Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 313-1: Bạo tuyết (2)




Vẫn chưa tới tháng mười, một trận tuyết lớn thình lình xuất hiện, nhiệt độ không khí giảm đột ngột. Trận tuyết này tới sớm hơn so với năm rồi, hơn nữa cũng mãnh liệt hơn … Tuyết rất lớn! Bắt đầu từ sau giờ ngọ, bầu trời tối đen chẳng những không có dấu hiệu kết thúc, ngược lại càng lúc càng lớn, có vẻ như sẽ biến cả đất trời hỗn độn thành một mảnh. Đến lúc nửa đêm, thế tuyết càng trở nên kinh người.

Tuyết đọng đã tới đầu gối, mỗi bước đi trên mặt tuyết đều phải cố gắng hết sức.

Tương Bình, quận Liêu Đông. Cũng chính là ở Liêu Dương ở hậu thế. Tương Bình thuộc quận Liêu Đông, lúc này đây trong tuyết đêm càng lộ ra một khí thế mạnh mẽ.

Trên đầu thành, yên tĩnh không một tiếng động. Các binh lính Liêu Đông đều trốn ở trong Quyển động, hoặc là tụm năm tụm ba vào một chỗ đốt lửa sưởi ấm.

Trong thành, yên tĩnh vô cùng. Tuyết lớn như vậy căn bản là không thể có người đi lại bên ngoài, ai ai cũng đóng cửa sớm một chút, trốn ở trong chăn ấm áp mà ngủ.

- Năm nay tuyết rơi cũng thật sớm.

- Đúng vậy, ta nhớ năm trước hình như là mười tám tháng mười trận tuyết đầu mới đến, tại sao năm nay vẫn chưa tới tháng mười, đã nổi lên trận tuyết lớn rồi? Ta nhìn thế tuyết vẫn còn lớn, ban đêm khó mà chịu đựng nổi. Nghe nói, phía bên Tân Xương và An Thị hoa mầu vẫn chưa kịp thu hoạch, sau trận này chỉ sợ sẽ bị thiếu thốn lương thực. Nói không chừng mùa đông năm nay không ít người phải chết đói chết rét mất.

- Có lẽ vậy rồi …

- Trời đất bất thường như thế này, tất có chuyện xấu.

Các ngươi nói, có phải sẽ xảy ra chuyện gì hay không?

- Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta nói Hàm Ngưu ngươi này, đừng có ở đây mà nói bậy nói bạ. Nếu chẳng may ở trên biết được ngươi không khỏi bị mang tội danh nói bậy bạ mê hoặc người khác. Đến lúc đó, chỉ sợ không ai có thể giúp được cho ngươi, ngươi phải cẩn thận.

Hàm Ngưu là một thanh niên cao lớn thô kệch, bộ dạng cũng khá thật thà chất phác.

Gã rụt cổ, khẽ nói:

- Cũng không phải ta nói đâu. Mấy ngày trước đây trong thành không phải cũng đã có người truyền: Bạch vương thúc, Phi Hùng hiện, đạp tuyết định Hồ loạn. Ta nghe người ta nói, Lưu hoàng thúc ở Liêu Tây đến đây. Ở bên kia đại khai sát giới, đánh cho người Ô Hoàn trở nên khốn đốn, hiện nay đang đàm phán. Nói không chừng trận đại tuyết này chính là do Lưu hoàng thúc đưa tới, là muốn cảnh cáo chúng ta. Nói không chừng Lưu hoàng thúc rất nhanh sẽ tới đây.

- Hàm Ngưu, ngươi điên rồi, còn không câm miệng?

Một tên đứng ở cửa trông như tướng quân vỗ vào đầu Hàm Ngưu một cái.

- Những lời này nghe một chút thì quên đi, nhưng ngàn vạn lần chớ nói lung tung. Gây chuyện không tốt phải rơi đầu.

- Dạ vâng. Nghe xong thì quên rồi. Còn có thể tưởng thật hay sao? Đúng rồi, ai phải đi tuần thành vậy? Đã nói mười lăm phút đi tuần thành một lần … Đúng rồi, Hàm Ngưu. Hình như là đã qua mười lăm phút tới ngươi đi tuần thành rồi.

Hàm Ngưu vẻ mặt mất hứng, hừ một tiếng. Quấn chặt quần áo có số trên người, sau đó quơ lấy một áo choàng da thú bên cạnh khoác lên.

- Tất cả đứng lên, đi thôi …

Gã cao giọng quát, kêu một vài tên lính đang co rút sưởi ấm ở một bên, rồi sau đó đi ra khỏi Quyển động.

