Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 260-1: Xạ lộc (4) (1)




Cuối thời Đông Hán, Dĩnh Xuyên khu vực trung tâm của Trung Nguyên, có thể nói là địa linh nhân kiệt, hiền tài xuất hiện lớp lớp.

Từ lúc Dĩnh Xuyên Tứ Trường bắt đầu, Tuân Thị Bát Long, người người đều là nhân vật nhất đẳng, đến thời Tam Quốc, sau Tuân Úc, lại xuất hiên ra một đám Hàn Môn sĩ tử, trở thành nhân tài xuất chúng đường thời. Trong đó, Quách Gia cũng được coi là một đại biểu của Hàn Môn, nhưng ngoài Quách Gia, còn có ''Gia Cát tứ hữu'', thanh danh lẫy lừng trong thiên hạ.

Gia Cát tứ hữu này, phân chia là: Thôi Quân Thôi Châu Bình, Thạch Thao Thạch Quảng Nguyên, Mạnh Kiến Mạnh Công Uy cùng với Từ Thứ Từ Nguyên Trực. Mà trong đó, ngoại trừ Thôi Quân không phải người Dự Châu ra, Mạnh Kiến là người quận Nhữ Nam, còn Thạch Thao và Từ Thứ, đều là người Dĩnh Xuyên … Có lẽ, người đời sau có nhiều người không biết đến Thôi Quân, Mạnh Kiến và Thạch Thao, nhưng nói về Tù Thứ, chắc là có nhiều người đã không còn xa lạ.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, chiến tích Tân Dã đại phá Bát Môn Kim Tỏa trận, khiến nhiều rất nhiều người nghe đến nhiều lần cái tên Từ Thứ. Sau đó Tào Tháo tính kế lừa Từ mẫu, Từ Thứ thân ở trong Tào doanh lòng hướng về Hán thất, cuối cùng cả đời không vì Tào Tháo mà hiến kế, sau nữa trở thành câu chuyện người đời sau truyền miệng tán mỹ.

Tuy nhiên theo Lưu Sấu được biết, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa được hư cấu quá nhiều. Từ Thứ sở dĩ đầu nhập Lưu Bị, đích thật là vì Từ mẫu bị Tào Tháo bắt được, nhưng lại không phải Tào Tháo sai Trình Dục bắt chước chữ viết của Từ Thứ, lừa Từ Mẫu vào Tào doanh. Sử sách có ghi, Lưu Bị thua trận, Trường Bản pha bị phá, Từ mẫu bị Tào Tháo bắt được, Từ Thứ bất đắc dĩ cáo từ với Lưu Bị, nói:

- Vốn là muốn cùng tướng quân cùng mưu đồ sự nghiệp Vương Bá, cũng chính là dựa vào mảnh đất Phương Thốn này, nay lão mẫu đã không còn đây, Phương Thốn đã loạn, không làm gì nên chuyện, xin từ này từ biệt.

Mảnh đất Phương Thốn này, là nói đến ''tâm'' của Từ Thứ.

Lưu Sấm một mực cảm thấy, sở dĩ Từ Thứ rời khỏi Lưu Bị, cũng là do có bất mãn với Lưu Bị. Bằng không y cũng khó mà rời đi, cũng không nhất thiết với Thạch Thao cùng đến nương tựa Tào Tháo. Thạch Thao kia, có quan hệ cực tốt với Từ Thứ, từng đảm nhiệm chức Quận Thái Thú, Điền Nông Giáo Úy, sau nữa làm Ngự Sử Trung Thừa …

- Hành Nhược, ta muốn sau khi ngươi đến Dĩnh Xuyên, giúp ta hỏi thăm một người. Người này tên là Từ Thứ, trước đây từng gọi là Từ Phúc, ta nhớ trong thời gian giữa những năm Trung Bình, từng vì người khác báo thù, bị quan phủ truy nã … Sau đó y gác kiếm đọc sách, dốc lòng cầu học, khoảng vào giữa những năm Sơ Bình, Trung Nguyên hỗn chiến, Từ Thứ hướng phía nam đến Dĩnh Xuyên. Ngươi đến Dĩnh Xuyên rồi, giúp ta tìm hiểu người này. Y hiện tại có thể không ở Dĩnh Xuyên, nhưng mẫu thân của y nhất định ở Dĩnh Xuyên, ta muốn ngươi giúp ta tìm ra bà ta.

Hạ Hầu Lan ngạc nhiên, rồi gật đầu đáp ứng.

- Ngoài ra, người này và Thạch Thao ở Dĩnh Xuyên quận là bằng hữu tốt, tuy Thạch Thao Thạch Quảng Nguyên hiện giờ không ở Dĩnh Xuyên, nhưng cũng là một manh mối.

