Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 311-1: Rõ ràng Trung Sơn, Chân thị?




Lưu Sấm nhất thời không kịp phản ứng, nhìn Tư Mã Ý nói:

- Trung Sơn Chân thị, lại là thần thánh phương nào?

Tư Mã Ý nói:

- Chân thị là cường hào mạnh nhất ở Trung Sơn, cũng được xem như là gia đình quan lại. Lại thêm quan hệ giữa Chân thị và Viên thị vô cùng mật thiết, vợ của Viên Hi chính là con gái của Chân thị, nghe nói bình thường rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.

Chân thị, vợ của Viên Hi, xinh đẹp động lòng người … Sau khi gắn kết những từ ngữ này lại, Lưu Sấm chợt nhận ra lai lịch của Chân thị này.

Lạc Thần à, Chân Mật à … Chân Mật ấy không phải là vợ của Viên Hi sao? Sau khi Viên thị chiến bại, Chân Mật bị Tào Phi cướp đi, lại sinh ra Tào Duệ, cũng chính là Ngụy Minh đế. Nghĩ đến đây mọi việc liền trở nên rõ ràng. Trịnh thị hiệu lực vì Chân thị, mà Chân thị lại phụ thuộc vào Viên thị. Chân Mật là vợ của Viên Hi, Viên Hi muốn gầy dựng sự nghiệp ở U Châu, Chân thị sao có thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn?

- Nói tiếp đi!

- Vâng! Tư Mã Ý bình phục một chút tâm tình, rồi sau đó trầm giọng nói:

- Đệ ở trong mật thất của Trịnh gia, phát hiện một vài bản ghi chép của lão Trịnh.

Trước đây, Quản Thừa cướp bóc các thương thuyền ở trên biển, tang vật thông qua Trịnh thị vận chuyển đến Trung Sơn, rồi sau đó giao cho Chân thị phụ trách, bí mật xử lý.

Mộc Khí Hành kia, vốn chính là một chỗ cọc ngầm do Chân gia thiết lập ở thành Cô Trúc. Nhưng bởi vì biểu ca đến, thành Cô Trúc vốn hoang vu, lập tức trở nên rất náo nhiệt, khiến cho Quản Thừa không thể thuận lợi đem hàng hóa giao cho Trịnh thị. Lại thêm Viên Hi cố ý làm khó biểu ca, mà Quản Thừa kia và biểu ca cũng có mối thù diệt gia, cho nên sau khi hai bên bàn bạc, quyết định tập kích bến tàu Thạch Cữu Đà … Tuy nhiên, những điều này là suy đoán của tôi. Có lẽ lão Trịnh không muốn làm việc này. Dù sao nhà hắn cũng ở tại thành Cô Trúc, vì thế chọc giận đối phương. Hiện tại đệ không rõ lắm là ai diệt khẩu, nhưng có lẽ cũng chỉ là người của ba nhà ấy thôi.

Viên Hi, Chân thị, Quản Thừa! Một mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối, hiện tại lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu của Lưu Sấm. Viên Hi muốn được Viên Thiệu coi trọng, nhất định phải có rất nhiều hàng hóa … Chân thị bởi vì Viên Hi là con rể của Chân gia, tất nhiên cũng ủng hộ mạnh mẽ. Chỉ có điều, hàng hóa quá lớn đã vượt quá khả năng lo liệu của Chân thị. Vì thế Viên Hi và Quản Thừa cấu kết. Tập kích cướp thuyền biển, bắt người cướp tài hàng, rồi sau đó thông qua Chân gia đem tang vật tiêu thụ, trợ giúp ngược lại cho Viên Hi, giúp y được trọng dụng …

- Sào huyệt Quản Thừa kia, đã điều tra rồi sao?

- Cũng có manh mối.

Tư Mã Ý vừa nói vừa lấy ra một mảnh lụa trắng, đưa cho Lưu Sấm.

- Đây là bản đồ đệ phát hiện ở trong mật thất, vòng tròn màu đỏ trên đó chính là địa điểm người của Trịnh gia tiếp nhận tang vật của Quản Thừa trước đây. Vị trí này ở ngay tại cửa khẩu Loan Thủy. Cách Thạch Cữu Đà khoảng chừng hai mươi dặm.

Địa phương này, rất hẻo lánh, căn bản không có ai biết được. Sau đó, đệ lại tìm được một ít bản ghi chép trong mật thất, trong đó ghi lại những đồ quân nhu tiếp tế mà lão Trịnh giao cho đối phương.

Đệ bảo Cát Phổ tính toán trọng lượng của các đồ quân nhu tiếp tế kia một chút.

Rồi sau đó lại vẽ ra một bức hải đồ. Căn cứ vào những gì ghi lại của các bản ghi chép này của lão Trịnh, sào huyệt của Quản Thừa, cũng không nằm trong vịnh Liêu Đông.

Bởi vì trong một bản ghi chép, là yêu cầu tạm thời của Quản Thừa, số lượng không nhiều lắm. Đệ dựa trên một con thuyền ba trăm người mà tính toán, thông qua những đồ tiếp tế kia, phỏng đoán nếu từ cửa khẩu Loan Thủy đến sào huyệt của Quản Thừa, ước chừng cần hai đến ba ngày.

Hai đến ba ngày … Tư Mã Ý sợ giải thích không được rõ ràng lắm, bèn ngồi xổm người xuống, vẽ một bức hải đồ trên mặt cát. Y tìm một nhánh cây, vẽ một vài đường trên hải đồ ấy, rồi sau đó giải thích với Lưu Sấm:

- Nếu là ở trong vịnh Liêu Đông, chắc là rất khó tìm được điểm dừng chân. Đặc biệt khu vực Liêu Tây, hoang vu ngàn dặm, trừ Cúc Hoa Đảo ra, không có một nơi đặt chân an toàn. Thế nhưng, Cúc Hoa Đảo quá gần đất liền, rất dễ dàng bị phát giác hành tung. Cho nên ta trừ vịnh Liêu Đông mà ngẫm nghĩ, phát hiện hai đến ba ngày, chỉ có thể có một chỗ, có thể đặt chân …

- Nơi nào?

