Hàn Thủy

Chương 19: - Anh cảm thấy thương cô




Ôn Hàn Thủy vừa dứt lời, Từ Phỉ và Lucy đều sửng sốt.

Lucy phản ứng rất nhanh, bật cười một tiếng. Từ Phỉ cũng rất nhanh hoàn hồn, ánh mắt hơi khó chịu nhìn chằm chằm cô ta: "Cô nên biết chừng mực thôi."

Không cho Lucy cơ hội nói chuyện, Từ Phỉ kéo Ôn Hàn Thủy rời đi.

Đi được vài bước, Ôn Hàn Thủy vô thức quay đầu nhìn Lucy vẫn đứng nguyên chỗ đó, không nhìn rõ nét mặt của cô ta. Nhưng lúc Ôn Hàn Thủy quay đầu lại, Lucy đã vẫy tay chào tạm biệt cô.

Ôn Hàn Thủy không hiểu hỏi Từ Phỉ: "Em nói sai à?"

Từ Phỉ suy tính một hồi, không biết nghĩ gì. Nghe được câu hỏi của Ôn Hàn Thủy, anh không nghĩ thêm gì mà nở nụ cười nói: "Không nói sai, vợ."

Đối với vẻ mặt tinh nghịch của Từ Phỉ, trong nháy mắt Ôn Hàn Thủy biết đây là đang trêu ghẹo cô. Không khách khí đánh anh một cái, "Đứng đắn một chút."

"Được rồi, vợ."

"..."

"Lúc nãy em có hơi cố ý." Ôn Hàn Thủy quyết định giải thích rõ ràng, "Em cảm thấy cô ấy cố tình nói những lời đó."

"Cô ấy đúng là cố tình." Từ Phỉ nói, "Em cũng không nói sai."

Ôn Hàn Thủy chọn bỏ qua câu thứ hai: "Nói rõ ràng."

"Chúng ta tìm một nơi ngồi xuống đã."

Hai người đứng nói chuyện trông quá ngốc nghếch, Từ Phỉ kéo Ôn Hàn Thủy lên tầng, tùy ý chọn một cửa hàng đồ ngọt ở nơi vắng vẻ. Ôn Hàn Thủy trong lòng tò mò nhưng lúc chọn món rất nghiêm túc, cúi đầu chọn lúc lâu.

Chờ người phục vụ rời đi, Từ Phỉ nói: "Cô ấy tên Vương Lật, là con gái một người bạn của mẹ anh. Anh với cô ấy cũng không tính là quen, nhưng mẹ anh lại có ý định muốn tác hợp, thế nhưng anh đã từ chối rồi."

Nói xong câu cuối cùng, Từ Phỉ còn đặc biệt nhấn mạnh.

Ôn Hàn Thủy: "Ồ."

"Anh không thích cô ấy." Từ Phỉ nhấn mạnh, "Anh chỉ thích vợ thôi."

Ôn Hàn Thủy đạp chân anh một cái.

Từ Phỉ cúi đầu cười, "Tạm thời không nghĩ ra nói gì thêm, em còn gì muốn hỏi không?"

"Có thể hỏi tất cả sao?"

"Tất nhiên."

Cơ hội tốt như vậy phải quý trọng chứ. Ôn Hàn Thủy tay chống cằm, con mắt xoay vòng, suy nghĩ cực nhanh, cố gắng hỏi câu khó trả lời. Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của công việc hay không mà theo trí nhớ Ôn Hàn Thủy hỏi: "Anh cần quan hệ của thông gia không?"

Câu hỏi đầu tiên đã làm Từ Phỉ bật cười, "Không cần." Sợ cô không tin, Từ Phỉ còn nói thêm, "Nhà chúng ta thật ra vẫn trụ được."

Tốt lắm.

Người có tiền khiêm tốn cũng thật là khoa trương.

Ôn Hàn Thủy tự động bỏ qua, lại hỏi: "Vậy hai nhà các anh đã định thông gia từ nhỏ sao?"

