Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 184-1: Thời tiết ở Bắc Hải




Ngày 25 tháng 5 năm Kiến An thứ hai, Lã Bố rút quân về Hạ Bì.

Trương Liêu không về mà phụng mệnh đóng ở Bồ Cô Pha.

Bồ Cô Pha chính một vùng đất bên sông Tuy Thủy, nó được xem như một cánh cửa phía Tây Nam của vùng đất Hạ Bì. Trương Liêu đóng quân như thế một mặt giám sát được Quan Vũ ở Phù Ly, mặt khác có thể lúc nào đánh thọc sườn Huyện Tương, nhìn bề ngoài có vẻ được Lã Bố vô cùng xem trọng.

Nhưng Lưu Sấm và Trần Cung đều biết Trương Liêu bị Lã Bố đề phòng.

Tuy Bồ Cô Pha có vị trí khá quan trọng nhưng không cần thiết để Trương Liêu đóng quân.

Trước đây Bồ Cô Pha do Tống Hiến đảm nhiệm, nhưng nay Tống Hiến để cho Trương Liêu tiếp nhận, thực tế Lã Bố đối với Trương Liêu có ý đề phòng.

Hoặc có thể nói đề phòng Lưu Sấm.

Nhưng hắn thật không nghĩ muốn đoạt Hạ Bì của y.

Trong lòng Lưu Sấm không khỏi than thầm nhưng không thể làm gì.

Quả nhiên Lã Bố đã mất đi biệt hiệu Hao Hổ tung hoành thiên hạ, y đã già rồi, đã mất đi nhuệ khí dám nghĩ dám làm.

- Khổng Minh, chỉ sợ chúng ta ở Bắc Hải không được lâu.

Đêm đó thành Hạ Bì làm tiệc chúc mừng đón Lã Bố chiến thắng trở về.

Nhưng Lưu Sấm lại không tham gia, hắn lấy cớ cơ thể không được khỏe không tham gia tiệc rượu mà ngồi ở hành lang nhà nghỉ, vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ.

Trần Kiểu đã đi đến Đông Thành hỏi thăm tin tức.

Gia Cát Lượng thì bên cạnh Lưu Sấm nhưng không biết khuyên bảo thế nào.

Nhưng khi nghe xong lời nói này của hắn, Gia Cát Lượng không khỏi ngẩn ngơ kinh ngạc hỏi:

- Mạnh Ngạn ca ca, sao huynh lại nghĩ thế?

- Hiện giờ Lã Bố cũng không phải là đối thủ của Tào Tháo.

- Ý ca ca là …

- Nếu Lã Bố thất bại kế tiếp y sẽ đối phó với chúng ta. Cho nên lúc này Thanh Châu không phải là nơi để sống, nếu chúng ta trợ giúp Lã Bố ngăn cản Tào Tháo thì không chừng còn có đường sống, nhưng nếu …

Lưu Sấm lẩm bẩm trong lòng … Hắn cũng không biết rằng trợ giúp Lã Bố cũng có thay đổi được vận mệnh hay không.

Trên thực tế, Lã Bố có thể sống lâu ngày nào thì Lưu Sấm hắn có thể có thêm được thời gian ngày đó.

Chỉ trong chốc lát ở năm Kiến An thứ hai đã qua nửa năm, một nửa thời gian nữa chính là cuộc chiến giữa Tào - Lã, chỉ sợ thời gian không còn quá xa.

Sang năm chính năm Kiến An thứ ba, trong lịch sử có ghi đó là một năm Lã Bố bị diệt vong.

Năm Kiến An thứ năm trận chiến Quan Độ xảy ra.

Mà trước khi trận chiến Quan Độ xảy ra có thể tìm được một nơi an thân, điều này cũng là tình hình cấp thiết hiện giờ của Lưu Sấm.

Nhưng nơi để an thân rốt cuộc là ở đâu? Hắn hít sâu một hơi đưa bình rượu lên uống một ngụm, trên mặt vô cùng mờ mịt.

- Mạnh Ngạn ca ca!

- Hả?

- Kỳ thật đệ có ý này.

