Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 209: Dầu thông




“Ta chưa nói nàng làm vậy không đúng mà.” Hắn buồn cười nói: “Ta chỉ là cảm thấy nàng thật là to gan, may mắn Nghiêm Trung Đình bằng lòng che giấu cho nàng, bằng không sẽ lo lắng cho nàng lắm a.”

Xem hiện tượng thiên văn đó là việc của Khâm Thiên Giám trong triều đình, tức phụ hắn chẳng những muốn đoạt bát cơm của Khâm Thiên Giám, còn muốn lợi dụng cái này để kiếm tiền, lại còn có đem Nghiêm Trung Đình cái người cứng nhắc kia ra lừa dối, hắn muốn không phục cũng không được.

Vợ chồng hai người trở lại sân của cửa hàng phía nam, một lát sau liền nấu xong cơm tối.

Cơm nước xong Hạng Tử Nhuận liền vào thư phòng, lúc Tô Khả Phương đi đưa trà cho hắn thấy hắn ở phia trong hong khô bản vẽ mới làm xong, bản vẽ này chỉ vẽ vài nét, loại mực trên đó thoạt nhìn rất khó làm.

Hắn lần trước lúc vẽ bản vẽ cho Liễu Trường Phong bị mưa bão làm ướt hỏng rồi, nên lần này hắn dung lụa gấm trăng thay thế, mực nước bị hắn hắn dùng chưởng phong quạt quạt một chút mực liền hiện ra.

“Sư phụ ngươi nếu mà biết ngươi đem nội lực khổ luyện nhiều năm dùng lên đây, chắc sẽ tức giận đến bứt râu mất thôi?” Tô Khả Phương đem trà đặt vào tay hắn, trêu ghẹo nói.

“Chắc chắn là vậy!” Hắn trịnh trọng gật gật đầu, một lát sau, lại cười khổ nói: “Nhưng qua mấy ngày ta phải đem bản vẽ đi đưa cho Liễu Thành chủ, thời gian có hơi vội, chỉ có thể dùng biện pháp ngốc này.”

Đột nhiên, Tô Khả Phương lóe ra sáng kiến, nói: “Tờ giấy này chàng làm thành như vậy, thử vẽ lại một lần nữa, chàng đi tìm một tấm lụa gấm khác rồi chờ ta một chút.”

Nàng tiếng nói vừa dứt, bóng dáng liền ở biến mất trước mắt hắn, đi vào trong không gian.

Hạng Tử Nhuận tìm một tấm lụa gấm khác, đợi một lúc lâu cũng không thấy tức phụ đi ra, cũng biết là ở bên ngoài mình nói chuyện nàng cũng có thể nghe thấy, bèn thấp giọng hỏi: “Vợ, nàng đang làm gì đấy?”

Nghe được giọng của hắn, Tô Khả Phương động ý niệm, đưa hắn vào trong không gian.

Thấy nàng dừng ở chỗ mấy món đồ kì quái, không biết đang mân mê thứ gì, hắn tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ta đang lấy dầu thông.” Mấy món dụng cụ chưng cất đơn giản này là Này vài món đơn giản chưng cất dụng cụ là nàng tìm được từ bờ khe suối nhỏ ở bên kia, có thể dùng để lấy ra dầu thông và tùng hương.

Dầu thông sau khi điều chế có thể có tác dụng pha loãng màu để vẽ tranh sơn dầu, nhanh khô, nếu lấy dầu thông điều chế mực nước, dùng bút mực này vẽ sẽ rất nhanh khô.

“Đây là dùng nhựa thông làm ra?” Hắn có ngửi được mùi tùng hương, chẳng qua hắn không hỏi làm sao nàng lại biết nhiều như vậy, vì trên người tức phụ hắn có rất nhiều đồ kì quái hiếm lạ, nên bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt.

“Thành công!” Nàng cầm một lọ dầu thông màu vàng nhạt lên, chớp chớp mắt nhìn hắn, thần bí cười hề hề nói: “Cái này có thể giúp chàng làm nhanh hơn.”

Ra khỏi không gian, Tô Khả Phương đem dầu thông theo đúng tỉ lệ phối vào nghiên mực, sau đó bảo hắn tiếp tục vẽ bản vẽ.

Hạng Tử Nhuận thử loại mực mới phối ra vẽ vài nét bút, thấy mực nước vừa thấm vào lụa gấm bên trong chớp mắt liền khô, không khỏi vui sướng: “Thứ này tốt thật nha, như vậy ta có thể tiết kiệm không ít thời gian!”

“Vậy chàng vẽ nhanh đi, ta ở bên cạnh giúp ngươi phối mực.” Nàng mi mắt cong cong nói.

Nàng thực vui vẻ vì đã có thể giúp được hắn.

Bởi vì đã vẽ qua một lần, Hạng Tử Nhuận dựa vào ký ức vẽ thật nhanh, hơn nữa vì không phải chờ mực khô, Hạng Tử Nhuận kịp thời vẽ xong bản vẽ.

Đêm trước khi Hạng Tử Nhuận đi Dương Phong Thành, hai vợ chồng không tránh khỏi lại một phen triền miên.

“Trong khoảng thời gian ta đi Dương Phong Thành, nàng phải ăn nhiều, ngủ nhiều, biết không?” Hắn ôm nàng thấp giọng dặn dò.

