Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 276-1: Vượt tam quan (1)




Toàn Môn quan đươc thiết lập vào giữa những năm đầu Bình Nguyên Đông Hán thời Linh đế. Lúc đó loạn Thái Bình đạo chính là do đội quân Khăn vàng bạo động. Phản quân một trận uy hiếp được Đông Đô Lạc Dương, khiến triều đình trên dưới ai nấy đều sợ hãi. Trong tình cảnh như vậy, Hán đế bố trí bát quan ở Lạc Dương, bảo vệ xung quanh Đông Đô. Bát quan đó chính là: Hàm Cốc, Quảng Thành, Y Khuyết, Nông Viên, Toàn Môn, Tiểu Bình, Mạnh Tân.

Trong “Đông Chinh phú” của Ban Chiêu, cũng từng nhắc tới: Vọng hà lạc chi giao lưu, xem Toàn Môn của Thành Cao.

Toàn Môn ở đây, chính là chỉ Toàn Môn quan sau này. Toàn Môn quan dựa vào đường đi uốn khúc mà nổi tiếng, dễ thủ khó công. Vào lúc giữa trưa, một đội kỵ quân đi từ trong thành xuống phía dưới thành, cũng cầm trong tay nhứng tấm hổ phù bằng đồng thau, xin được qua cửa. Tướng phòng giữ Toàn Môn quan tên là Biện Hỉ, vốn là tướng lĩnh quân Khăn vàng, sau quy hàng Tào Tháo, phụ trách thủ vệ Toàn Môn, nghe nói có có binh mã muốn thông hành qua Toàn Môn quan, Biện Hỉ biết vậy nên nghi hoặc. Bởi vì y vẫn chưa nhận được tin tức lúc này có đoàn binh mã nào muốn thông hành. Toàn Môn quan trực thuộc Thành Cao, nếu có binh mã thông hành, phía Thành cao nhất định sẽ phái người đến thống báo. Nhưng lúc này đây, Biện Hỉ lại không hề nhận được chút tin tức gì, cho nên y không biết xử trí thế nèo đối với đám binh mã này.

- Ngươi có thể nhìn thấy rõ là người nơi nào không?

- Nghe tướng quân bên đó nói, là thái thú Dĩnh Xuyên Hạ Hầu Uyên.

- Hạ Hầu Uyên?

Huyện Bỉ càng cảm thấy kì quái…

Theo lý mà nói, nếu là quân đội sở bộ thuộc Hạ Hầu Uyên muốn thông hành từ Toàn Môn quan, thì nên có sự thông báo trước từ Hà Nam doãn tới Cao Thành, sau đó mới thông báo cho Toàn Môn quan.

Nhưng lúc này đây, hiển nhiên là không làm theo quy tắc, nên khiến Biện Hỉ không hiểu ra sao cả.

- Nếu đã như vậy, để ta ra ngoài xem xét.

Biện Hỉ không hề nghi ngờ về lai lịch đám binh mã này. Dù sao Toàn Môn quan thuộc đất Hà Lạc, là nơi do Tào Tháo cai trị, nên không thể có khả năng xuất hiện phản quân. Chắc hẳn là có quân tình khẩn cấp, cho nên mới phải đi vội vàng như vậy…Biện Hỉ nghĩ như vậy, một phần lớn cũng do sự ảnh hưởng rộng của Hạ Hầu Uyên. Dù sao quan hệ của Hạ Hầu Uyên với Tào Tháo cũng rất chặt chẽ, Biện Hỉ cũng không hi vọng chỉ vì một vụ hiểu lầm mà trọc giận Hạ Hầu Uyên.

Nhưng y thân là tướng phòng giữ Toàn Môn quan, nên vẫn cần phải tận tâm làm tròn bổn phận. Nếu thật sự là quân tình khẩn cấp, Biện Hỉ cũng không để ý, coi như nể mặt Hạ Hầu Uyên. Cho nên, Biện Hỉ gần như không để ý, đến số lượng đoàn binh mã, rồi đi từ trong thành ra.

Từ xa nhìn lại, liền nhìn thấy một đám binh mã đang bày trận trước cửa thành. Viên đại tướng cầm đầu mặc áo giáp, uy phong lẫm liệt. Chỉ có điều cái con vật mà hắn cưỡi có chút kì quái! Hơ, không phải kì quái mà là có hơi xấu xí.

Biện Hỉ mặt mày nhăn lại, liền giục ngựa tiến lên.

- Ngươi là người phương nào, vì sao tới đây?

Viên đại tướng kia để ngang đao trên ngựa, giục ngựa về phía trước hai bước, khẽ khom người nói:

- Ta tên Bàng Đức, là Quân Tư Mã dưới trướng Hạ Hầu thái thú, chịu sự ủy thác của Hạ Hầu tướng quân, ta đi tới Hà Nội làm chuyện công. Người đi vội, nên không kịp thông báo qua Hoài Nam doãn, kính xin tướng quân thứ tội.