Trước khi trả lời, Từ Phỉ hiếu kì sờ cái đầu nhỏ của Ôn Hàn Thủy. Bình thường Ôn Hàn Thủy không ngại tiếp xúc thân mật nhưng bây giờ rất dễ nhận thấy là có vấn đề. Cô gạt ra, lầm bầm một tiếng: "Đừng có sờ lung tung."

"Không phải thông gia từ nhỏ." Từ Phỉ trả lời câu hỏi của cô, tay bị gạt ra cũng không từ bỏ mà khoác lên vai Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy tò mò: "Vậy anh có biết cô ấy thích anh không?"

Từ Phỉ không đáp, nói đến chuyện khác: "Anh cho cô ấy vào danh sách đen rồi."

"Anh... Hả?" Trong nháy mắt Ôn Hàn Thủy quên mất câu hỏi của mình, không thể tin mà ngẩng đầu lên, "Kéo cô ấy vào danh sách đen?"

"Ừ."

"Thật không phong độ." Cô liếc mắt nhìn anh.

"Câu này lúc trước em đã nói rồi." Từ Phỉ không chút bất ngờ, thậm chí còn bình tĩnh nghịch ngón tay Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy vô tội nhìn anh: "Trước đây em đã có con mắt tinh tường vậy sao? Đã nhìn ra được bản chất luôn rồi?"

Anh lại cười, có thể ở bên cô vốn đã là chuyện vui vẻ rồi. Từ Phỉ mặc cho Ôn Hàn Thủy trêu chọc, cuối cùng nói: "Em ồn ào quá, ảnh hưởng đến anh làm việc, cẩn thận anh cũng kéo em vào danh sách đen."

Sau đó liền bị 'Từ phu nhân' mắng một hồi lâu.

Chuyện này về sau cũng không đề cập đến nữa.

Vì tin đồn không có căn cứ như vậy của Từ Phỉ, cũng không phải ngày đầu tiên Ôn Hàn Thủy quen biết anh nhưng đột nhiên cũng không biết nên nói gì. Nếu suy nghĩ nhiều một chút, sau này có phải cô cũng có thể phải đối mặt với sự lạnh lùng và tuyệt tình của Từ Phỉ không. Có điều Ôn Hàn Thủy giờ đã là người trưởng thành, lựa chọn vui vẻ, cũng không đến mức cả ngày suy nghĩ lung tung.

"Có điều bây giờ có một vấn đề." Từ Phỉ gõ bàn một cái, "Mẹ anh nói hôm nay bà cùng Vương Lật đi dạo phố."

Ôn Hàn Thủy: "..."

Từ Phỉ không ngại nói thẳng: "Bà ấy cũng đã biết em rồi, có khả năng là muốn gặp em một lần."

"Bồng đả uyên ương*?" Ôn Hàn Thủy vô thức nói một câu.

---Chú thích của editor: *Bồng đả uyên ương/棒打鸳鸯: có nghĩa hán việt là dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng, dịch dễ hiểu thì có nghĩa là chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa. Đây là thành ngữ ẩn dụ để chỉ sự chia tay của một đôi trai gái yêu nhau.

"Chắc là giục cưới." Từ Phỉ lên tiếng, vô thức xoa xoa ấn đường. Có thể thấy được bình thường trong nhà đều nhắc đến chuyện này, mặc dù anh đều từ chối nhưng người trong nhà vẫn chưa hết hi vọng.

Lúc này điện thoại Từ Phỉ đặt trên bàn bắt đầu rung. Ôn Hàn Thủy vô thức nhìn sang phát hiện là Từ phu nhân gọi. Trong lòng cô chợt căng thẳng, thấy Từ Phỉ buông tay cô sau đó cầm điện thoại lên tắt đi.

Ôn Hàn Thủy: ???

"Anh không nghe?" Cô hỏi.

Từ Phỉ: "Em muốn gặp bà ấy sao?"

Ôn Hàn Thủy vội vàng lắc đầu, Từ Phỉ nói: "Chính là như vậy đó."

