Hàng Long Phục Hổ

Chương 161: Con Mẹ Nó Sao Lại Thế Này?




Đoản bính bạc nhận phủ và trường đao va chạm, chiến khí như châm thuốc nổ, bỗng nhiên nổ lớn.

Cao gầy nam tử cười lạnh, thực lực Chiến hồn cửu trọng rốt cuộc sao có thể liều mạng với Chiến Linh tam trọng.

Không phải muốn tìm cái chết sao.

Không tự lượng sức mình!

Chỉ một kích này cũng đủ cho ngươi nằm xuống.

Trường đao của gã nam tử cao gầy chém xuống Đoản bính bạc nhận phủ của đối phương, nhưng chiến khí vừa xông lên, gã nam tử cao gầy bỗng nhiên phát hiện một tia không thích hợp, trên Đoản bính bạc nhận phủ chiến khí nổ tung thế mà hình thành lực đánh vào vô cùng quỷ dị, làm cây trường đao của mình trong nháy mắt xuất hiện không khống chế được!

Lực đạo đó rất đặc biệt, giống như đao của mình bỗng nhiên chém vào bề mặt một quả cầu trơn tuột, không có nơi nào cho đao phát lực.

Nam tử cao gầy thất kinh, nhưng hắn không hoảng loạn, hắn lại đẩy mạnh lực vào trường đao trong tay!

Bất luận ngươi ra đòn thế nào, thực lực của ngươi vẫn kém xa ta, ngươi dốc hết sức, ta Chỉ cần tấn công thế này, xem ngươi chống đỡ thế nào?

Nam tử cao gầy gia tăng kình lực vào trường đao trong tay, nhưng bỗng nhiên phát hiện Đoản bính bạc nhận phủ thế mà bay đi ra ngoài!

Không phải hắn không đỡ lại lực đạo của mình mà văng ra đấy chứ? Nhưng ngay từ phút đụng chạm đầu tiên đối phương đã buông phủ ra!

Cũng chính vì thế mà chiến khí trong trường đao của mình đánh vào chỗ không, làm sao có thể đả thương đối phương!

Không lẽ tiểu tử này biết không phải là đối thủ của mình, cho nên y sớm buông tay?

Nhưng đến vũ khí ngươi cũng không cần, ngươi lấy gì đánh với ta đây?

Nam tử cao gầy kinh ngạc với phản ứng mau lẹ của Tiêu Hùng, nhưng hắn vẫn không e dè, vẫn tự tin nắm chắc phần thắng.

Lúc này, hai người đã rất sát nhau, trường đao của gã nam tử chém xuống sau eo của Tiêu Hùng, trường đao lưu chuyển như nước chảy, không hề ngượng ngập.

Mắt thấy đao này phải chém trúng lưng Tiêu Hùng, nhưng Tiêu Hùng lại bước ngang một bước vô cùng quỷ dị, tiếp theo là một động tác xoay người, trong nháy mắt Tiêu Hùng quay 180 độ, thân ảnh vọt qua trường đao của gã nam tử và chuyển đến phía sau của y.

Gã nam tử cao gầy giật mình, đây là thân pháp gì, sao quỷ dị như vậy?

Rất nhanh!

Gã nam tử chưa kịp phản ứng gì, một luồng kình phong sắc bén đã ập vào sau đầu hắn.

Gã không kịp quay đầu, chiến khí trên người ngưng đọng phình to, Chiến Hồn màu vàng phảng phất như thực thể, đột nhiên một trận run run, chắn sau lưng chính mình, cùng lúc đó, nam tử cao gầy đã muốn trở tay một quyền đánh ra ngoài.

Gã chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, cùng lúc quyền đầu của gã trùng trùng đánh trúng đối thân thể phương.

Thân thể Tiêu Hùng bay ngược trở về, ở trên cao đã thổ ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra ngoài ba bốn thước, trùng trùng đánh vào một gốc cây lớn bằng miệng bát, được cây này cản lại phía sau, lúc này mới ngã xuống đất.