Dưới trướng Hạ Hầu Uyên có tên nào là quân Tư Mã tên Bàng Đức không? Biện Hỉ cũng không rõ điều này. Tuy nhiên, thấy thái độ nho nhã của hắn ta, Biện Hỉ cũng có cảm tình hơn. Nếu đã là Hạ Hầu Uyên sai đi, nói vậy cũng không thể là gia, cho nên y thả lỏng cảnh giác, cười nói:

- Đã là do Hạ Hầu thái thú sai đi, ta nên cho đi. Tuy nhiên, thân là tướng phòng giữ Toàn Môn quan, vẫn cần làn tận chức. Bàng Tướng quân nếu muốn thông hành, cần có hổ phù của Hạ Hầu thái thú.

Bàng Đức lập tức mỉm cười, lấy ra từ trong người một miếng hổ phù, nói:

- Hổ phù đây, xin mởi tướng quân kiểm tra thực hư.

Nói xong, hắn tiến ngựa lên, xem ra có vẻ muốn tự tay đưa cho Biện Hỉ.

Biện Hỉ cũng không hề hoài nghi, giục ngựa lên đón. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Biện Hỉ cũng dần thấy rõ hổ phù trong tay Bàng Đức.

“Không đúng, cái này không giống hổ phù mà Thái thú Dĩnh Xuyên sử dụng, giống hổ phù do Tư Không sử dụng hơn…Nhưng vấn đề là, Bàng Đức nói hắn là bộ khúc của Hạ Hầu Uyên.”

Trong lòng Biện Hỉ thấy nghi ngờ, mình lạnh toát lên, biết có chuyện không ổn. Y vội vàng ghìm chặt chiến mã, dùng tay lấy binh khí từ lưng ra, nào biết được giữa lúc đó Bàng Đức lại giục chiến mã. Con ngựa kia của hắn là một con ngựa vàng miệng đen, có tên khoa học là Qua mã, bộ dạng cực kì buồn cười. Con ngựa này, là khi trước Bàng Đức cùng Mã Siêu đánh chiếm Hưu Chư chiếm được ở một bộ lạc nọ. Lúc ấy Mã Siêu giành được hơn trăm con tuấn mã, nhưng Bàng Đức chỉ thích con ngựa này, thậm chí còn bị những người khác giễu cợt. Khi đó, sau này mọi người mới phát hiện ra, con ngựa này của Bàng Đức quả là một con ngựa tốt.

Dật túc điện phát, là đánh giá của Mã Siêu về con ngựa này. Cái gọi là dật túc, đó là nói con ngựa này đi lại nhẹ nhàng, nhanh như chớp. Đặc biệt sức bật trong vòng 20m, thậm chí ngay cả siêu ngựa Ô Truy cũng khó mà đánh đồng được.

Cho nên, khi Bàng Đức giục ngựa qua phía Biện Hỉ, Biện Hỉ không kịp phản ứng. Đợi đến lúc y tỉnh ngộ ra, thì Qua mã đã đến trước mặt y, đại đao trong tay thuận nước đẩy thuyền hướng ra ngoài một chút, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe ra, thậm chí Biện Hỉ còn không thấy được đạo đao trong tay Bàng Đức, thì đã bị một đao của Bàng Đức một phát quật ngã.

- Xông lên!

Trong khoảnh khắc mà Bàng Đức ra tay đó, phía sau truyền đến một tiếng hét to. Lưu Sấm kéo Giáp Tử kiếm lao lên trước tiên, Hạ Hầu Lan thúc ngựa múa thương theo sát phía sau…mười mấy Phi Hùng thiết vệ cũng lao vào Toàn Môn quan. Ngô Ban mang theo một đội binh mã, vội vàng đuổi những con ngựa chạy theo bên phía sau Lưu Sấm.

Thiết kỵ va chạm, chỉ khiến cho Tào quân ở Toàn Môn quan chạy toán loạn tứ phía. Tào quân sao có thể nghĩ tới Toàn Môn quan sẽ gặp quân địch tập kích chứ? Điều nàu này cũng có liên quan tới thái độ khi trước Biện Hỉ biểu hiện ra. Tất cả mọi người cảm thấy, đoàn binh mã dưới cửa quan này không có khả năng là quân địch. Ai có thể ngờ tới, đối phương đột nhiên nổi giận, giết tướng phòng giữa là Biện Hỉ ngay dưới cửa quan.

Biện Hỉ này vừa chết, Tào quân lập tức luống cuống tay chân. Bọn họ thậm chí còn không biết rõ ràng về lai lịch đám binh mã này, lập tức chạy tan tác.

Sau khi đám người Lưu Sấm lao ra khỏi Toàn Môn quan, về cơ bản là chạy không ngừng nghỉ, một mạch tiến đến Thành Cao.