Đến đây hẳn là câu chuyện đã kết thúc. Anh không phải người thích giải thích nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện còn trẻ, rút ra từ lời giáo huấn, lại bắt đầu giải thích: "Hàn Thủy, anh rất muốn đưa em về nhà ra mắt nhưng sợ em chưa chuẩn bị kỹ càng, anh có thể tiếp tục chờ em. Trước lúc đó anh sẽ không để họ quấy rầy em, chờ đến khi em cảm thấy thời gian thích hợp thì chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Từ Phỉ rất ít khi nói nhiều như vậy, cảm thấy hài lòng, làm sao mà Ôn Hàn Thủy không cảm kích chứ, ngược lại nhìn anh kỳ quái: "Anh giải thích nhiều như vậy làm gì?"

Từ Phỉ: "..."

Anh quyết định uống ngụm nước thay đổi sự chú ý.

Ôn Hàn Thủy cũng uống một ngụm nước, nghĩ đến hôm nay Từ Phỉ nói rất nhiều về chuyện gia đình, cũng thẳng thắn nói: "Chuyện trong nhà em chắc anh cũng biết một chút đúng không."

Vẻ mặt Từ Phỉ không thay đổi: "Ừ."

"Em nói chuyện anh không biết nhé." Chuyện này sau này cũng phải nói, nhưng nói sớm một chút cũng không sao, "Mẹ em đã tái hôn, bà sinh được một đứa con trai, bây giờ đã bảy, tám tuổi rồi."

Tay Từ Phỉ dừng lại, "Vậy còn em?"

"Lúc đó em đã trưởng thành, sống tự lập được rồi." Giọng nói Ôn Hàn Thủy nhẹ nhàng, "Khi đó ở bên ngoài học đại học, không thể trở về được."

"Ăn tết ở đâu?" Từ Phỉ hỏi.

"Từng trở về." Ôn Hàn Thủy nói, "Mấy năm đó công việc rất bận, nhiều lúc không có cách nào về được. Năm ngoái ở đoàn làm phim, đạo diễn mời mọi người ăn lẩu, rất náo nhiệt." Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Từ Phỉ, "Đừng nhìn em như vậy, em không thích."

"Xin lỗi." Anh nói.

"Không sao." Ôn Hàn Thủy thoải mái nói, "Em biết có nhiều người yêu thương mình và như vậy cũng đủ rồi."

Ôn Hàn Thủy như vậy vừa kiên trì vừa không lệ thuộc ai thật khiến người ta đau lòng, Từ Phỉ đưa tay xoa xoa đầu cô, mặt không biến sắc thay đổi chủ đề: "Năm ngoái giao thừa anh cũng đang làm việc."

"Hả? Tại sao?" Ôn Hàn Thủy tò mò, sự chú ý lập tức bị rời đi.

"Ở nhà rất nhiều người giục cưới, ăn cơm xong anh liền tới công ty tăng ca."

Ôn Hàn Thủy bật cười, "Chẳng trách bây giờ anh lợi hại thế." Cô giơ ly thủy tinh trong tay lên, "Mời anh một ly."

Đến khi Ôn Hàn Thủy nhìn thời gian thì đã hơn mười giờ. Rõ ràng là không nói chuyện phiếm được vài câu mà đã qua nửa buổi tối. Cô nhìn bốn phía, phát hiện cửa hàng càng ngày càng náo nhiệt, người đến người đi, tiếng cười cùng tiếng nói chuyện trộn lẫn.

Ôn Hàn Thủy cuối cùng cũng có cảm giác đang chờ đợi năm mới, ra hiệu Từ Phỉ nhìn ra ngoài theo hướng biển quảng cáo to lớn treo bên ngoài. Nó giới thiệu sự kiện đêm giao thừa vào sáng sớm, Ôn Hàn Thủy xoa tay chờ đợi: "Chờ sau 11 giờ chúng ta xuống tham gia, bây giờ nghỉ ngơi một chút."

Tất nhiên Từ Phỉ nói đồng ý.

Nhưng cho đến cuối cùng, họ cũng không thể tham gia vào sự kiện đêm giao thừa này ở trung tâm thương mại. Ngay sau khi Ôn Hàn Thủy nói xong, cô nhận được một cuộc điện thoại từ bác cả của cô trở về nhà. Trong điện thoại, bác cô nghe có vẻ rất bối rối, lời nói hỗn loạn, Ôn Hàn Thủy bỗng chốc hoảng sợ.