Tư Mã Ý vẽ một vòng tròn trên hải đồ, hạ giọng nói:

- Đạp Thị! Đạp Thị này, thuộc quận Liêu Đông, là một bán đảo ở phía nam Liêu Đông.

Trước kia, Đạp Thị là một huyện chế từ thời Tây Hán sau đó kéo dài đến Đông Hán … Ở thời kì tam quốc, Đạp Thị đổi tên là Đông Đạp. Có lẽ nhắc tới cái tên Đạp Thị này, rất nhiều người sẽ cảm thấy xa lạ. Nhưng nói một địa danh mà có lẽ mọi người ai cũng rất quen thuộc: Đại Liên Kim Châu. Đạp Thị này, chính là Đại Liên Kim Châu đời sau.

Lưu Sấm trên đại thể nhận biết được vị trí của Đạp Thị, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Đạp Thị nơi này, thật sự là, thật sự là rất bí ẩn rồi! Đông giáp Hoàng Hải, tây giáp Bột Hải, hướng bắc thì đất đai hoang vu ngàn dặm … Quận Liêu Đông đối với nơi này, cũng không quá coi trọng, thế cho nên sự tồn tại của huyện Đạp Thị cũng coi như không có. Lưu Sấm từng nghe Diêm Nhu nói, nhân khẩu của Đạp Thị, chỉ khoảng 20003000 người, ngày thường chủ yếu là dựa vào ra biển đánh bắt cá mà sống. Cho dù là Công Tôn thị biết có một đội hải tặc như vậy cũng không để ý, thậm chí sẽ không cần để ý tới.

Chinh phạt bọn họ? Nhờ vào hướng đông của Đạp Thị, đảo nhỏ chằng chịt, khó có thể bao vây càn quét. Chớ đừng nói chi là chỉ có hơn ngàn người, Công Tôn thị sao có thể quan tâm đến nó. Xét về thực lực của hải tặc, thủ hạ của Công Tôn thị có Trường Sầm tặc và Chiêm Thiền tặc, hải thuyền dưới tay có đến hơn trăm thuyền, quy mô ấy Quản Thừa tuyệt đối không thể sánh bằng. Cho nên, Quản Thừa nếu như ẩn thân ở Đạp Thị, quả thật là rất có thể.

Lưu Sấm nheo mắt lại, một lát sau dùng chân xóa hải đồ kia, trầm giọng nói:

- Trọng Đạt, theo ta trở về thành.

Đoàn người vội vàng chạy về huyện thành Lâm Du, không ngờ chưa kịp ngồi xuống thở lấy hơi, đã có người tới báo, Tiết Văn ở bên ngoài cầu kiến.

Lưu Sấm nhíu mày:

- Cho hắn tiến vào.

Tiết Văn trước giờ chỉ ở nhà chịu tang.

Hôm nay đột nhiên tiến đến, nhất định là đã biết tin Tư Mã Ý trở về. Tiết Văn cũng biết, Lưu Sấm bổ nhiệm Tư Mã Ý tiếp nhận huyết án này, hơn nữa động tĩnh của Tư Mã Ý ở thành Cô Trúc không nhỏ, nghe nói còn phát sinh thảm án diệt môn.

Sau lần đó, Tư Mã Ý liền ở lại thành Cô Trúc, ước chừng hơn nửa tháng. Lần này y trở về, chắc là trở về báo cáo với Lưu Sấm, Tiết Văn ở nhà thật sự không chờ được, liền vội vàng tới bái kiến.

Lần trước khi gặp Tiết Văn, đã qua nhiều ngày. Thất đầu của Tiết Châu, Lưu Sấm từng đi phúng viếng, lúc ấy tuy rằng tinh thần Tiết Văn hoảng hốt, nhưng nhìn qua khí sắc cũng coi như tốt. Nhưng hiện tại, lúc Lưu Sấm gặp lại Tiết Văn hắn giật cả mình. Tiết Văn nhìn qua tiều tụy vô cùng, cả người ít nhất gầy đi hai vòng.

Gã mặc quần áo tang, đi tới liền quỳ phịch xuống:

- Hoàng thúc. Đã tra được tin tức hải tặc hay chưa?

- Ngươi cứ ngồi xuống nghe là được.

Lưu Sấm cho người đỡ Tiết Văn đứng lên, cho gã ngồi ở bên cạnh.

Hắn do dự một chút, trầm giọng nói:

- Nguyên Đại. Trọng Đạt ở thành Cô Trúc vất vả suốt hai mươi ngày, đã tra được manh mối. Tuy nhiên, trước tiên ta muốn ngươi hãy tỉnh táo lại. Tiết Giáo Úy là người đi theo ta sớm nhất, lúc ở Thanh Châu giúp đỡ cho ta rất nhiều, phần ân nghĩa này, ta nhớ kỹ trong lòng, chưa bao giờ quên. Tuy nhiên, lúc này còn chưa phải lúc động thủ báo thù … Nguyên nhân. Ta không muốn nói. Đến lúc cần biết ngươi tự nhiên sẽ biết.

Ta cũng biết, ngươi nóng lòng báo thù, nhưng chuyện này không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi. Trong đó có thật nhiều phiền toái phải giải quyết.

Như vậy đi, nếu ngươi muốn báo thù. Có thể!