Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 219: Không kiêng nể gì




“Đệ có ý kiến với lời của tức phụ ta à?” Hạng Tử Nhuận hạ mày kiếm, nhàn nhạt hỏi.

Nghe ra uy hiếp trong giọng nói của hắn, Lâm Chiêu Hoành trong lòng cứng lại, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Không dám!”

Tô Khả Phương cười tủm tỉm nhìn hắn, trấn an nói: “Lâm đại thiếu, toàn bộ là người của nhà đệ mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiền phát cho bọn họ chẳng phải cũng là tiền của Lâm gia đệ sao?

Lâm Chiêu Hoành cắn răng không nói lời nào, nữ nhân này đúng là đứng nói chuyện không đau eo!

Sao nàng không đem tất cả tiền nàng kiếm được đưa cho hắn, hắn là thân sư đệ của sư huynh mà, chẳng phải cũng là người một nhà sao?!

Chẳng qua hắn không có can đảm nói lời này trước mặt sư huynh nhà mình, chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm.

Thấy ba người căn bản không để ý đến việc hắn muốn báo quan, còn nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì, Trình thợ mộc lại nghi ngờ, nếu bọn họ chỉ lấy Liễu Thành chủ ra ngụy trang, khi nghe hắn muốn báo quan chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng nhìn trên mặt bọn họ không có một tia hoảng loạn nào, chẳng lẽ…… bọn họ thật sự quen biết Liễu Thành chủ?

Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương chính là muốn tâm Trình thợ mộc chợt cao chợt thấp, lặp đi lặp lại chịu dày vò, chẳng qua đây chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Phu nhân, dời trận địa đi.” Hạng Tử Nhuận thấy tức phụ mình lộ ra vẻ mặt vừa lòng, lúc này mới dương môi nhắc nhở.

“Phu quân, chẳng phải bọn họ nói muốn báo quan sao? Hay là chúng ta cứ chờ một chút đi, miễn cho người quan gia phải đi một chuyến tay không.” Tô Khả Phương liếc Trình thợ mộc.

Thấy nàng không kiêng nể gì như vậy, ba người Trình gia làm sao còn dám báo quan, bá tánh vây xem trên đường cũng thầm bàn tán.

“Hai vợ chồng này thật sự quen Liễu Thành chủ sao?”

“Nhìn dáng vẻ thì không phải giả bộ đâu.”

“Các ngươi vừa rồi không nghe Đại thiếu gia Lâm gia kêu nam nhân kia là sư huynh sao? Ngay cả Đại thiếu gia Lâm gia còn cung kính với hắn như vây, cho dù không quen biết Liễu Thành chủ, thân phận hai người cũng không đơn giản!”

“Không sai, không sai, đúng là như vậy.”

Có người vây xem vuốt đuôi nói ra lòng mình rồi, vậy thì đại gia hỏa mau mau đặt quan hệ thôi.

“Phu nhân là người thiện tâm, người ta đưa bạc chon ha dịch, nàng đâu cần phải nhọc lòng? Chúng ta đi thôi.” Hạng Tử Nhuận không cho là đúng nói.

Tô Khả Phương cười khẽ: “Được, ta nghe lời phu quân, dời đi trận địa!”

Nói rồi nàng đứng dậy sóng vai với Hạng Tử Nhuận rời đi.

Đoàn người Hạng Tử Nhuận vừa đi, tức phụ của Trình thợ mộc liền khóc la vọt vào cửa hàng, muốn xem cửa hàng còn sót gì không, nhưng vừa vào cửa thì phát hiện cửa hàng đã thành một mảnh hỗn độn, y như lời của gia đinh Lâm phủ kia, chỉ còn lại vụn gỗ.

“Ông trời ơi, làm sao mà sau này chúng ta sống được đây……” tức phụ của Trình thợ mộc ngồi ở cửa hàng khàn khàn gào khóc.

Tiệm mộc này chính là tâm huyết mấy chục năm của cha bà, bây giờ bị hủy ở trong tay của nam nhân bà, bà làm sao ăn nói với cha đây? Về sau gia đình bọn họ sống làm sao đây?

Các học đồ vừa rồi trốn ở ngoài cửa nhìn hướng đám người Hạng Tử Nhuận biến mất, do dự rồi chạy vào tỏng cửa hàng của ba người Trình thợ mộc, không biết có nên nhắc họ đám người Hạng Tử Nhuận hình như đi về hướng phố Tân Hưng?

Ngay khi bọn học đồ còn đang do dự, tiểu nhị vốn dĩ nên ở “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng” xem cửa hàng sắc mặt trắng bệch chạy vọt vào tiệm mộc.

“Lão bản…… Không tốt, không tốt! Có người đến tiệm đồ chơi đập phá cửa hàng. ……” Tiểu nhị vừa thấy Trình thợ mộc thì kêu to kinh hoảng.

“Cái gì?!” Trình thợ mộc kinh hãi, ngay sau đó nghĩ đến lời “dời trận địa” của Hạng Tử Nhuận thì hiểu rõ.