Trước mặt, một luồng gió lạnh thổi úp tới khiến Hàm Ngưu không khỏi giật mình ớn lạnh một cái. Gã theo bản năng nắm chặt áo choàng trên người, rồi sau đó phủ mảnh da thú lên trường đao trong tay, mang theo năm tên lính đi dọc theo đường lớn lên thành.

Trên đầu thành, đèn lồng lắc lư trong gió tuyết. Hàm Ngưu mang người đi đến góc lan can tường bên cạnh nhìn một cái ra ngoài, lại nhanh chóng đi dọc theo đầu thành một vòng, đang chuẩn bị đi xuống. Gió trên đầu thành thật sự là quá lớn! Hàm Ngưu hà hơi vào tay, chuẩn bị xuống thành sưởi ấm. Đúng lúc này, chợt nghe một tên lính ở bên cạnh hô:

- Ngũ trưởng, ngoài kia hình như có người.

- Nói bậy bạ gì đó, lúc này làm gì có ai ở đâu đến đây?

Hàm Ngưu nói thì nói vậy nhưng vẫn theo bản năng nhìn về phía ngoài thành.

Ở ngoài thành giữa cánh đồng cỏ bao la đen kịt, một đội xe đi tới, bước đi khó nhọc trên mặt tuyết.

- Quân hầu, ngoài thành dường như có người!

Hàm Ngưu vội vàng chạy đến bên trong tường, hướng về phía dưới Quyển động cao giọng quát to. Rồi sau đó, gã lại đến phía lan can tường, ló đầu nhìn xung quanh ngoài thành. Chỉ thấy đội xe kia càng ngày càng gần, ước chừng có một đội binh mã.

Tuy nhiên, mấy chục chiếc xe ngựa của bọn họ rất vội vàng, nhìn qua nặng trịch, đoàn xe ở trong đống tuyết tiến lên, cũng thật cực kỳ khó khăn.

- Các ngươi là ai?

- Chúng ta là thủ quân của Liêu đội, vâng lệnh tướng quân nhà ta vận chuyển lương thực đến. Trên đường gặp phải tuyết lớn, chậm trễ hành trình, xin nhanh chóng mở cửa thành cho bọn ta đi vào … Tuyết chết tiệt lớn như vậy, có thể đông lạnh chết người.

Binh lính dưới thành nói lưu loát một hồi tiếng Liêu Đông. Liêu đội ở vào phía tây Tương Bình, bởi vì rất gần với Liêu Thủy, cũng là một vùng sản xuất lương thực trọng yếu ở Liêu Đông. Hàm Ngưu đang muốn hỏi tiếp, nào ngờ Quân hầu cũng đã đi lên thành lâu, đứng ở góc lan can tường hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, bộ dáng như không thèm để ý nói:

- Mở thành đi, cũng không dễ dàng. Bọn ngốc ngếch này đoán chừng là tới muộn, nếu không cũng sẽ không đi đường suốt đêm … Ha hả, gây chuyện không tốt, hay là muốn bị hỏi tội. Hàm Ngưu, đi xuống mở thành, đừng có hỏi nhiều, mau chóng cho bọn chúng vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.

- Quân hầu, có nên bẩm báo cho Vương Giáo Úy hay không?

Quân hầu kia vẻ mặt không kiên nhẫn, buột miệng mắng:

- Bẩm báo cái gì … Ông ấy sau giờ ngọ là không thấy bóng dáng, lại muốn chúng ta ở trong này canh giữ. Lúc này, nói không chừng người ta đang nằm trong chăn ngủ với tiểu nương tử, ngươi con mẹ nó bẩm báo, chẳng phải là muốn chết?

Nghe ra, Quân hầu đối với Vương Giáo Úy này có chứa nhiều bất mãn. Sau khi Hàm Ngưu nghe vậy, liền gật đầu đồng ý. Gã mang người xuống thành lâu, sai người mở cửa thành ra. Chỉ thấy đội xe kia từ từ tiến vào trong thành, sau đó dọc theo phố dài, thẳng đến giáo trường trong thành. Nhìn những quân lính áp giải đoàn xe, Hàm Ngưu vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhưng, gã lại không biết rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.

- Hàm Ngưu, ngươi cứ về nhà trước đi.

- Sao?

- Không phải vợ ngươi bị bệnh hay sao? Xem khí trời, có lẽ cũng sẽ không có ai đến đây, ngươi cứ về sớm một chút, cũng để chăm sóc cho vợ ngươi tốt hơn.

Quân hầu nói xong, liền xoay người đi mất. Để lại Hàm Ngưu một người đứng ở trong tuyết, cảm thấy có chút kỳ quái.

Tại sao Quân hầu hôm nay lại dễ dãi như vậy? Gã ngẫm nghĩ một chút, gãi gãi đầu, liền khoác áo choàng, chống chọi với gió tuyết mở cửa thành, đi về nhà.

