Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 197-2: Môn Mã là Sấm (2)




Lưu Sấm nhớ mang máng, Hạ Hầu Lan đích thật là đầu phục Tào quân. Về sau ở vách núi Trường Bản gặp lại Triệu Vân. Hình như là hiệu lực dưới trướng Hạ Hầu Đôn.

Nhưng sao y lại chạy tới quận Thái Sơn? Hắn nhíu mày trầm tư một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm. Phải bắt sống Hạ Hầu Lan. Đồng thời còn không thể đánh rắn động cỏ.

Nghĩ tới đây, Lưu Sấm quyết định do đích thân hắn ra mặt, giải quyết vấn đề của Hạ Hầu Lan.

Chiều tối, Hạ Hầu Lan tạm dừng công tác, đi tới một quán rượu trong thành Bàn Dương. Quán rượu này có món thịt dê rất ngon. Nghe nói chưởng quầy của quán rượu là người Ký Châu, thịt dê mà y làm rất hợp khẩu vị của Hạ Hầu Lan.

Y đi vào quán rượu, gọi một cân thịt nướng, và vài cái bánh. Bỏ thịt dê nướng vào trong bánh, lại cho thêm hành tây vào, có thể coi là món ngon mỹ vị. Uống xong bầu rượu, ăn xong bánh và thịt, Hạ Hầu Lan cảm thấy mỹ mãn đứng dậy tính tiền, đi ra quán rượu thì trời đã tối hẳn. Nhìn trái nhìn phải không thấy có người, y tới một góc để đi tiểu.

Thời Đông Hán cũng không có nhà vệ sinh công cộng. Phần lớn mọi người tới những góc khuất vắng người để giải quyết nỗi buồn. Hạ Hầu Lan đi tiểu xong, buộc đai lưng rời đi. Chợt thấy có một người chắn trước mặt.

- Ngươi làMôn Mã?

Hạ Hầu Lan vừa nhìn cái liền nhận ra thân phận của người đến.

Không có biện pháp, thân hình của Lưu Sấm thực sự quá bắt mắt, để lại ấn tượng sâu trong lòng Hạ Hầu Lan. Sau lưng Lưu Sấm là một cái túi để đao bằng da hươu, chuôi đao để lộ dưới xương sườn.

Hắn chắp tay nói:

- Hạ Hầu tướng quân, tiên sinh nhà ta có lễ vật tặng cho tướng quân. Kính xin tướng quân vui lòng nhận cho.

Hạ Hầu Lan ngẩn ra:

- Tiên sinh nhà ngươi.. Trần tiên sinh?

- Đúng vậy.

Lưu Sấm bước một bước dài tới phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt Hạ Hầu Lan. Nhưng khoảng cách giữa hắn và Hạ Hầu Lan càng gần, Hạ Hầu Lan càng cảm thấy không thích hợp. Y cảm thấy dường như mình đã quên việc gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra. Mắt thấy Lưu Sấm tới gần, y đột nhiên vươn tay, lạnh lùng nói:

- Ngươi dừng lại ở chỗ đó.

Y muốn ngăn trở Lưu Sấm, nhưng đã chậm. Hạ Hầu Lan vươn tay muốn Lưu Sấm dừng lại. Chỉ thấy Lưu Sấm bỗng vung tay tới, bàn tay to như kìm sắt đặt lên cánh tay của Hạ Hầu Lan, nở nụ cười thật thà chất phát, nói:

- Hạ hầu tướng quân, tiên sinh nhà ta có ý tốt, mong tướng quần chớ cự tuyệt.

- Ngươi

Hạ Hầu Lan biết không hay, nhấc chân muốn đạp tới.

Nào biết, cánh tay đang nắm của Lưu Sấm bỗng phát lực mạnh. Một chân của Hạ Hầu Lan nâng lên, trọng tâm lập tức mất đi, bị Lưu Sấm kéo tới, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Không đợi y đứng vững, thân hình khôi ngô to lớn kia của Lưu Sấm lại đi lên, đụng mạnh vào ngực của Hạ Hầu Lan. Cánh tay còn lại của hắn túm lấy ngực của Hạ Hầu Lan, oành một tiếng, Hạ Hầu Lan ngã xuống đất, nửa ngày không tỉnh hồn.