- Đệ nói xem …

- Ca ca lo lắng một người đó chính Tào Tháo. Nhưng theo đệ biết Tào Tháo cũng sợ một người đó chính là Viên Thiệu. Ca ca nghĩ xem nếu Lã Bố khó chống đỡ Tào Tháo, sao huynh không nghĩ ra đường khác để đi? Người tên Viên Thiệu này là người đầy tham vọng, nhiều mưu mô thủ đoạn nhưng không thể phủ nhận được ông ta là một đại tướng có tài, là người có thể tin tưởng được. Nếu Thanh Châu không tốt không bằng đến Phương Bắc.

Phương Bắc? Trong đầu Lưu Sấm đột nhiên như có luồng ánh sáng soi rọi.

Hắn như tìm được đường đi mới, đột nhiên nhìn Gia Cát Lượng chăm chú làm Gia Cát Lượng hoảng sợ, thậm chí còn có cảm giác không biết nên làm sao.

- Ca ca, đệ nói sai hả? Gia Cát Lượng dè dặt hỏi.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười nói:

- Khổng Minh, nếu đổi lại là đệ nếu chọn Phương Bắc ngươi sẽ đến nơi nào? Gia Cát Lượng mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Lưu Sấm nói:

- Ca ca, người không phải muốn đến Bắc Cương chứ!

- Ta còn chưa suy nghĩ kỹ, mọi chuyện để sau khi quay lại Bắc Hải rồi sẽ tính.

Trong thoáng chốc Lưu Sấm vô cùng hưng phấn.

Trong đầu hắn đã có một nơi thích hợp hắn có thể yên tâm phát triển, cho dù trận chiến Quan Độ Viên Thiệu bại trận nhưng chỉ cần Viên Thiệu còn sống thì Lưu Sấm có cơ hội. Hắn nhớ mang máng mặc dù Viên Thiệu thất bại ở trận chiến Quan Độ nhưng vẫn xưng hùng ở Hà Bắc mấy năm, cho đến khi Viên Thiệu bệnh chết Tào Tháo mới chiếm thế thượng phong, chỉ thắng có một lần nên Tào Tháo cũng nể y.

Toàn bộ cuộc chiến Phương Bắc chấm dứt gần tám năm.

Khóe miệng của Lưu Sấm đột nhiên nhếch lên, cười quái dị.

Tám năm … Hắn không kìm được lạnh lùng cười lên ha hả.

Thời gian tám năm đủ để hắn trở thành chư hầu một phương.

Kế hoạch trong đầu Lưu Sấm không ngừng hoàn thiện, tuy nhiên cho đến khi chưa chắc chắn hắn sẽ không nói với ai.

Điều này cũng là cơ hội để hắn khảo nghiệm Gia Cát Lượng.

Tuy Lưu Sấm không hỏi khảo bài Gia Cát Lượng nhưng hắn có thể nhìn ra được sự học hỏi cũng như mục tiêu phương hướng của y.

Chuyện này đối với Gia Cát Lượng mười sáu tuổi đúng là khảo nghiệm khá lớn.

Y không phải giống như Lưu Sấm hiểu rõ lịch sử cho nên mọi phán đoán đều phải dựa vào sự phân tích và phán đoán trong suy nghĩ, đồng thời y cần mở rộng tầm mắt lớn hơn, tư tưởng càng thêm trưởng thành hơn. Lưu Sấm cũng không biết làm thế có nuông chiều y quá không nhưng hắn tin tưởng nếu Gia Cát Lượng có thể phán đoán sự việc một cách chính xác thì tương lai của hắn có thể thành công hơn.

Trong thâm tâm, Lưu Sấm luôn có ý mong chờ.

Ngọa Long Phượng Sồ? Hắn tin tưởng mười năm sau trên đời này người ta nhất định sẽ biết được Ngọa Long vượt xa Phượng Sồ … Bởi vì y là Gia Cát Lượng.

Trần Kiểu trở về đã mang đến một tin xấu.

Đầu tháng vừa rồi Lỗ Túc mang theo hơn trăm người vượt sông đi tới Giang Đông.

Trong lòng Lưu Sấm vô cùng đáng tiếc nhưng nghĩ lại một chút cũng không có việc gì quá lớn.

Lỗ Túc đi thì hắn đã có Khổng Minh, hơn y gấp bội.

Trần Kiểu cũng tốt, Gia Cát Lượng cũng tốt, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Gia Cát Lượng có những chuyển biến thật lớn.

Mấy ngày trước đây Lưu Sấm còn cảm thấy có chút suy sụp.