“Biết rồi, ta đâu phải trẻ con ba tuổi, làm sao có thể tự bỏ đói mình đây? Nàng gối lên ngực hắn, trong lòng có chút không nỡ để hắn đi, một lần đi này ít nhất cũng hơn nửa tháng a.

Như là cảm ứng được suy nghĩ của nàng, hắn trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Nếu không, nàng đi Dương Phong Thành với ta đi?”

“Không được!”

Nàng cự tuyệt rất kiên quyết, nàng còn có việc muốn làm, nếu là chỉ rời đi mấy ngày thì còn suy nghĩ, lần này đi hơn nửa tháng, đến lúc đó Nghiêm Trung Đình trở mặt với nàng thì sao?

Tuy rằng biết nàng thật sự không thể đi, nhưng nàng cự tuyệt mà không cần nghĩ ngợi như vậy, Hạng Tử Nhuận cũng cảm thấy bực mình.

“Nàng thật không một chút luyến tiếc ta sao?” Hắn không vui cắn môi nàng một cái.

“Đương nhiên là có chứ, chẳng qua chàng cũng biết ta có việc muốn làm mà, làm sao có thể rời đi lúc này được?” Nàng cọ cọ lòng ngực hắn, thấp giọng nói.

Tâm trạng nàng liền giảm sút, làm cho vẻ mặt ai oán của hắn tức khắc tiêu tan.

Thật ra, chính hắn mới không nỡ rời xa nàng đi?  

“Nếu ta một hai muốn nàng đi thì sao?” Hắn xoay người đè trên người nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng nàng.

“Đừng náo loạn!” Nàng vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta mà đi, Nghiêm Trung Đình tìm ta tính sổ thì làm sao bây giờ?”

“Ta sẽ nói với Nghiêm Trung Đình hắn.”

“Chàng thật sự nghiêm túc sao?” Nàng trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, nàng còn tưởng hắn chỉ là ồn ào cáu kỉnh mà thôi.

Hắn không cao hứng nhướng mày: “Ta giống đang nói giỡn sao?”

Nàng chần chờ một giây, đôi tay để ở trước ngực hắn nghiêm mặt nói: “Tử Nhuận, việc làm báo này với ta mà nói thật sự rất quan trọng, lần sau, ta bảo đảm lần sau nhất định đi theo ngươi, được không?”

“Ta biết, trong long nàng ta còn không quan trọng bang cái túi tiền của nàng a!” Hắn nói rồi xụ mặt xoay người nằm trở về trên giường.

Lời này nghe sao mà kì cục vậy đây?

Người phải đi là hắn, lẽ ra nếu nói người không cao hứng, cũng phải là nàng không cao hứng chứ?

Nàng liếc mắt một cái rồi nhắm mắt nằm bên cạnh nam nhân keo kiệt, bất đắc dĩ thở dài.

Quên đi, chút nữa là hắn phải đi rồi, vẫn là vuốt lông cho hắn một chút đi.

Nàng vươn một ngón tay cố ý chọc chọc vào eo của hắn: “Ai nói chàng không quan trọng bằng túi tiền?”

Thấy hắn mí mắt giật giật, nàng mới cúi cuống bên tai hắn cười hì hì nói: “Còn không phải chàng là túi tiền của ta sao, tự mình ăn dấm của chính mình à?”

Hắn đột nhiên mở mắt ra, thần sắc không thèm cãi nhìn nàng một cái, nhắm măt lại lần nữa, không để ý tới nàng.

Hắc, thật muốn nàng phải kích thích đây mà!

Nàng cắn chặt răng, duỗi tay cào nách hắn, đáng tiếc hắn lại nằm im chịu đựng.

Cuối cùng, nàng đảo mắt, rồi đột nhiên xoay người ngồi lên eo hắn.

Nam nhân dưới thân nhếch môi một chút, cố nén kích động muốn mở to mắt đem nàng đẩy ngã, muốn xem nàng có thể làm được đến bước nào.

Ngồi xuống eo hắn, chưa làm gì mặt nàng đã đỏ rựng lên.

Một lúc sau, đến lúc hạ thân hắn sắp nhẫn nại không đươc, Đợi một hồi lâu, liền tại thân hạ nam nhân sắp nhẫn nại không được thời điểm, nàng mới đột nhiên nằm xuống cắn cổ hắn một cái.

Cùng lúc đó, nam nhân dưới thân mở mắt ra, đáy mắt hiện lên ý cười, bỡn cợt nói: “Nàng là con chó ah?”

Vậy mà nàng cắn, còn dám dung sức đến như vậy!

“Không phải tối qua chàng cũng cắn ta như vậy sao?” Nàng tức giận nói, tối hôm qua hắn cắn nàng đau muốn chết.

“Cho nên đây là nàng trả thù ta sao?” Hắn cười như không cười, đáy mắt mang theo ánh nguy hiểm.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, lạm dụng uy quyền bức bách hắn, nàng thực không cốt khí giày vò hắn, lời lẽ chính đáng nói: “Chàng không cảm thấy dung hai chữ ‘ vỗ về  ’ thích hợp hơn sao?”

(Lời tác giả) P/S: Chúc các bạn trung thu vui vẻ, thật không có biện pháp viết thêm, đêm nay mọi người vào diễn đàn lấy bao lì xì nhé:-P, số diễn đàn: 245445209, chờ các ngươi a ~~