Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 261-2: Xạ Lộc (cuối)




Gấu ngựa da dày thịt béo, công kích bình thường đối với nó mà nói liền giống như là gãi ngứa. Nhưng lúc này đây, nó đang đối mặt với Lưu Sấm Từ khi luyện thành Long Xà Biến xong, lực lượng của Lưu Sấm tăng lên gấp bội, một quyền bổ xuống, đâu chỉ ngàn cân? Ở một nơi gần đó, còn một con gấu càng lớn hơn, đứng thẳng lên ước chừng khoảng 250 cm, thể trọng ước chừng khoảng bảy trăm, tám trăm cân. Nó nghe thấy tiếng rít gào của gấu cái, lập tức quay đầu hướng Lưu Sấm xông đến. Chỉ có điều, khi nó thoát khỏi vòng vây, con gấu cái đã bị dánh cho tróc da thịt bong, đang hấp hối.

- Công tử, cẩn thận Con gấu đực xông về Lưu Sấm, trong lúc nó chạy, Lưu Sấm thậm chí còn có thể cảm nhận thấy mặt đất rung lên.

Lưu Sấm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng đen đang áp về phía hắn, làm hắn giật mình vội vàng lăn một cái như con lật đật, thoát khỏi công kích của con gấu đực.

- Công tử, nhận đao.

Trác Ưng cầm lấy Giáp Tử kiếm, xem chừng có chút không kịp giúp, nên đơn giản lấy đủ khí lúc, rồi đem Giáp Tử kiếm ném về phía Lưu Sấm.

Giáp Tử kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, Lưu Sấm vội vàng lăn vài vòng, lăn đến bên cạnh Giáp Tử kiếm, rồi nắm chặt chuôi đao. Không đợi hắn đứng dậy, con gấu đực đã xông đến trước mặt. Lưu Sấm không kịp tránh né, quỳ một chân trên mặt đất, thân thể đột nhiên hướng trước nhào lộn, Giáp Tử kiếm thuận hướng một xiên xiên lên. Chỉ nghe thấy tiếng thê lương thảm thiết của con gấu đực, Giáp Tử kiếm sắc bén trong nháy mắt đem con gấu đực mở ngực bể bụng. Lưu Sấm đứng dậy, tại chỗ xoay người, xoay tay một đao đem con gấu đực bổ mình trên mặt đất, sau đó tiến lên phía trước, hai tay nắm ở chuôi đao, hướng vào đầu con gấu đực, hung hăng đâm xuống.

Con gấu đực vùng vẫy hơn mười lần xong, liền không còn động đậy được nữa.

Lưu Sấm buông chuôi đao xuống, phệt mông ngồi xuống đất.

- Công tử, người không sao chứ?

- Nguyên Lễ, con gấu cái kia còn chưa chết, giết nó đi.

Thanh âm của Lưu Sấm đều đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Nói thì chậm, nhưng sự việc lại rất nhanh chóng, từ lúc Lưu Sấm đánh ngã con gấu cái, đến lúc hắn giết con gấu đực, trước trước sau sau không qua ba mươi hơi thở. Nhưng ba mươi hơi thở thời gian này, thật sự là kinh tâm động phách. Y phục của Lưu Sấm bị gấu cái cào cho rách nát, giáp mềm bên người cũng bị xé nát, toàn thân từ trên xuống, máu tươi chảy đầm đìa.

Ở một bên, truyền đến tiếng gấu cái kêu thảm thiết thê lương, hiển nhiên là bị Phi Hùng Kỵ vệ sĩ đem con gấu cái chém giết.

- Ngọc nhi, Ngọc nhi!

Nữ nhân kia tránh thoát khỏi sự lôi kéo của chúng phụ nhân kia chạy đến bên người cô bé, ôm con gái vào lòng ngực khóc lớn. Cô bé cũng đang khóc, nhưng mà đôi mắt mở to lúng liếng nhìn, chăm chú vào trên người của Lưu Sấm.

- Đa tạ tướng quân ra tay tương trợ.

Nữ nhân kia sau khi trải qua một phen hoảng loạn xong, tỉnh ngộ lại. Ôm con gái đi đến bên Lưu Sấm, thân thiết hỏi:

- Tướng quân có gì đáng lo ngại không?

Lưu Sấm ngồi trên mặt đất. Lúc này cũng kịp phản ứng. Hắn nhìn thoáng qua nữ nhân kia:

- Các ngươi là ai, sao lại chạy đến chốn này chơi đùa? Ai cũng biết ở đây đang đi săn bắt, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm sao?

- To gan!