"Chuyện gì vậy?" Từ Phỉ ở bên cạnh hỏi.

"Bà em bị ngã, hiện đang ở bệnh viện." Ôn Hàn Thủy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, giọng điệu luống cuống: "Nói là bà ngã xuống giường khi đứng dậy đi uống nước."

Người bảy mươi tuổi không thể chống chọi được với cú ngã. Tay Ôn Hàn Thủy khẽ run lên, cho đến khi người ấy nắm tay cô, giọng điệu mang theo vẻ trấn an: "Hàn Thủy, chúng ta về xe trước, em xem vé xe hoặc là vé máy bay gần nhất, nếu không thì chúng ta lái xe trở về."

"Đúng rồi, em sẽ đặt vé trước." Ôn Hàn Thủy lập tức bình tĩnh lại, cầm lấy điện thoại trên bàn.

Cô nhanh chóng tìm kiếm chuyến bay mới nhất, đang định đặt thì Từ Phỉ ở bên cạnh nói: "Đặt cho anh một vé."

Ôn Hàn Thủy dừng tay: "Anh cũng đi?"

"Đúng."

"Rất mệt đó..." Ôn Hàn Thủy do dự, Từ Phỉ nói tiếp: "Vì rất mệt nên mới phải ở cạnh em."

Ôn Hàn Thủy có chút cảm động, siết chặt tay anh: "Còn công việc của anh thì sao?"

"Chuyện đó không quan trọng." Từ Phỉ dừng lại, "Chỗ này cách chỗ đậu xe quá xa, đi bộ đến đó chậm quá. Em ở lại đây đặt vé, chờ anh lái xe qua." Không cho cô cơ hội để nói, "Như vậy sẽ nhanh hơn."

Sau hai giây im lặng, Ôn Hàn Thủy bị thuyết phục: "Cảm ơn anh..."

Lời khách khí chưa nói thêm được mấy câu, Từ Phỉ đã cúi đầu nhanh chóng hôn lên má cô: "Được rồi, lời cảm ơn anh nhận, đừng nói nữa."

Ôn Hàn Thủy khẽ mỉm cười, giống như có anh ở đó sẽ cảm thấy an tâm hơn. Trước khi đi, Từ Phỉ còn nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ tới ngay."

Anh nhanh chóng quay người rời đi, vừa đi khỏi liền bắt đầu chạy. Xung quanh rất nhiều người, cô nhìn chằm chằm bóng lưng đã chạy đi kia rất lâu, cho đến khi cơn gió lạnh về đêm thổi qua, cô mới bừng tỉnh, nhìn xuống và nắm lấy thời gian mua vé.

Ôn Hàn Thủy đợi ở ven đường, phải một lúc sau mới thấy Từ Phỉ nhìn sang, vừa lên xe liền nghe thấy anh nói: "Bây giờ tắc đường quá."

"Không sao, vé vào sáng sớm." Vẫn còn thời gian, nhưng một đường này đi quá dằn vặt. Ôn Hàn Thủy vừa cùng Từ Phỉ nói chuyện, vừa liên lạc với người thân ở quê, hy vọng có thêm tin tức. Nhưng bây giờ vẫn còn phẫu thuật, tin tức cũng không biết nhiều.

Ôn Hàn Thủy quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ là pháo hoa, nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức.

Vào thời khắc giao thừa, Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ cũng vừa đến sân bay. Họ vừa bước vào sảnh, ngay trước chiếc đồng hồ điện tử cỡ lớn. Hàng số không trên đồng hồ khiến bước chân của Ôn Hàn Thủy dừng lại, nhưng Từ Phỉ lại thản nhiên ôm Ôn Hàn Thủy một cái.

"Năm mới vui vẻ, bảo bối." Từ Phỉ nói nhỏ bên tai cô.

Ôn Hàn Thủy đã mong chờ giây phút này rất nhiều. Nhưng lúc này trong sảnh sân bay yên tĩnh, Ôn Hàn Thủy cảm thấy mũi mình cay cay, "Năm mới vui vẻ."

Từ Phỉ buông cô ra, sờ sờ mũi cô: "Được rồi, đi thôi."

Anh kéo cô chạy trong đêm.

