Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 294-2: Liêm Pha chưa già (2) (2)




Thuần Vu Quỳnh nghe những lời Viên Hi nói cũng có lý nên khẽ gật đầu.

Hiển Dịch cũng là người có mưu trí. Đáng tiếc xuất thân gã không tốt, chẳng những xuất thân là con vợ lẽ, trong khi đó phía nhà mẹ ruột cũng không có người có thể ủng hộ, nên khá khó khăn. Cho dù Viên Hi diệt được Lưu Sấm, nắm U Châu trong tay, gã vẫn như trước không thể nào so sánh được với Viên Đàm, Viên Thượng, khó thành đại sự.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc......

Thuần Vu Quỳnh đối với Viên Hi cũng không có ác cảm gì, thậm chí còn đánh giá khá cao đối với Nhị công tử này. Nhưng với thân phận của gã, gã không thể nào quật khởi được. Trên có Viên Đàm là trưởng tử, dưới có Viên Thượng được Viên Thiệu khá sủng ái, Viên Thiệu nào có tinh thần để ý đến người con trai này chứ? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, gã có thể khiêm tốn mà ở lại U Châu. Tuy không làm nên được đại sự như cũng có thể hưởng được vinh hoa phú quý, không cần phải tranh đấu như Viên Đàm, Viên Thượng.

Đúng lúc này bên ngoài tiếng bước chân truyền đến. Một thanh niên hơn hai mươi tuổi bước nhanh vào khom người nói:

- Nhị công tử, Liêu Tây có tin báo về.

- Sao?

- Hôm trước binh lính Ban Hạ Ô Hoàn xuất ra sông Lục Cổ đã tập kích cướp doanh địa Bắc Hải. Nghe nói, Ban Hạ Ô Hoàn thu hoạch khá phong phú, doanh địa Bắc Hải tổn thất khá nghiêm trọng...Hiện giờ di dân Liêu Tây vô cùng bàng hoàng, lòng người vô cùng hoảng loạn.....

Viên Hi nghe nói thế tinh thần liền phấn khởi.

Gã vội nói:

- Triều Niên có biết Lưu Sấm có phản ứng thế nào không?

- Chưa biết được....Chỉ nghe nói thời điểm Ban Hạ động thủ, Lưu Hoàng thúc cũng không có ở Lâm Du mà đang đi thị sát thành Cô Trúc, cho nên quyết định của hắn cũng không thể nào nhanh được. Hơn nữa Ban Hạ đã trở về doanh trại, Lưu Hoàng thúc có động thủ chỉ sợ cũng rất khó khăn.

- Hãy tiếp tục thăm dò xem!

Người thanh niên kia tuân mệnh mà đi.

Thuần Vu Quỳnh nhìn bóng dáng người thanh niên kia cười nói với Viên Hi:

- Triều Niên cũng làm được việc đó chứ. Ta nghe nói hắn dũng lực hơn người, vượt xa vạn người....Hiển Dịch, ta nguyện lấy binh mã trao đổi, có thể đổi cho ta người này không?

Viên Hi hơi sửng sốt, gã không nghĩ Thuần Vu Quỳnh lại xem trọng Viên Triều Niên như thế.

Thuần Vu Quỳnh quả thật rất xem trọng Viên Triều Niên vì hắn ta vũ dũng sao? Viên Hi không cho là đúng....Viên Triều Niên năm nay mới hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ, thanh tú như nữ giới.

Thuần Vu Quỳnh chỉ sợ không phải Viên Triều Niên vũ lực hơn người, mà chính vì nhìn trúng hình thức của Viên Triều Niên. Viên Hi biết được Thuần Vu Quỳnh là người tham rượu yêu tài, còn có một sở thích đặc biệt chính là trai đẹp. Trong những năm này sĩ phu đồng tính ngày càng nhiều, mà Thuần Vu Quỳnh lại vô cùng ham mê đối với nam nhân xinh đẹp. Trước đây y đã tỏ ra yêu thích Viên Triều Niên rồi, lại không nghĩ hôm nay giáp mặt đề xuất yêu cầu với mình như thế!

Trong lòng Viên Hi trào lên tia chán ghét. Ngay từ nhỏ Viên Triều Niên đã đi theo gã, đối với gã vô cùng trung thành và tận tâm. Nhìn tướng mạo của Viên Triều Niên yếu đuối nhưng dũng lực lại hơn người... Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, Viên Hi không ngại mà đánh vào mặt kẻ đó.

Nhưng, Thuần Vu Quỳnh......

Ti Trạm từng nói với Viên Hi:

- Thân phận và địa vị của Nhị công tử vô cùng yếu thế. Bên người Đại tướng quân cũng không có ai nguyện ý nói giúp vi Nhị công tử, nếu Nhị công tử muốn được Đại tướng quân coi trọng thì nhất định phải có một người có phân lượng và nguyện ý giúp đỡ Nhị công tử. Lần này Trọng Giản tướng quân nhận chức Thái thú Liêu Tây, là thời cơ tốt nhất để Nhị công tử qua lại tốt với hắn ta, đừng nhìn địa vị hiện tại của Trọng Giản tướng quân không thể so với trước, đó vì hắn không muốn tranh thủ..... Mặc kệ như thế nào, Trọng Giản tướng quân cũng là lão thần của Đại tướng quân, lại là tâm phúc. Hai người đã có giao tình tốt, được kiến lập khi ở Lạc Dương......Trọng Giản tướng quân và Đại tướng quân đều xuất thân từ Tây Viên Bát Giáo, với thâm tình này dù là Tử Viễn tiên sinh cũng khó nào mà bì được. Nếu Trọng Giản tướng quân nguyện ý giúp Nhị công tử, nhất định người sẽ được Đại tướng quân xem trọng.