Một hộ vệ lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai, dám vô lễ với phu nhân như vậy.

- Ngươi im miệng cho ta!

Nữ nhân sắc mặt trầm xuống, quay đâu quát:

- Một đám rác rưởi, nếu không phải tướng quân đến kịp, Ngọc oa nhi đã bị con gấu già kia đả thương rồi. Đến lúc đó các người ai cũng đừng mong sống sót. Lời này của tướng quân vốn là có ý tốt, ngươi sao lại vô lễ với tướng quân như vậy? Đúng là làm càn, còn không xin lỗi tướng quân.

Nữ nhân sắc mặt lời nói đều dữ dội, trong lời nói còn lộ ra một vẻ uy nghiêm khí khái. Hộ vệ sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, vội vàng quỳ rạp xuống mắt đất.

Lúc này, Trác Ưng tiến lên dìu dắt Lưu Sấm đứng lên. Hắn vừa đứng lên, cô bé vốn đang còn khóc nức nở, lại đột nhiên từ vòng tay của nữ nhân, chạy đến bên người Lưu Sấm ôm lấy chân của hắn.

- Mẫu thân, Đại hùng (gấu lớn)! Bên cạnh có vài phụ nhân nghe được, bật cười thành tiếng. Nói thật, Lưu Sấm thân cao khoảng hai thước, hình thể cực khôi ngô to lớn. Hắn vừa đứng dậy, nghiễm nhiên là một con gấu ngựa.

- Ngọc oa nhi, chớ có vô lễ.

Trên mặt Lưu Sấm cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên không có để ý, lại ngồi xổm người xuống, vươn tay nhéo mũi cô bé, còn để lại vài vết máu.

- Tiểu nha đầu, lần sau chớ có cùng người lạ chơi đùa, nhớ lấy đi theo người lớn, nếu không sẽ phát sinh nguy hiểm.

Đôi mắt to đen lúng liếng của cô bé như hiểu như không hiểu, một lát sau nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng ngay lúc này, chợt có người hô:

- Vẫn còn có gấu!

Lưu Sấm theo bản năng ôm lấy cô bé, đứng dậy nhìn xa xa. Chỉ thấy bên cạnh bìa núi rừng, bụi cây lay động, từ trong bụi cỏ chạy ra hai con gấu con tròn ục ục, hai con gấu con này rõ ràng là mới sinh chưa được lâu, thậm chí đi đứng cũng không được thuận lắm, leo ra khỏi lùm cây đằng sau, hai con gấu con lăn ra trên mặt đất một vòng, rồi ngồi trên mặt đất, trong mắt lộ ra một tia mê man và vẻ sợ hãi, phát ra liên tiếp tiếng kêu sợ hãi.

Chắc là chúng đang tìm kiếm cha mẹ của chúng.

Lưu Sấm ngẩn ra, vội vàng quát bảo những người định tiến lên giết chúng ngưng lại, rồi ôm cô bé đi đến.

- Gấu con, Đại hùng ca ca, là gấu con … Cô bé đột nhiên mở to hai mắt, nhìn Lưu Sấm nói:

- Đừng giết chúng nó, được không? Lưu Sấm vỗ vỗ đầu cô bé, ngồi xổm người xuống, đem hai con gấu con ôm vào trong ngực. Hai con gấu con vừa được Lưu Sấm ôm ấp, lập tức ngừng la hét, thậm chí còn lấy mũi, ngửi ngửi mùi trên người của Lưu Sấm. Vừa cùng gấu mẹ đấu nhau một hồi, Lưu Sấm còn lưu lại hơi thở của gấu mẹ. Thế cho nên hai con gấu con lập tức yên tĩnh lại, nhắm mắt lại, như là muốn ngủ rồi, trông ngu ngu ngốc ngốc cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà hắn ôm cô bé qua đó, đã làm những hộ vệ kia và đám phụ nhân hoảng sợ rồi. Chỉ có điều bị nữ nhân kia ngăn cản, cho nên mới không có ai quát hết.

- Nguyên Lễ!

- Có!

- Đem hai con gấu kia thu lại, coi như con mồi của chúng ta.

Kỳ thật không cần Lưu Sấm chỉ bảo, Phi Hùng Kỵ sớm đã tiến lên đem hai con gấu kia thu thập lại.

Lưu Sấm ôm hai con gấu con quay trở lại, cô bé thì lôi kéo vạt áo của Lưu Sấm, đi theo phía sau hắn, nhìn hai con gấu con trong lòng hắn, trong mắt lộ vẻ đầy chờ đợi.