Bao nhiêu hoang mang lo lắng chồng chất, dù sao vẫn cần có cách để trút bỏ. Cô chạy theo, không còn bối rối và cũng không còn bị giằng xé nữa.

Có lẽ vì có người bầu bạn nên năm mới đã có một ý nghĩa khác so với ban đầu.

Năm mới vui vẻ, bình an và hạnh phúc.

Ôn Hàn Thủy hy vọng, đây không chỉ là một câu chúc mừng.

***

Sáu giờ sáng, Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ đến sân bay ở thành phố Nam Gia. Khi họ tay trong tay bước ra, bầu trời bên ngoài vẫn còn âm u, mặt trời chưa mọc, thành phố vẫn đang chìm trong trạng thái vắng vẻ. Gió thổi qua khiến Ôn Hàn Thủy rùng mình, vô thức che kín quần áo mình.

Thời tiết quen thuộc cho Ôn Hàn Thủy cảm giác chân thực về việc cô trở lại Nam Gia, hai người cùng nhau đi bộ một quãng đường dài, đợi chiếc xe đã đặt trước và một lần nữa trở về nơi ấm áp.

"Ngủ một giấc không?" Từ Phỉ hỏi. Anh hầu như suốt đêm không ngủ, nhưng anh dường như không có gì thay đổi, như thể anh đã quen với cuộc sống này, luôn rất bình tĩnh trên đường đi. Cũng nhờ sự ảnh hưởng của anh, Ôn Hàn Thủy từ từ tỉnh táo lại, trên máy bay còn dựa vào anh một lúc mới ngủ.

Nhưng bây giờ cô lắc đầu: "Em hỏi tình hình một chút, và cũng nhân tiện xin nghỉ phép luôn."

Có điều vẫn còn quá sớm, tin nhắn của Ôn Hàn Thủy mãi không có hồi âm. Cô biết không có gì phải vội, nhưng trong lòng vẫn có chút bồn chồn. Từ Phỉ lại một lần nữa đưa cánh tay ra, "Dựa vào một chút đi?"

Ôn Hàn Thủy không từ chối, ngồi qua một chút, tựa đầu vào vai anh. Cô nhắm mắt lại cảm thấy Từ Phỉ dịu dàng xoa đầu mình. Khi cô chuẩn bị ngủ, bên tai có tiếng gọi: "Hàn Thủy, chúng ta ở đây."

Cô sực tỉnh, xoa xoa mặt chuẩn bị tinh thần bước xuống xe.

Cách đây không lâu, bác cả đã trả lời tin nhắn của cô, Ôn Hàn Thủy biết bác đã tỉnh, gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình. Khi hỏi được số phòng, cô vội vàng kéo Từ Phỉ vào bệnh viện.

Người bên cạnh giường là cô của Ôn Hàn Thủy, cô ấy đang ngồi ở bên giường nhìn điện thoại di động, ngạc nhiên khi thấy Ôn Hàn Thủy đi tới: "Hàn Thủy, sao cháu lại ở đây?"

"Bà nội thế nào rồi ạ?" Ôn Hàn Thủy quan tâm đến điều này hơn.

"Bà vừa mới ngủ." Cô nói tình hình, bà lão cả đêm đau đớn, vừa rồi mới ngủ thiếp đi. Sợ đánh thức bà nên bọn họ đều thấp giọng nói chuyện.

Nói xong bệnh tình, cô của Ôn Hàn Thủy cũng chú ý tới người bên cạnh Ôn Hàn Thủy, tò mò hỏi: "Hàn Thủy, đây là ai vậy?"

Có thể vội vã đi cùng suốt đêm đến đây, thân phận cũng tám đến chín phần là không xa rời.

Quả nhiên, Ôn Hàn Thủy nói: "Bạn trai cháu."

Cô cô ồ một tiếng, nói: "Sau hai, ba năm nói chuyện cuối cùng cũng sẵn sàng mang về cho chúng ta xem mặt rồi?"

Không biết có phải là do hậu quả của việc thức cả đêm hay không mà Ôn Hàn Thủy rõ ràng là sững người trong chốc lát, không phản ứng lại.