Từ trong bóng tối, hai Phi Hùng Vệ lập tức lao ra, một tay ấn chặt Hạ Hầu Lan, một tay nhét vải bố vào trong miệng y, rồi dùng dây thừng buộc chặt lại.

Lưu Sấm lấy một cái bao tải từ hông, ném cho Phi Hùng Vệ. Hắn tiến lên, ngồi xổm xuống trước người Hạ Hầu Lan, lấy một tấm bài từ eo của y:

- Hành Nhược, có chỗ nào đắc tội, đợi qua đêm nay, ta sẽ hướng ngươi bồi tội.

Hạ Hầu Lan mở to mắt nhìn, miệng ô ô muốn quát to, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào. Lưu Sấm một chưởng đánh y bất tỉnh. Sau đó hai Phi Hùng Vệ bỏ Hạ Hầu Lan vào trong bao tải, vác lên vai, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Từ lúc Hạ Hầu Lan gặp được Lưu Sấm tới lúc y bị đánh bất tỉnh, trước sau chỉ ngắn ngủi có mười mấy hơi thở. Lưu Sấm ước lượng tấm thẻo bài kia của Hạ Hầu Lan, rồi bỏ vào trong túi, sải bước rời khỏi ngõ nhỏ. Đầu phố, Trần Kiểu đợi đã lâu.

Thấy Lưu Sấm tới, y liền đi lên đón chào.

- Ta đi giải quyết Vương Doanh. Quý Bật dẫn người mai phục ở ngoài thành, đợi cho trong thành có ánh lửa là đoạt thành.

- Vâng.

Thanh âm của Trần Kiểu có chút phát run, vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.

Lưu Sấm chia tay Trần Kiểu, liền đi thẳng tới huyện nha. Huyện thành Bàn Dương tổng cộng có hai cửa thành, một con đường lớn ở giữa nói thẳng nam bắc, dùng đá vụn trải thành, có thể cho ba cỗ xe ngựa đi song song với nhau.

Cách đó không xa, cửa chính huyện nha đèn đuốc sáng trưng. Lưu Sấm ngồi bên trong một quán rượu gần đó, gọi một bầu rượu, hai đĩa thức ăn, tự rót tự uống.

Thời gian trôi rất nhanh. Xa xa có tiếng gõ canh, báo giờ Hợi đã tới. Lệnh cấm đi vào ban đêm sắp bắt đầu. Xa xa ở cửa thành truyền tới tiếng kèn vang nức nở Đột nhiên, ở một góc thành xuất hiện ánh lửa ngút trời, theo đó là những tiếng gào thê lương:

- Cháy rồi, cháy rồi!

Rất nhanh, trong huyện thành Bàn Dương, xuất hiện hơn mười chỗ có ánh lửa.

Vẻ mặt Lưu Sấm lộ vẻ tươi cười, chậm rãi đứng lên, sau khi trả tiền liền đi nhanh tới huyện nha.

- Người tới là ai, còn không mau dừng lại.

Lưu Sấm lấy ra thẻ bài của Hạ Hầu Lan la lớn:

- Tiểu nhân là thuộc hạ của Hạ Hầu chủ kỵ, vừa mới phát hiện ra tung tích của địch ở trong thành. Tiểu nhân phụng mệnh, đặc biệt tới bẩm báo cho Vương tướng quân.

- À? Đám canh cửa nha môn vừa nghe, lập tức sợ hãi.

- Đi theo ta.

Một nam tử mặc đồng phục đô bá dẫn Lưu Sấm đi vào bên trong. Công đường huyện nhà, chén bàn hỗn độn, không thấy một bóng người. Đô bá kia dẫn theo Lưu Sấm đi qua phòng chính của huyện nha, tới thẳng hậu viện.

- Tướng quân ở chỗ nào?

- Ha hả, tướng quân hôm nay uống hơi nhiều rượu, chính đang ở trong phòng nghỉ ngơi với ca cơ.

- Mau thay ta thông báo, Hạ Hầu chủ kỵ phái người tới, nói rằng trong thành phát hiện tung tích địch. Mời tướng quân nhanh chóng đưa ra quyết định.

