Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 253-1: Yết kiến Thiên tử (1) (1)




Nguyên niên Kiến An, Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, lấy lý do “Lạc Dương bị tàn phá” để dời đô đến Huyện Hứa.

Hứa Đô, vì vậy mà bắt đầu sang chương mới. Sau khi Tào Tháo đóng đô đến Hứa, tiến hành cải cách, biến đổi, khuếch trương Huyện Hứa, nên diện tích bây giờ đã tăng lên mấy lần ngày trước, nhân khẩu cũng lên hàng trăm nghìn người.

Tuy vẫn không sánh được với Lạc Dương. Nhưng trải qua ba năm xây dựng cải tạo, Hứa Đô đã mơ hồ lộ ra khí tượng đế vương.

Sau khi Hán Đế dời đô đến Huyện Hứa, Tào Tháo đem Huyện Hứa ban đầu là nội thành trở thành hoàng thành. Sau đó, bên ngoài nội thành lại xây ngoại thành, diện tích ước chừng gấp năm lần nội thành. Trong đô thành, phố phường, nhà dân mọc lên san sát, cũng có vài con đường thông với trong thành, quy mô tuy không bằng Lạc Dương, nhưng bố cục thành đô được làm theo thiết kế Lạc Dương và Trường An.

Thời Đông Hán tới nay, trung tâm vương triều đều lấy Lạc Dương và Trường An làm chính. Mà sau khi quần hùng thay nhau nổi lên cuối triều Hán, Trường An, Lạc Dương trải qua chiến loạn, bị tàn phá kinh khủng, không thể tiếp tục tiếp tục tồn tại làm Vương Đô. Mà Hứa Đô, phía nam Hoàng Hà, lưng tựa núi cao. Do đó, hướng bắc có thể thông đến sông lớn, lộ trình không đến hai trăm dặm, hướng tây đến Lạc Dương, cũng không đến ba trăm dặm. Một mặt có thể để Tào Tháo nắm rõ thế cục, mặt khác khiến Tào Tháo dễ thoát khỏi vùng lốc xoáy đấu tranh.

Vì chiến trường trước thời Kiến An, chủ yếu tập trung ở Trường An tới Lạc Dương, khu vực dọc Trần Lưu đến Hà Lạc. Đóng đô ở Huyện Hứa, chính là lựa chon tốt nhất đối với Tào Tháo. Đồng thời, vì Hứa Đô nằm ở phía tây bình nguyên Trung Châu, khí hậu ấm áp, sông ngòi ngang dọc,lượng mưa vừa phải, là nơi đất lành từ thời Tần Hán đến nay. Cùng với giao thông thuận lợi, có lợi cho việc tiếp tế lương thảo cho Tào Tháo. Mà Trường An, Lạc Dương thường xảy ra chiến hỏa nên sớm thành nơi nghèo khổ, nhân khẩu ít ỏi, kinh tế khó khăn, căn bản không thể đảm bảo sự sung túc cần thiết của nơi hậu cần cho Tào Tháo.

Sử sách ghi lại, Tào Tháo khi dời đô từng tấu lên Hán Đế rằng: từ lâu Đông Đô đã lỏng lẻo, không thể sửa được, càng gây khó khăn cho việc vận chuyển lương thảo. Thần thấy Hứa Đô mặt đất gần trời, thành quách cung đình, người dân có tiền có lương thực, có thể xa giá đến đó.

Đây đương nhiên là một cái cớ, nhưng cũng là tình hình thực tế. Hán Đế dù không bằng lòng, cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến của Tào Tháo, dời đô từ Lạc Dương đến Hứa Đô. Chỉ có điều, sau khi y tới Hứa Đô, lại phát hiện tình huống không tốt đẹp như trong tưởng tượng của y. Tào Tháo nhìn qua như rất cung kính với y nhưng thực ra lại coi y như con rối.

Với các vấn đề trong triều, Hán Đế căn bản không được tham dự, tấu chương các nơi chỉ vào đến phủ Tư Không rồi không được báo lên nữa, những việc Lưu Hiệp có thể làm chủ đa phần đều là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Nhưng việc lâu dài, quyền lực của Hán Đế đều bị Tào Tháo thao túng, Điều này và ý nghĩ ban đầu của Lưu Hiệp đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Cũng bởi việc này, theo thời gian, Lưu Hiệp càng ngày càng có ý đối kháng mãnh liệt với Tào Tháo.