Từ Phỉ mặt không chút thay đổi trả lời, cười nói: "Chào cô."

Người cô đã ở cả đêm, khuôn mặt của cô ấy cũng lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. Ôn Hàn Thủy thấy cô ngáp nên bảo cô về nghỉ ngơi, dù sao ban ngày cô cũng sẽ ở bệnh viện.

Sau khi người cô rời đi, Ôn Hàn Thủy kéo Từ Phỉ nói nhỏ xin lỗi: "Họ có thể đã nhận nhầm anh."

Những người thân ở đây đều biết rằng Ôn Hàn Thủy đã có bạn trai, nhưng không nhiều người trong số họ biết rõ. Ôn Hàn Thủy cũng không thích nói chuyện này, cho nên bọn họ cũng không biết cô đã chia tay, hiện tại người đi cùng cô thật sự là ở bên nhau chưa tới một tháng.

"Họ thực sự cũng không biết nhiều, em không thể nói về chuyện đó." Ôn Hàn Thủy giải thích.

Từ Phỉ bình tĩnh hỏi: "Ngay cả tên cũng không nói?"

"Không có gì để nói cả." Cô không nhớ nổi lúc đó mình cảm thấy thế nào, nếu thực sự phải nói lý do thì có lẽ là vì người lúc trước chưa bao giờ cho cô cảm giác yên tâm.

Từ Phỉ cũng nói: "Vậy thì không có gì phải giải thích."

Hả? Cô lộ vẻ bối rối, anh nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô, nói: "Hàn Thủy, anh không ngại. Nếu là bạn trai, thật tốt khi họ biết đó là anh."

Anh chẳng để tâm chút nào, xóa sạch mọi dấu vết của Triệu Phụng Vũ.

Ngày hôm sau, nhiều người lần lượt đến bệnh viện thăm. Người thân của cô đều thích thú với chàng trai trẻ đẹp trai và khiêm tốn trong phòng bệnh, khi họ hỏi, Ôn Hàn Thủy không nhớ nổi mình đã nói bao nhiêu lần câu: "Đây là bạn trai của cháu."

Từ Phỉ thay Ôn Hàn Thủy tiếp đãi những người thân này một cách dễ dàng, ngay cả những người khó tính nhất cũng khen ngợi anh. Tất nhiên, điều mà Từ Phỉ quan tâm và mong muốn nhất là đạt được sự đồng ý của bà nội Ôn Hàn Thủy. [truyenwiki1.com aristocraticboy_duu]

Đây là người mà cô coi trọng nhất.

Lúc bà nội tỉnh lại, nhìn thấy Ôn Hàn Thủy thì rất vui vẻ, nắm lấy tay cô nhíu mày: "Bà không sao, cháu còn có công việc cơ mà sao lại về rồi, thật là làm khó cháu."

"Cháu rất lo lắng cho bà." Khi Ôn Hàn Thủy nói chuyện với bà nội, nét mặt và giọng điệu của cô rất dịu dàng. Cô nói chuyện với bà nội một lúc mới nhớ tới Từ Phỉ đứng ở bên cạnh, vẫy tay với anh, giới thiệu với bà: "Đây là bạn trai cháu, Từ Phỉ."

Bà nội vui vẻ nhìn anh, liền nhìn về hướng Ôn Hàn Thủy: "Cuối cùng cháu cũng chịu đưa nó trở về, chuẩn bị xong xuôi chưa?"

"..."

Không biết có phải đã giấu giếm quá mức không, mà bây giờ dẫn người về thì ai cũng nghĩ là sắp cưới. Thực ra về tuổi tác, họ cũng không còn quá trẻ.

Chỉ không ngờ, bà nội cũng sẽ giục kết hôn.

Ôn Hàn Thủy cười cười trốn tránh đề tài này, dốc sức kéo Từ Phỉ cùng bà nội tán gẫu. Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Từ Phỉ đặt một bữa ăn, chủ động xuống lầu lấy. Khi anh rời đi, bà nội nắm lấy tay Ôn Hàn Thủy nói: "Tiểu Từ là người tốt, có thể thấy cậu ấy được giáo dục tốt và rất thích cháu."