- Công tử yên tâm, ta sẽ giúp công tử tìm được người này.

- Chậm đã, sau khi ngươi tìm thấy tin tức mẫu thân của Từ Thú, không cần đến quấy rầy. Chỉ cần âm thầm theo dõi là được.

Hạ Hầu Lan có chút không hiểu ý tứ của Lưu Sấm, nhưng nếu đã là Lưu Sấm phân phó như vậy, y tự nhiên là lĩnh lệnh mà làm theo.

- Mạnh Ngạn ca ca, Từ Thứ này rất là lợi hại phải không?

Gia Cát Lượng đứng ở một bên nghe xong. Không kìm nổi liền mở miệng hỏi.

Lợi hại sao? Ta không biết … Các câu chuyện xưa trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có rất nhiều điều không thể tin được, cho nên Lưu Sấm cũng không rõ ràng Từ Thứ có tài cán như thế nào. Nhưng mà nếu đã có thể lưu danh sử sách, chắc cũng phải nhân vật đơn giản, huống chi, còn là Gia Cát tứ hữu … Hiện giờ Thôi Quân Thôi Châu Bình ở Nam Sơn thư viện học hành, hơn nữa còn là đồng môn cùng Gia Cát Lượng, đều là môn hạ học Trịnh Huyền. Tuy đã có một cái tên Thôi Châu Bình, Lưu Sấm còn muốn tìm hết ''Gia Cát tứ hữu'' này đến, làm bạn với Gia Cát Lượng. Vốn được viết trên sử sách, Gia Cát tứ hữu hẳn trong thời gian phát triển của Gia Cát Lượng, là những nhân vật cực trọng yếu. Tuy rằng y hiện giờ ở Nam Sơn thư viện cũng có không ít bằng hữu, nhưng Lưu Sấm lại không muốn khiến y mất đi một quá trình như vậy.

- Người này khá có tài cán. Khổng Minh mặc dù tài trí hơn người, nhưng rút cuộc cũng là sức của một người, khó có thể mặt mẳt chu toàn. Tuổi của Từ Nguyên Trực lớn hơn đệ, những năm trước sớm đã là một kiếm khách, sau đó gác kiếm theo học hành, trải qua sóng gió, nói không chừng có thể giúp đệ bổ khuyết phần thiếu. Nếu ta có thể tìm được người này đến đây, ta hy vọng đệ có thể cùng y giao hảo. Chớ vì xuất thân thấp hèn của y mà có lòng khinh thị.

Chỉ sợ là có lúc đó, Lưu Sấm đang lo lắng, Gia Cát Lượng sẽ đi vào vết xe đổ ''cúc cung tận tụy'' của lối cũ (Chỉ cung kính cẩn thận; hết lòng hết sức). Hắn không hy vọng Gia Cát Lượng trở thành cúc cung tận tụy, chỉ cần y có thể vì mình mà khống chế được toàn cục là được … Mà đám người Từ Thứ này, tương lai nhất định có thể trở thành trợ thủ giỏi cho Gia Cát Lượng, tin rằng sau khi những người này tụ họp lại, Gia Cát Lượng có thể bộc phát ra lực lượng so với lịch sử còn lớn hơn nữa.

Gia Cát Lượng mở to hai mắt, lộ vẻ nghi hoặc. Y không hiểu rõ, Lưu Sấm vì sao lại tìm kiếm người này, nhưng y vẫn tin tưởng, Lưu Sấm làm những việc này, nhất định có ích hắn.

- Mạnh Ngạn ca ca yên tâm, Khổng Minh biết nên làm thế nào.

Lưu Sấm nhịn cười không được, vươn tay xoa xoa đầu của Gia Cát Lượng, trong mắt lộ vẻ chờ đợi.

Khổng Minh à Khổng Minh, đến khi nào đệ mới có thể chân chính trưởng thành, thể hiện ra cái phần ''Trí kỷ vu yêu'' tài cán trác tuyệt của đệ đây?

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Đối với sắp xếp của Lưu Sấm, đương nhiên Đỗ Kỳ không có lời nào oán giận. Y cũng biết rõ tình cảnh trước mắt của Lưu Sấm, phụ mẫu hợp táng, là một chuyện đại sự, phận làm con, sao lại có thể không phí chút tâm tư? Hiện giờ, Đỗ Kỳ ăn nhờ Lưu Sấm, ngủ nhờ Lưu Sấm, tự nhiên phải vì Lưu Sấm tận tâm. Ngày hôm sau, y cùng Hạ Hầu Lan mang theo năm mươi Phi Hùng Kỵ khởi hành đi tới Dĩnh Xuyên nghên đón quan tài của Lưu Đào. Ngoài ra, y còn ở Dĩnh Xuyên tìm nơi phong thủy bảo địa, để hợp táng phu thê Lưu Đào.