- Phu nhân, mau rời khỏi nơi này đi. Nơi đây chính là bãi săn, sẽ có dã thú thường lui tới. Lần này các ngươi may mắn gặp ta, lần sau không nhất định sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.

Phu nhân nghe xong khẽ mỉn cười.

- Đa tạ tướng quân nhắc nhở, thiếp thân lập tức rời khỏi nơi này luôn.

- Gấu con, ta muốn gấu con.

Nào biết được, cô bé kia lại giữ chặt vạt áo của Lưu Sấm, chỉ vào con gấu con trong lòng ngực của hắn kêu lên.

- Ngọc nhỉ, đừng có vô lễ.

Nói thật, Lưu Sấm cũng rất thích hai con gấu con này, nếu không cũng sẽ không cứu chúng nó. Nếu như đây mà là con vật khác, Lưu Sấm muốn đưa đã đưa cho cô bé rồi. Nhưng đây là gấu ngựa, sau này lớn lên, chắc gì đã kém hơn hai con gấu đã bị giết kia, làm sao cô bé có thể khống chế nổi. Nhưng mà, cô bé lại nắm lấy vạt áo của Lưu Sấm thật chặt, không chịu buông tay. Rơi vào đường cùng, Lưu Sấm đành phải quay nhìn nữ nhân kia, nào biết được nữ nhân này không ngờ không ngăn cản cô bé, ngược lại còn đứng về phía cô bé.

- Tướng quân, Ngọc nhi đã yêu thích chúng nó như vậy, không biết tướng quân có thể nhượng lại không?

Đây là mẫu thân kiểu gì vậy hở … ngươi chẳng lẽ không biết, con thú này sau khi lớn lên, sẽ đáng sợ đến cỡ nào sao? Lưu Sấm có tâm cự tuyệt, lại nghe cô bé nói:

- Đại hùng ca ca tặng cho muội một con gấu con đi, muội nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt …

Nói ra cũng kỳ quái, cô bé vừa nói dứt lời, một con gấu con đột nhiên mở mắt, không ngờ giãy dụa trong lòng Lưu Sấm, leo ra, chạy tới bên người cô bé, khiến Lưu Sấm vô cùng bất ngờ, hắn căn bản là muốn ngăn cản, đã thấy cô bé ôm cổ con gấu con, mà gấu con không có bất lỳ phản kháng nào, ghé vào trong vòng tay cô bé.

Chuyện gì đã phát sinh vậy? Lưu Sấm lập tức hồ đò rồi … Thôi đi, nếu như con gấu con đó đã tự mình tìm thấy chủ nhân, Lưu Sấm muốn giữ nó mang về, sợ là có chút phiền phức. Phỏng chừng sau khi trở về, người nhà cô bé nhất định sẽ không đồng ý, đến lúc đó lấy lại trở về cũng được.

Lưu Sấm nói:

- Nếu tiểu nha đầu thích, vậy tạm thời nó sẽ theo tiểu nha đầu đi. Chỉ có điều, nói trước lời cảnh cáo, đây chính là gấu ngựa, bộ dạng của cha mẹ nó, các người đều đã thấy … Nếu không muốn nuôi nữa, nhớ là hãy đem trả lại ta. Ta là Lưu Sấm, là hoàng thúc Đại Hán, nhìn quần áo của các ngươi chắc cũng là người nhà phú quý, nhất định có thể tìm thấy ta. Ta còn phải tiếp tục săn bắt, nên cáo từ trước. Còn nữa, mau rời khỏi nơi này, chớ có ở lại nữa … Rất nguy hiểm đấy.

Lưu Sấm nói xong, cũng mặc kệ bộ dạng cổ quái của của phu nhân kia, ôm con gấu con quay bước đi.

- Đại hùng ca ca, qua hai ngày nữa ta đem Tiểu Hắc đến thăm người cùng Đại Hắc.

Lưu Sấm đang dạng chân trên thân ngựa, chợt nghe phía sau tiếng cô bé truyền đến. Hắn ở trên ngựa suýt nữa thì rơi xuống, cúi đầu nhìn xuống con gấu con trong lòng ngực, có cảm giác dở khóc dở cười. Xoay người lại vẫy vẫy tay với cô bé đang chơi đùa cùng con gấu con, liền dẫn đám người Trác Ưng giục ngựa rời đi.

Mỹ phụ nhân nhìn theo bóng dáng Lưu Sấm càng lúc càng xa, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất. Nàng nhìn thoáng qua cô bé đang chơi đùa cùng con gấu con kia, đột nhiên lắc đầu cười nói:

- Chưa từng nghĩ Phi Hùng này lại thú vị như vậy.