Ôn Hàn Thủy: "Mới một buổi sáng mà bà đã mềm lòng rồi. Đã nói giúp cháu kiểm tra mà!"

Bà nội: "Tiểu Từ tốt lắm."

Ôn Hàn Thủy nhìn về phía cửa, nghĩ đến bóng lưng Từ Phỉ, thầm nghĩ, đúng vậy, anh rất tốt.

Khi Từ Phỉ trở lại với hộp cơm trưa, anh thấy Ôn Hàn Thủy lén đưa tiền cho bà nội. Hai người đùn đẩy nhau, nhưng cuối cùng Ôn Hàn Thủy vẫn nói gì đó và cất phong bì đỏ đựng tiền vào túi cô. Từ Phỉ đợi bên cửa thêm một lúc nữa rồi mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng bệnh chỉ có ba người họ, không khí bữa trưa rất thoải mái và dễ chịu.

Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một vị khách bất ngờ.

Từ Phỉ vừa đi vứt rác trở về, nhìn thấy một người phụ nữ lạ ở cửa phòng bệnh, đang cúi xuống nói chuyện với một cậu bé: "Lát nữa đi vào nhớ chào hỏi!"

Cậu bé chu môi: "Con muốn có một chiếc máy bay điều khiển từ xa!"

"Vậy trước tiên con cư xử cho tốt để mẹ thấy được không?"

Sau cuộc giao tiếp này, người phụ nữ đứng thẳng dậy và dẫn cậu bé vào cửa. Trong phòng không có bệnh nhân nào khác, Từ Phỉ nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không rõ lắm. Nhưng là một người có chuẩn bị, Từ Phỉ thuận thế lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó giả bộ bình tĩnh đi theo phía sau vào trong. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Tình hình không giống như mong đợi.

"Chị gái!" Cậu bé vừa nhìn thấy người không ngờ đến, liền lao tới như hình với bóng, "Chị, em muốn có một chiếc máy bay điều khiển từ xa, chị mua cho em nhé!"

Cậu bé lao về phía trước với sức mạnh lớn đến nỗi Ôn Hàn Thủy phải lùi lại vài bước.

Hứa Tịnh đang nói chuyện với bà nội, nhìn thấy hành động của con trai, bà cảm thấy xấu hổ, thấp giọng mắng: "Thông Thông, đừng có hỗn với chị con."

"Không đâu, chị gái con là người hào phóng nhất." Thông Thông không chịu nghe lời, Ôn Hàn Thủy có cách của riêng mình, cô vỗ vai cậu bé, nói: "Qua Tết chị sẽ mua cho em."

"Có thật không?"

"Thật."

Thông Thông đang nửa tin nửa ngờ thì Hứa Tịnh đã đi tới: "Đừng nghịch chị con, ra bên cạnh nghịch điện thoại đi." Ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn Thủy có chút áy náy: "Nó gần đây nghịch ngợm quá, đừng để ý tới nó."

"Không sao. Con cũng định mua quà cho em ấy trong đêm giao thừa." Ôn Hàn Thủy cũng rất khách khí, "Đừng đứng nữa, mẹ ngồi đây đi."

Từ Phỉ đứng yên nhìn cảnh tượng này, Ôn Hàn Thủy nhìn thấy anh, đi tới thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Anh vươn tay xoa đầu cô: "Không có gì."

Chính là, anh cảm thấy thương cô.

Hứa Tịnh chú ý tới hành động của bọn họ, hơi kinh ngạc: "Hàn Thủy, đây là ai vậy?"

"Bạn trai con." Ôn Hàn Thủy mỉm cười đáp lại, đã nói quen miệng.

Từ Phỉ nghĩ thầm, ồ, mẹ cũng không biết. Anh nhớ mang máng Ôn Hàn Thủy hồi cao trung rất phụ thuộc vào mẹ, sao khi lớn lên, cô lại có chút lạnh nhạt.

Rõ ràng cô không bài xích sự thân thiết.

Đầu bên kia Hứa Tịnh hỏi: "Khi nào thì đưa về nhà cùng nhau ăn cơm?"

"Có lẽ là lần sau." Ôn Hàn Thủy nói: "Lần này gấp quá, có thể con không ở lâu được."