Sau khi Hàm Ngưu rời khỏi. Không lâu sau đó cửa thành liền khôi phục yên tĩnh.

Sau khi Quân tuần tra hầu ở trên đầu thành một hồi, vội vàng đi dọc theo đường lớn xuống đầu thành, rồi lại hấp tấp đi vào một căn nhà bằng gỗ ở trong cửa thành. Trong nhà đang đốt một đống lửa, một người đàn ông trung niên ở một bên vừa sưởi ấm, vừa uống rượu.

- Điền lão gia, đã làm xong những gì ngài căn dặn rồi.

Trên mặt Quân hầu kia lộ ra vẻ căng thẳng, hạ giọng nói:

- Tình hình như vậy, thật sự có thể chứ?

- Lão Mã, chuyện cho tới bây giờ chẳng lẽ ngươi còn có đường lui sao? Yên tâm đi, Điền Thiều ta khi nào thì lừa gạt anh em của mình? Như thế này, nếu như trong thành có động tĩnh, ngàn vạn lần ngươi chớ có ngốc nghếch mà chạy đến … Ta nói thật cho ngươi biết, qua tối nay, Liêu Đông sẽ đổi chủ nhân mới. Công Tôn Độ lão nhân đừng mong sống đến sáng ngày mai! Chuyện này thành công, công đầu là của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ ở trước mặt hoàng thúc thỉnh công cho ngươi. Chức Giáo Úy không thiếu phần ngươi.

Mã quân hầu nghe vậy lập tức mỉm cười.

- Điền lão gia là người rộng lượng, làm việc hết mình cho Điền lão gia nào nói chi đến chuyện phong thưởng?

- Tốt lắm, bảo vệ bản thân cho tốt. Qua tối nay là đại công cáo thành.

Điền Thiều nói xong, đứng lên đi khỏi phòng. Mã quân hầu tiễn đưa Điền Thiều ra khỏi chòi, thấy y trèo lên xe ngựa, không khỏi thở dài một hơi. Điền Thiều này vốn là một thương gia giàu có ở Tương Bình. Năm trước, bởi vì đắc tội với Công Tôn Độ, suýt nữa bị mất mạng. Sau lại may mắn được các bạn bè xin giúp, tuy rằng cuối cùng bảo vệ được tính mệnh nhưng phải mất một nửa gia sản để trao đổi. Không chỉ vậy, y còn bị Công Tôn Cung, con thứ của Công Tôn Độ căt đưt một gân chân, thế cho nên bây giờ đi đường phải khập khiễng, có phần không linh hoạt.

Thời trẻ Mã quân hầu từng được Điền Thiều cứu mạng. Lần này Điền Thiều tìm tới gã, gã cũng không thể khước từ … Nhưng việc này dù sao trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo âu, cảm thấy sự tình hơi nguy hiểm. Nhưng đã ngồi chung một thuyền với Điền Thiều, vốn đã không có đường lui. Công Tôn Độ là ai chứ? Tên này tàn bạo đến cực điểm, hơn nữa cực kỳ đa nghi. Cho dù là Mã quân hầu lúc sau này ở Cao Mật, cũng không có chuyện tốt gì. Gây chuyện không tốt, gã sẽ bị Công Tôn Độ kia tịch thu tài sản và giết cả nhà.

Mặc kệ, cứ mặc cho số phận đi! Mã quân hầu không ở lại căn nhà sưởi ấm, mà là tìm lý do chuồn về nhà.

Cùng lúc đó, Điền Thiều cũng về đến nhà, vừa vào cửa, y liền thay đổi sắc mặt, đi thẳng đến phòng chính.

- Ngụy Tướng quân, người đã tới!

Ở trong nội đường, một thanh niên ngồi ngay ngắn, rõ ràng chính là Ngụy Diên.

Điền Thiều tiến vào, Ngụy Diên cũng đứng lên, nhìn y gật đầu, rồi sau đó khoát ra hiệu lại nói:

- Dương Lâm, phóng hỏa tiễn, chuẩn bị hành động!

- Vâng! Một viên võ tướng bước nhanh ra sân.

Ngụy Diên thì hướng Điền Thiều gật đầu:

- Điền tiên sinh, lần này nhờ ngươi trợ giúp ít nhiều mới có thể thuận lợi tiến hành. Xin hãy ở trong nhà an tâm nghỉ ngơi, đợi đến hừng đông, nhị công tử đến Tương Bình, đến lúc đó ta tất nhiên sẽ giới thiệu tiên sinh với nhị công tử.

- Ngụy Tướng quân.

- Sao?

- Xin hãy giữ lại tính mạng của Công Tôn Cung cho ta, ta muốn tự tay lấy đầu của hắn.