Viên Hi nguyện có thể lấy vàng bạc, hàng hóa thậm chí dù có khuynh gia bại sản để giao hảo Thuần Vu Quỳnh cũng không tiếc. Nhưng Viên Triều Niên thì....

Mang người bạn từ nhỏ đến lớn giao cho Thuần Vu Quỳnh, trong lòng Viên Hi thật sự không muốn chút nào, nhưng nếu không đồng ý sẽ đắc tội với Thuần Vu Quỳnh, trước đây Thuần Vu Quỳnh có ý này rồi nhưng chưa từng bộc lộ, hiện giờ lại mở miệng ra nói.

Nếu Viên Hi cự tuyệt tất nhiên sẽ làm cho Thuần Vu Quỳnh tức giận. Đắc tội với Thuần Vu Quỳnh, sau này sẽ không có người nói tốt về gã trước mặt Viên Thiệu. Dù bên nhà vợ có tiền của nhiều cũng khó chống đỡ được...Viên Hi ngẩn đầu nhìn Thuần Vu Quỳnh, đã thấy Thuần Vu Quỳnh cười ôn hòa.

- Ta cũng biết việc này có chút mạo muội.

Nếu Hiển Dịch không nỡ thì xem như ta chưa nói gì. Thái độ Thuần Vu Quỳnh càng ôn hoà, càng cho thấy được mong muốn có được Viên Triều Niên của y rất cao.

Trong lòng Viên Hi âm thầm cười khổ, khẽ thở dài. Gã lại ngẩn đầu vui vẻ nói:

- Thúc phụ nói lời vậy rồi, Triều Niên được thúc phụ coi trọng, chính là phúc phần của hắn, cháu sao dám cự tuyệt?

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau thì sao chứ?

Cho dù là trung thành tận tâm thì sao? Nói cho cùng Viên Triều Niên cũng chỉ là gia nô của Viên Hi thôi, so với việc được Viên Thiệu xem trọng thì một Viên Triều Niên sao Viên Hi có thể để ý được?

Thuần Vu Quỳnh nghe nói cười ha hả.

- Như vậy, sau khi ta lên đương, xin Hiển Dịch đưa hắn tới là được.

Vẫn y lời lúc nãy, sáng sớm ngày mai sẽ mang binh mã đưa đến quý phủ Hiển Dịch.....Lần này phải khiến Hiển Dịch bỏ thứ mình yêu thích, tương lai ta sẽ hậu tạ.

..............................

Tháng năm, mặt trời nắng chói chang, cái nóng lan tỏa cả Trung Nguyên. Trong khi đó địa khu Liêu Tây lại khá mát mẻ. Tuy rằng nhiệt độ ban ngày không khí cũng khá cao đến mức làm người ta cảm thấy khó chịu, nhưng đêm xuống nhiệt độ không khí lại chậm lại làm người ta cảm thấy thỏa mái.

- Bá Chính, trận gió nào thổi ngươi tới đây?

Tô Phó Diên mặt mày tươi cười mời Diêm Nhu vào trại, nhanh chóng sai người bày tiệc rượu đón Diêm Nhu.

Ba ngày lặn lội đường xa cuối cùng Diêm Nhu cũng đến được Y Vu Lư Sơn. Diêm Nhu và Tô Phó Diên cũng quen biết đã lâu, cho nên Tô Phó Diên đối đãi với Diêm Nhu rất nhiệt tình.

- Hiện giờ Đại Thiền Vu khá thong dong tự tại nha.

Diêm Nhu cười nói:

- Xem dáng vẻ ngươi so với hai năm trước dường như tốt hơn khá nhiều.

- Ngươi đúng là ngày càng dẻo miệng.

Tô Phó Diên nghe nói cười ha hả.

- Từ sau khi chiến thắng Công Tôn Bá Khuê liền không nghe được tin tức của ngươi nữa. Ta nghe người ta nói Viên Đại tướng quân vốn định trọng dụng ngươi, nhưng không biết ngươi chạy đi đâu. Thế nào rồi? Hiện giờ suy nghĩ thông suốt quyết định rời núi à? Xem ngươi phô trương cũng không nhỏ nha.

Diêm Nhu cười nói:

- Cũng không phải là nghĩ thông suốt, chẳng qua rãnh rỗi có chút khó chịu nên mới làm việc thôi. Tuy nhiên, Đại Thiền Vu đã đoán sai, hiện giờ ta không ở dưới trướng của Viên Đại tướng quân.

- Không ở dưới trướng Đại tướng quân, vậy làm việc cho ai?

- Hiện tại ra vì Thiên tử mà cống hiến sức lực

Thiên Tử?

Tô Phó Diên nghe nói ngẩn cả ra, nhìn Diêm Nhu một lúc lâu, trên mặt hiện lên chút cổ quái.