Sau đó cuộc trò chuyện rẽ sang một hướng khác, tối hôm qua Ôn Hàn Thủy ngủ không ngon, hôm nay lại cố cầm cự giải quyết đủ thứ chuyện cả buổi sáng. Bây giờ buồn ngủ cũng không biểu hiện ra, ở bên cạnh nói chuyện. Từ Phỉ nhìn đến đau lòng, chỉ có thể làm một số việc nhỏ, khát thì đưa nước, thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn vặt.

Cậu bé bên kia tên là Thông Thông thèm thứ mà anh đang cầm trên tay, nhưng Từ Phỉ nhìn quá lạnh lùng, xấu hổ không dám hỏi, nhiều lần bóng gió với mẹ nhưng Hứa Tịnh cứ phớt lờ.

Sau đó, Từ Phỉ ra ngoài trả lời điện thoại, Hứa Tịnh ở lại một lúc mới rời đi. Trước khi đi, bà nhìn Ôn Hàn Thủy, cô hiểu ra và nói với bà nội: "Cháu đi tiễn mọi người."

Hứa Tịnh có chuyện muốn nói với cô, nhưng bà không trực tiếp nói ra, đầu tiên bà ấy nói rất nhiều lời chào hỏi, cuối cùng nói: "Chi phí cho ca phẫu thuật này, mỗi người nên trả một ít."

Ôn Hàn Thủy: "Vâng."

"Con đã đưa bao nhiêu?" Hứa Tịnh hỏi.

Ôn Hàn Thủy thấp giọng nói một con số, thấy Hứa Tịnh nhíu mày: "Sao lại đưa nhiều như vậy, con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng hào phóng như vậy." Đường đi xuống dường như rất dài, Hứa Tịnh thao thao bất tuyệt, "Không phải con vừa mới mua nhà, trong tay cũng không có tiền sao."

"Không sao, tiền có thể kiếm lại được."

Hứa Tịnh nói: "Đừng ngốc như vậy, hãy nghĩ đến chính mình đi."

Giống như mẹ sao? Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Ôn Hàn Thủy, nhưng cuối cùng cũng cố nén lại mà nở một nụ cười: "Con biết rồi mẹ."

Sau đó Hứa Tịnh sắc mặt mới dịu đi, không biết đến tột cùng là chuyện gì, chủ đề lại quay sang Từ Phỉ. Về tình hình cơ bản của anh, Hứa Tịnh vừa mới hỏi một cách ẩn ý hồi lâu, lúc này mới hỏi lại: "Cậu ta đối xử với con có tốt không?"

"Vâng, tốt lắm."

"Sau hai ba năm nói chuyện, cũng đến lúc gặp gỡ rồi phải không?" Hứa Tịnh nói: "Cậu ta đã gặp người nhà mình rồi sao?"

"..."

Hứa Tịnh cùng Ôn Hàn Thủy nói rất nhiều, bà ngày thường cùng Ôn Hàn Thủy nói chuyện rất ít, lần này gặp nhau hận không thể nói hết, cho đến khi Thông Thông mỏi mắt chờ đợi, bà đành phải kết thúc cuộc trò chuyện, nói: "Cầm chỗ này đi, mẹ tiện tay mua ở tạp hóa, thời gian cũng không còn sớm nữa."

Ôn Hàn Thủy đứng ở lối vào của bệnh viện, nhìn họ yên lặng rời đi. Hứa Tịnh nắm tay Thông Thông, vừa đi vừa dỗ dành, cho dù không nhìn thấy biểu cảm, Ôn Hàn Thủy cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dịu dàng của bà ấy.

Một lúc nào đó, bên cạnh cô có tiếng bước chân. Ôn Hàn Thủy nghiêng đầu nhìn qua, nở nụ cười: "Sao anh lại ở đây, có phải rất buồn chán không..."

Trước khi cô nói hết câu, Từ Phỉ đã đưa tay kéo Ôn Hàn Thủy vào vòng tay của mình.

"Ôm một chút." Vòng tay của anh thật ấm áp, "Em đã rất mệt mỏi rồi."

Hốc mắt Ôn Hàn Thủy đỏ lên.