Ngô Ban đã nói, sau khi qua huyện Mật, chỉ còn có thể dựa vào chính mình. Sau khi Lưu Sấm và đám người Gia Cát Lượng thương nghị, quyết ý chọn cùng thuật tiến công chớp nhoáng, xuất kì bất ý. Đến lúc này, bên phía Trường Xã mới phát hiện ra đám người Lưu Sấm đã mất tích, cũng có thể bọn chúng đã tìm được con đường đó. Nhưng nếu muốn phản ứng lại, cũng phải mất một chút thời gian...

Lưu Sấm tin rằng, bất kể là Hứa Đô Tuân Úc, hay là Dương Địch Hạ Hầu Uyên, nếu muốn có phản ứng chính xác, hay uy hiếp được đến hắn, chắc rằng cũng phải đến lúc trời tối. Cho nên, chỉ cần trước lúc trời tối, xông vào Thành Cao, cũng có thể tạm thời an toàn. Trước hừng đông vượt qua Hoàng Hà, thoát khỏi cảnh nguy hiểm trước khi Tào Tháo kịp phản ứng, khi đó cho dù Tào Tháo có phái binh mã truy kích, cũng khó mà thực sự uy hiếp được hắn.

Mà hạt nhân trung tâm của những chuyện này, chỉ có một từ: nhanh!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao dù coi là trốn chết Lưu Sấm vẫn mang theo ba con ngựa. Chỉ cần xử lý ổn thỏa, trước khi trời tối có thể phá được Thành Cao. Phá được Toàn Môn quan, coi như bước đầu tiên thoát được khỏi nguy hiểm, nhưng cũng không thể coi là đã an toàn. Cho nên, sau khi lao ra khỏi Toàn Môn quan, Lưu Sấm vẫn không dám nghỉ ngơi.

Sau khi rời khỏi đó chừng mười dặm, Lưu Sấm liền để mọi người thay đổi chiến mã, lệnh Hạ Hầu Lan Bàng Đức đi tới Thành Cao. Còn hắn dẫn một đội binh mã đi theo sau Hạ Hầu Lan. Sau đó khoảng chưng hai mươi dặm đường, bọn họ liền nhìn thấy Thành Cao từ phía xa xa.

Thành Cao được xây vào thời Tây Hán, vào thời Xuân Thu là ấp của Trịnh quốc. Phía bắc và phía tây là sông Hoàng Hà; phía nam và đông là suối sâu. Đây cũng là đất Hòa Lạc, là một cửa ngõ nằm ở phía nam sông Hoàng Hà, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Hạ Hầu Lan mang theo hơn hai mươi người xuất hiện dưới cổng thành. Nhìn có vẻ hỗn loạn.

- Mau mở cửa thành, có địch đột kích!

Gã ở dưới thành hô lên, lập tức khiến quân phòng thủ Thành Cao vô cùng lo lắng.

Cũng khó trách, Hạ Hầu Lan toàn thân là trang phục Tào quân, cả người là máu, có lẽ là đã gặp phiền toái lớn. Cho nên, Tào quân trên thành vội vàng thông báo Thái Dương là tướng trấn giữ thành. Tên Thái Dương này đã hơn năm mươi tuổi, là một lão tướng bên Tào Tháo, được Tào Tháo vô cùng coi trọng.

Sau khi nhận được tin tức, ông ta cũng rất ngạc nhiên, vội vàng điểm binh mã, đi từ trong thành ra. Y không phải muốn đối phó Hạ Hầu Lan, mà là muốn đi cứu viện Toàn Môn quan trước, cũng muốn hỏi rõ tình hình, cho nên sau khi ra khỏi thành, lập tức sai người dẫn Hạ Hầu Lan tới. Hạ Hầu Lan mang theo một đội tàn binh bại tướng tiến lên, Bàng Đức được ẩn giấu vào trong đó.

- Ngươi tên là gì, hiện giờ tình hình của Toàn Môn quan ra sao?

Thái Dương nhìn Hạ Hầu Lan, cũng không hề hoài nghi, chỉ giục ngựa tiến lên mở miệng hỏi.

Hạ Hầu Lan vội vàng xuống ngựa nói:

- Toàn Môn quan bị địch tập kích, tướng quân Biện Hỉ bị chúng làm hại, mời tướng quân nhanh chóng phái binh mã đến cứu viện.

- Nhưng ta muốn biết, kẻ địch là tên nào?

Thái Dương nghe xong cảm thấy kinh ngạc, liền vội vàng tiến lên hỏi lại. Nhưng vào lúc này, Bàng Đức đột nhiên từ trong đám người lao tới, Qua mã giống như tia chớp, liền tới trước mặt Thái Dương.

- Há!

Thái Dương kinh ngạc, rút kiếm muốn ngăn cản. Nào biết được Bàng Đức nhanh tay, giơ tay chém y ngã xuống dưới ngựa.