Đối với việc này, Tào Tháo cũng biết rõ trong lòng. Thậm chí lão còn cảm thấy có chút lỗi với Lưu Sấm, cho nên còn truyền lệnh cho thái thú quận Dĩnh Xuyên Hạ Hầu Uyên, cùng các quan lại lớn nhỏ ở Trường Xã hiệp trợ đám người Đỗ Kỳ làm việc.

Đương nhiên rồi, Tuân Úc và Chung Diêu cũng phái người trở về, sai người hỗ trợ phương tiện cho đám người Đỗ Kỳ.

Thời gian, cứ như vậy trong lặng lặng trôi đi. Mới đó đã sắp đến mùng mười rồi, Hứa Điền săn bắt đã đến ngay trước mặt.

Mùng chín, một đêm mưa nhỏ. Cho tới tận ngày hôm sau, sau mưa trời lại sáng.

Trời còn chưa sáng, Điền thôn cách Hứa Đô khoảng hai mười dặm tinh kỳ phấp phới, tiếng người ồn ào.

Tào Tháo vì lần săn bắt này đã điều động hết Tào binh xung quanh Hứa Đô là gần ba vạn người, đóng quân ngoài thành Hứa Đô, Hán đế cưỡi Tiêu Diêu mã, đeo Bảo Điêu cung, Kim Phi tiễn, sắp xếp ''loan giá'' (xe giá, xe của vua, mọi người thường nghe hộ giá là từ giá này) ra khỏi thành. Tào Tháo thì dạng chân ngồi trên Trảo Hoàng Phi Điện, dẫn tướng lĩnh dưới trướng theo sau Hán đế.

Trảo Hoàng Phi Điện kia, toàn bộ trắng như tuyết, bốn vó mọc dài có bờm màu vàng, trong nắng sớm chiếu rọi xuống, lóe ra màu vàng sáng bóng, ngạo khí ngông cuồng. Con ngựa này cũng là bảo mã được Tào Tháo yêu quý nhất. Nếu so về huyết thống mà nói, dường như cùng với Tượng Long của Lưu Sấm sàn sàn như nhau.

Nghe nói, Trảo Hoàng Phi điện cũng là Hãn Huyết Bảo Mã … Có điều, khi nó chạy cũng không phải nói chảy ra mồ hôi màu đỏ máu, mà là nói làn da của nó sẽ nổi lên một chút huyết sắc. Từ xa nhìn lại, giống như chảy xuống mồ hôi đỏ máu vậy, cực kỳ thần kỳ.

Lưu Sấm thân là Tôn thất, được Hán đế chỉ điểm đi theo hộ vệ. Cho nên, Lưu Sấm và Tào Tháo gần như là đi ngang nhau, một bên là Lưu Sấm cùng ba trăm Phi Hùng Kỵ, bên còn lại là Tào Tháo cùng tinh nhuệ Hổ Báo Kỵ. Hai đội kỵ quân, đều là thiết giáp màu đen, lộ ra một cỗ sát khí. Tào Tháo nhìn đến ba trăm Phi Hùng Kỵ kia, cũng nhịn không được mà tán thưởng không ngừng.

- Mạnh Ngạn, đội thiết kỵ này có thể nói là rất tinh nhuệ.

Trên mặt Lưu Sấm lộ ra một chút vẻ kiêu ngạo.

- Lại không biết có thể so cùng Hổ Báo Kỵ của Tư Không không?

Tào Tháo nghe được ngẩn ra. Không kìm nổi cười ha ha:

- Nếu Mạnh Ngạn đã mở miệng, vậy chi bằng tỷ thí một phen.

- Ồ? Lưu Sấm lông mày nhướng lên:

- Xin hỏi Tư Không, phải tỷ thí như thế nào?

- Rất đơn giản. Chúng ta hãy thi xem xem hôm nay săn bắt, ai sẽ thu được nhiều hơn. Mạnh Ngạn, ai thắng rồi, liền yêu cầu đối phương làm một việc. Yêu cầu này, tính ra cũng không quá phận, không biết Mạnh Ngạn có dám đáp ứng không?

- Vậy thì phải tỷ thí một phen.

Hai người này ngang nhau mà đi tiếp, một người dáng người khôi ngô cao lớn, một người dáng người nhỏ nhắn.