“Lão bản, muốn báo quan hay không?” Tiểu nhị thấy Trình thợ mộc giận dữ ngẩn ngơ, cho rằng hắn cũng dọa choáng váng, vội hỏi.

“Báo cái gì mà báo, ngươi chán sống rồi à?!” Trình thợ mộc đột nhiên nổi bão, nhấc chân đạp tên tiểu nhị, vội vàng đi về hướng tiệm đồ chơi.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng hai vợ chồng kia thực sự quen biết Liễu Thành chủ, nếu không bọn họ cũng không dám càn rỡ ương ngạnh như thế, rõ ràng họ nghe được hắn nói muốn đi báo quan mà vẫn tiếp tục phá tiệm mộc, bây giờ lại còn đi phá tiệm đồ chơi của hắn.  

Tiệm đồ chơi bị phá sạch cũng được, đồ trong tiệm mộc bị chém thành vụn gỗ cũng không quan trong, mà trước mắt quan trọng nhất chính là hy vọng dôi phu thê kia đừng đuổi tận giết tuyệt hắn, chỉ cần bọn họ chịu thả cho hắn một con ngựa, bằng thủ nghệ của hắn và quan hệ của nhạc phụ, hắn nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!

“Nương, vừa rồi tiểu nhị nói cái gì?” Trình Ngọc Thụ từ nhỏ đến lớn được bảo bọc quá kĩ, cho nên dưỡng thành cái tính tình không coi ai ra gì, lại còn sĩ diện, thật vất vả mới tiêu hóa xong lời tiểu nhị vừa nói, ngốc ngốc hỏi mẫu thân hắn.

Tiệm đồ chơi cũng bị phá……

“Tiệm đồ chơi của ta——”

Trình Ngọc Thụ hô to, liền xông ra ngoài.

Tức phụ của Trình thợ mộc thấy nhi tử bị kích thích, lập tức ngừng gào khan, bò dậy đuổi theo.

“Đứng lại đó cho ta!”

Hai mẹ con mới vừa chạy ra đường, đã bị một lão giả gấp rút quát cho ngừng lại.

Lão giả này không phải ai khác, chính là sư phụ kiêm nhạc phụ của Trình thợ mộc, cũng là phụ thân thân sinh của Điền Thị, Điền Xương.

“Cha ~~”

Điền thị vừa thấy phụ thân đến vừa ủy khuất vừa áy náy rớt nước mắt nói: “Cha, tiệm mộc bị người ta phá……”

“Ta đã biết!” Điền Xương chắp tay sau lưng, giọng ẩn nhẫn tức giận nhìn về phía nữ nhi và cháu ngoại, không cho phản bác nói: “Về nhà!”

“Cha, đám người kia đập xong tiệm mộc, bây giờ lại đi đập tiệm đồ chơi, cha hài tử hắn còn ở bên kia đấy.” Điền thị lo lắng khóc lên.

“Không cần phải xen vào chuyện của hắn, trước tiên các con về nhà với ta rồi nói!” sắc mặt Điền Xương âm trầm đến đáng sợ.

Điền thị đi lên trước, lúc này mới chú ý tay của phụ thân mình chắp sau lưng run run, sắc mặt khẽ biến, lo lắng hỏi: “Cha, thân mình người không thoải mái sao?”

“Về nhà rồi nói!” Điền Xương nói xong xoay người đi về nhà.

Điền thị tuy lo lắng cho nam nhân của mình, nhưng vẫn không yên lòng phụ thân mình, chần chờ một chút mới đuổi theo bước chân phụ thân.

Trình Ngọc Thụ không định về với ông ngoại, hắn nhấc chân đi về phía phố Tân Hưng, vừa nghe được tiếng bước chân của hắn, Điền Xương đột nhiên quay đầu nổi giận nói: “Nếu con không cùng ông trở về, thì về sau cũng đừng gọi ta là ông ngoại con!”

Điền Xương chưa từng quát lớn với ngoại tôn như vậy, chẳng những Trình Ngọc Thụ, ngay cả Điền thị cũng sửng sốt.

Điền thị thấy phụ thân mình càng run đến lợi hại, vội nháy mắt với nhi tử: “Ngọc Thụ, nghe lời ông ngoại con, về nhà trước rồi chút nữa đi xem cha con sau.”

Những người đó chỉ muốn phá cửa hàng, lại có nhiều người xem, bà tin tưởng đám người kia sẽ không thương tổn cha hài tử.

Lúc này Trình Ngọc Thụ cuối cùng cũng thấy thân mình ông ngoại mình run bần bật, cũng bất chấp tiệm đồ chơi, tiến lên lo lắng hỏi: “Ông ngoại, người làm sao vậy? Con đưa người đến y quán xem đại phu nhé?”

Trình ngọc thụ tuy là bị phu thê Trình thợ mộc nuôi đến tính tình có chút hư hỏng, nhưng hắn yêu thương kính trọng ông ngoại hắn từ trong tim mình, thấy thân mình ông có bệnh, hắn thật sự nóng nảy.

“Ta bảo các ngươi về nhà thì về nhà đi!” Điền Xương giận dữ hét, thân mình càng run lợi hại hơn, giống như có thể vì tức giận mà té xỉu bất cứ lúc nào.