Nếu không thể thu hồi hoàng quyền, làm đế vương thế này còn có ý nghĩa gì? Nhưng thế lực Tào Tháo lớn, cả triều gần như đều là người của y, căn bản Hán Đế không thể nhúng tay vào. Lão thần ngày xưa, phạt thì phạt rồi, đi cũng đi rồi, những người còn lại chỉ có thể nín nhịn, tức giận mà không dám nói. Có duy nhất Tuân Úc một lòng hướng về Hán thất, mặc dù nắm giữ Thượng Thư Phủ nhưng vẫn cúi đầu nghe lệnh Tào Tháo, khiến trong lòng Lưu Hiệp thấy không thoải mái.

- Bệ hạ, nghe nói Quán ĐÌnh Hầu đến rồi.

Theo ánh sáng trong điện, Hán Đế nhìn qua có chút suy sụp, ngồi trên ghế rồng, thở ngắn than dài. Phục hoàng hậu và Đổng Quý Nhân ngồi ở một bên, thấy Hán Đế không vui, hai người không nhịn nổi quay qua nhìn nhau, Đổng Quý Nhân đứng dậy mở miệng hỏi.

- Lưu Mạnh Ngạn thật ngu xuẩn, trẫm có rất nhiều điểm có lợi với hắn, nhưng tại sao hắn lại thua Tào Tháo? Ngươi nói xem hắn ở Bắc Hải quốc thì không tốt sao? Sao phải chạy tới Từ Châu làm náo? Kết quả thì sao, nếu trẫm không đưa ra chiếu chế, chỉ sợ đến mạng hắn cũng không còn. Ngu ngốc như vậy, sao giúp được trẫm làm việc lớn, phục hưng giang sơn Hán thất? Mỗi khi nghĩ trẫm đều thấy đau khổ.

Lưu Hiệp thẹn quá thành giận, Phục Hoàng Hậu và Đổng Quý Nhân ngồi ở bên, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Khi Lưu Sấm xuất binh từ Từ Châu, Hán Đế còn rất cao hứng, phấn chấn. Y thấy, Lưu Sấm nếu có thể ngăn cản Tào Tháo chinh phạt Từ Châu, nhất định có thể đánh vào mặt Tào Tháo, đến lúc đó y có cơ hội làm khó dễ khi lên triều.

Nào nghĩ đến…

Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm xuất binh Từ Châu, cũng không phải là sai lầm. Sai lầm là Tào Tháo quá giả dối, trước tiên quy hàng Tang Bá, khiến Lưu Sấm mất đường lui, bất đắc dĩ đành đánh với Tào Tháo.

Nhưng những lời này, không thể nói ra được. Đối với người có lòng tự trọng cao như Lưu Hiệp, người vạch sai lầm ngay trước mặt y chính là đánh vào mặt y, làm y càng thêm tức giận.

- Lần xuất binh lần này của Lưu Hoàng Thúc cũng có một chút lỗ mãng. Chảng qua bản thân hắn cũng không sai, chỉ có điều thực lực quá yếu, không sánh bằng bậc thầy của loài lang sói như Tào Tháo? Bệ hạ, Lưu Hoàng Thúc có được Bắc Hải Đông Lai, là nơi của người dân nghèo. Có được cục diện hôm nay đã là đáng quý, thiếp thân cho rằng, hay là quyền lực của hắn không đủ? Nếu Lưu hoàng thúc có được Quan Trung, nhất định có thể thắng Tào Tháo.

- Lời này của Tử Đồng …Trẫm nếu có thể cho hắn vùng Quan Trung thì đã sớm cho hắn.

- Đúng vậy, Lưu hoàng thúc không có thiên thời địa lợi, chỉ dựa vào nhân hòa, nên trợ lực hơi thiếu.

Phục hoàng hậu trấn an Hán Đế, kì thực là muốn giải vây cho Lưu Sấm.

Từ sau khi Lưu Sấm tự lên báo ân, vô ý cố ý phái người liên lạc nhiều hơn với Phục Hoàn, còn tặng Phục Hoàn rất nhiều thuế ruộng. Đặc biệt là sau khi Lưu Sấm hăng hái làm giấy viết sách, để lại ấn tượng không tệ với Phục Hoàn.