Nhưng sau khi Lã Bố quay về, trạng thái tinh thần của Lưu Sấm đã có nhiều chuyển biến …

- Khổng Minh, công tử làm sao thế?

Trần Kiểu nghi hoặc hỏi Gia Cát Lượng.

Nhưng Gia Cát Lượng đối với chuyện này cũng không hiểu gì cả.

Sau đó Lưu Sấm và Lã Bố đã vài lần tiến hành thảo luận bí mật, vào giữa tháng năm Lưu Sấm dẫn Phi Hùng Vệ rời khỏi Hạ Bì đi vào rừng, Lã Bố và Trần Cung đã tiễn hắn mười dặm.

- Ôn Hầu, tại hạ và người hiện giờ đã có quan hệ môi hở răng lạnh, nếu khó khăn gì cứ nói ta biết, không nên gắng quá sức.

Lã Bố khẽ gật đầu, kỳ thật trong lòng cũng có chút áy náy.

Sau khi y trở về Hạ Bì nghe đám người Nghiêm phu nhân kể mọi chuyện, Lưu Sấm đã bất đắc dĩ lấy ấn tín của Lã Lam lệnh cho Cao Thuận không được rời khỏi Lưu Bì thì không khỏi cảm thấy áy náy. Kỳ thật Cao Thuận cũng tốt, Tào Tính cũng tốt vẫn chưa nghe sự điều khiển của Lưu Sấm.

Hắn vẫn dựa vào ấn tín của Lã Bố mới điều động được binh mã.

Từ đó về sau Lưu Sấm án binh bất động, cũng cho người theo dõi hành động của Trương Phi, điều này cũng đã nhận được sự giải thích.

Biết được chuyện này đã khiến cho Lã Bố hối hận khôn cùng, sớm biết Lưu Sấm kia không có ý nhòm ngó Hạ Bì thì lão nên xua binh tiến đánh cướp lấy Quảng Lăng rồi.

Tuy nhiên cũng không sao.

Dù sao muốn đoạt Quảng Lăng cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Lã Bố tin tưởng chỉ dựa vào một Trần Đăng ở đó, căn bản không thể nào ngăn quân tiên phong của y được.

Cho nên sau khi cùng Lưu Sấm liên minh, Lã Bố liền lệnh cho Trương Liêu đang ở Bồ Cô Pha trở về Hạ Bì. Không phải nói y ý thức được sai lầm mà vì y quyết định thực hiện lời hứa để Cao Thuận đi cùng Lưu Sấm đến Bắc Hải, để cùng Lưu Sấm huấn luyện Hãm Trận Doanh.

Nếu do Lã Bố chỉ bảo thì Cao Thuận tất nhiên không phản đối.

Nếu trong khoảng thời gian ngắn ở Từ Châu sẽ khong phát sinh chiến sự, còn nữa, khoảng cách từ Hạ Bì đến Bắc Hải cũng không quá xa, nếu Từ Châu có việc, bất cứ lúc nào gã cũng có thể trở về.

Chỉ có điều Cao Thuận đi rồi, Hãm Trận Doanh cần một tướng quân thống lĩnh.

Lưu Sấm hướng Lã Bố đề nghị:

- Hãm Trận Doanh đều là những chiến binh anh dũng, cần chấp hành mệnh lệnh của tướng quân. Ta biết dưới trướng Ôn Hầu mãnh tướng khá nhiều, nhưng … Một con mãnh hổ có thể mang theo một đám cừu sẽ đánh bại một cừu đầu đàn dẫn theo một đám hổ. Cho nên Hãm Trận Doanh phải duy trì chiến lực, nhất định phải có đại tướng thống soái. Hãm Trận Doanh chủ yếu là bộ tốtnhưng Ôn Hầu lại có kỵ binh nhiều, nếu chuyển từ kỵ quân qua thống soái Hãm Trận, đối với Quân hầu không phải chuyện tốt. Ta nghĩ Quân hầu nên lệnh Trương Liêu thống soái Hãm Trận Doanh thì mới có thể duy trì chiến lược được.

Lúc đầu Lã Bố muốn đích thân thống lĩnh Hãm Trận Doanh, nhưng sau khi nghe lời khuyên của Lưu Sấm, trong lòng cũng cảm thấy đúng đắn.