Lưu Sấm đứng ở phía sau đô bá, cẩn thận quan sát bốn phía. Rất hiển nhiên, tay Vương Doanh này dường như có chút sơ suất. Ở hậu viện chỉ có hơn hai mươi tùy tùng canh, nhìn qua người cũng không phải rất nhiều. Hắn âm thầm tính toán, đã có chút so đo, hai tay đặt ở hông, lấy mấy phi tiêu trong túi kẹp ở tay. Chậm rãi đi tới phía tên tùy tùng đang nói chuyện với đô bá.

- Trong thành xuất hiện tung tích địch?

- Đúng vậy, đã có vài chỗ xuất hiện lửa cháy.

Tên tùy tùng kia nghe xong, trong lòng cũng căng thẳng, chỉ tay về phía Lưu Sấm, hỏi:

- Hạ Hầu chủ kỵ thực sự phát hiện tung tích địch?

- Đúng vậy.

Lưu Sấm nở nụ cười ngây ngô, dưới chân dùng lực, lập tức lao tới đánh vào người tên tùy tùng kia, rồi thân hình lùi mạnh về phía sau, một cước đá vào ngực vị Đô bá. Khiến vị Đô bá kia phun ra máu tươi, ngã vật xuống đất.

- Không tốt, có thích khách.

Đám tùy tùng ở hậu viện vừa thấy, lập tức kinh hãi, vội vàng ùa lên.

Lưu Sấm xoay người, sáu chiếc phi tiêu lập tức bay ra, cắm vào mặt của sáu người. Phi tiêu này là hắn bắt chước hình dạng của phi tiêu đời sau. Vì luyện tập ném tiêu, hắn đã khổ luyện suốt nửa năm trời. Chỉ có điều, trước đây hắn chưa có cơ hội sử dụng. Hôm nay ở bên trong hậu viện này, chính dễ dàng lấy ra luyện tậm. Hai tay Lưu Sấm vung ra như múa, mười hai chiếc phi tiêu lập tức bay ra. Gần nửa đám tùy tùng đã nằm trong vũng máu Không đợi đám tùy tùng kịp phản ứng, Lý Kỳ nắm lấy chuôi đao, bước nhanh xông tới. Đột nhiên xoay người, Giáp Kiếm ra khỏi vỏ, vẽ lên những ánh đao, chém tới trước người ba tên tùy tùng. Nắm trong tay Giáp tử Kiếm, Lưu Sấm càng giống như một đầu mãnh hổ, đại đao tung bay, vù vù rung động. Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai mươi tên tùy tụng ở hậu viện đã bị hắn giết sạch sẽ không còn một ai sống sót.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy Vương Doanh quần áo không chỉnh tế, hai mắt say lờ đờ, mông lung nói:

- Xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?

Lúc y nhìn thấy khắp mặt đất là thi thể, không khỏi giật nảy mình, lập tức tỉnh rượu. Chỉ có điều, không đợi y kịp phản ứng, Lưu Sấm đã đi tới trước mặt, vung tay bố cổ họng của Vương Doanh, nâng cả người y lên.

- Ta là Lưu Sấm, đặc biệt tới đây lấy đầu chó của ngươi.

Vương Doanh mở to hai mắt nhìn, muốn quát lớn, nhưng bàn tay của Lưu Sấm đã ghìm chặt, sao có thể nói lên lời.

Lưu Sấm cũng không nói nhảm, bàn tay to phát lực. Chợt nghe rắc một tiếng, cổ của Vương Doanh cứ như vậy bị vặn gẫy. Hắn lập tức ném thi thể của Vương Doanh xuống mặt đất.

- A! Trong phòng truyền tới hai tiếng thét chói tai. Là thanh âm phát ra từ hai vị ca cơ.

Nếu bình thường, Lưu Sấm còn có thể thương hương tiếc ngọc. Nhưng hiện tạihắn không nói hai lời, cầm đao xông vào phòng, cũng không quan tâm hai vị ca cơ kia trần trụi quyến rũ trên giường, vung đao chém một phát. Thấy bên trong phòng không còn người sống, Lưu Sấm mới xoay người đi ra.

Máu tươi chảy dài trên hành lang.

Hắn giẫm lên vũng máu tươi, theo hành lang dài đi tới cánh cửa bên cạnh hậu viện, mở cửa, lắc mình rời khỏi Lúc này, trong thành Bàn Dương, ánh lửa ngút trời!