Cho nên khi bàn về Lưu Sấm với Phục Thọ Phục hoàng hậu, thường hay cất lời khen. Dần dần, Phục Thọ cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Lưu Sấm. Thủa nhỏ lưu lạc dân gian, trải qua bao khó khăn, mà nay bỗng quật khởi, trở thành chư hầu một phương, nổi danh cùng Lã Bố…Phục hoàng hậu rất tò mò, người như vậy sẽ có bộ dáng thế nào? Nàng cũng rất tán thưởng Lưu Sấm. Không giống Lưu Hiệp, yêu cầu cao với Lưu Sấm, Phục Thọ cho rằng, Lưu Sấm dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã có bộ dáng hiện nay quả là đáng quý. Nếu còn tiếp tục kén cá chọn canh, không tránh khỏi có chút làm khó hắn, thậm chí ngược lại còn khiến tâm Lưu Sấm xa rời.

Dù sao hiện nay, người nắm binh quyền mà trung với Hán thất đã không còn nhiều. Lưu Hiệp nghe xong lời khuyên của Phục Hoàn, không khỏi sâu kín thở dài.

Ngoài cung, tuyết phủ trắng xóa. Theo ánh sáng trong điện, lửa than hừng hực cháy. Lưu Hiệp đứng lên, sau khi liếc mắt nhìn Phục Thọ, hạ giọng nói:

- Trẫm sao không biết cái khó của hắn, thân ở Bắc Hải, lại phải chịu điều khiển. Nhưng trẫm hiện giờ không thể trợ giúp hắn được nhiều, điều duy nhất cố thể giúp hắn là đem tên hắn lưu cùng hoàng tộc. Hiện giờ hắn bại dưới tay Tào Tháo, không phải là khiến trẫm bại trong gang tấc sao? Lần này hắn tiến vào Hứa Đô, sợ rằng muốn rời khỏi cũng không dễ nữa.

- Phụ thân chuyển lời rằng, Lưu hoàng thúc đã vào kinh, trong thời gian ngắn không phải lo lắng tính mạng. Phía Dĩnh Xuyên cũng chiếu cố hắn nhiều, muốn bức Tào Tháo thì cũng không thể làm lúc này,dễ làm gây nguy hại cho tính mạng hắn. Phụ thân còn nói, tuy chưa nói chuyện với Lưu hoàng thúc nhưng có thể thấy, Lưu hoàng thúc với thái độ của Tào Tháo rất gay gắt, thường toát ra ý không phục. Tin tưởng rằng, hắn sẽ không khoanh tay chịu chết, sớm muộn cũng tìm cơ hội thoát thân. Chẳng qua, phụ thân không dám liên lạc với hắn vào lúc này. Để tránh khiến Tào Tháo nảy sinh sát ý.

- Cho dù chạy thoát thì sẽ thế nào?

Hán Đế thở dài, lẩm bẩm:

- Tử Đồng chẳng nhẽ không nhìn ra, sau khi Tào Tháo bình định Từ Châu, Bắc Hải quốc đã đầy nguy hiểm rồi? Cũng coi như hắn đã trải qua thời gian đau khổ, tuy là khốn tại trong cung nhưng nhãn lực không yếu.

Thế khó của Lưu Sấm lúc này, Hán Đế đương nhiên có thể nhìn ra. Chỉ là với tình hình hiện nay, y có lòng muốn giúp nhưng lại không có lực ủng hộ.

- Theo thần thiếp thấy, Lưu hoàng thúc là do thiếu người giúp đỡ.

Đổng Quý nhân ở một bên bỗng mở miệng, khiến Hán Đế và Phục Thọ không khỏi ngẩn ra.

- Lời này của muội là có ý gì?

Đổng quý nhân hơi do dự rồi hạ giọng nói:

- Thiếp nghe người ta nói, chư hầu thiên hạ hiên nay danh là tôn vinh bệ hạ nhưng thực ra là tôn Tào Tháo…Lưu hoàng thúc ở Bắc Hải quốc cũng là độc mộc khó chống được nhà, căn bản không có lực và người để chống lại. Có câu người nổi bật thì dễ bị ghét. Trong hoàng thất, nếu có nhiều người như Lưu hoàng thúc thì cũng không thể làm nên chuyện, nhưng có thể cùng chia sẻ với Lưu hoàng thúc. Giống như hiện tại, Lưu hoàng thúc một người lo chống đỡ, sợ rằng bản lĩnh lớn hơn nữa cuối cùng cũng không so được với sự đa mưu túc trí của Tào Tháo.

Lần này xuất binh Từ Châu, cuối cùng bị rơi vào cảnh nguy hiểm, nhưng do trong các chư hầu không ai đồng ý xuất binh hưởng ứng, nếu không sao hắn lại thất bại?