Nam tử cao gầy bỗng nhiên quay người, tuy nhìn thấy trên đất toàn là máu tươi của Tiêu hùng, nhưng hắn cũng không tỏ ra vui mừng, ngược lại hắn tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Hắn run run đưa tay phải ra sau gáy, sờ vào một vật dài, một thứ vật kim loại giá lạnh, mà thứ kim loại giá lạnh ấy đã cắm vào gáy hắn.

“Ngươi... ngươi...”

Nam tử cao gầy có chút sợ hãi, khuôn mặt hắn lúc này trở nên rất khói coi, tinh thần hoảng loạn, hắn cầm lấy vật kim loại dài đó, đột nhiên rút ra.

Thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy, mắt như lồi ra, đôi mắt tràn ngập tia máu nhìn vào cây phi châm dài trước mắt, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng cùng khó có thể tin.

Hắn đã chết trong tay một gã võ giả Chiến hồn cửu trọng.

Người này không chỉ tinh thâm cung tiễn, mà còn tinh thâm cận chiến, thậm chí còn có thủ đoạn phi châm không biết xấu hổ như vậy!

Nam tử cao gầy nắm chặt cây phi kim đã đoạt mạng hắn, mắt đã trở nên tối sầm, thân mình rốt cuộc chống đỡ không được, ầm ầm ngã xuống.

Tiêu Hùng quỳ trên đất, lau đi máu tươi trên khóe miệng, rồi mới thở phào nhẹ nhỏm.

Võ giả Chiến Linh tam trọng quả nhiên hung hãn!

Chỉ một quyền đơn giản đã làm mình thọ thương thổ huyết, gân cốt cả người giống như bị đứt đoạn, nếu hắn toàn lực xuất quyền, Chỉ e mình không thể chịu được.

Chỉ trong khoảnh khắc giao tranh ngắn ngủi, Tiêu Hùng đã sử ra tất cả sở học của bản thân. Tiễn, phủ, du ngư thân pháp và phi châm... từng ấy mới hạ được đối phương, đây là đối phương chủ quan khinh địch, nếu không thì người nằm xuống ngày hôm nay e rằng là chính mình.

Đặc biệt là thời khắc cuối cùng, phi châm của Tiêu Hùng rõ ràng đã tới trước một bước đánh vào gáy hắn, theo sự tính toán của Tieu Hùng, phi châm này mang chiến khí kịch liệt, Chỉ cần sau khi đâm vào, có thể làm tan rã ý chí của đối phương, nhưng Kim sắc chiến hồn vào lúc quan trọng đã ngăn chặn tôc độ phi châm tiến về trước, nếu không có Tiêu Hùng một kích này cũng là súc lực mà ra, đối phương cũng Chỉ mới phòng thủ, thì e rằng cây phi châm này không cách gì đột phá được phòng ngự như thực chất của Kim sắc chiến hồn.

Cũng chính vì tia cản trở đó, mới làm cho đối phương có thời gian phản kích, một quyền làm mình thổ huyết, may mà trường đao chưa rút về, không thì nếu một đao chém tới...

Sau khi xem kỹ thương thế của bản thân, Tiêu Hùng mới thở phào nhẹ nhổm, dù bị thương không nhẹ nhưng xương cốt không gặp vấn đề gì, Chỉ cần tìm nơi nghi ngơi là tốt thôi.

Chịu đựng đau đớn giống như châm đâm trên người, Tiêu Hùng nhặt lấy Hắc nguyệt cung, Đoản bính bạc nhận phủ và phi châm, rồi thuận tay ném trường đao hồn binh của võ giả kia vào trong Huyết giới không gian, lúc này mới quay người bước đi.

Trong sơn động hoang vu và yên tĩnh này, Tiêu Hùng nắm hai viên tinh thạch, tiến vào không gian hư nghĩ, sau khi uống vào dược thiện trị thương, Tiêu Hùng tiêu phí ước chừng thời gian nửa ngày, cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn thương thế của bản thân.

Rút ra mảnh gương, Tiêu Hùng lại một lần nữa tiến hành ngụy trang bản thân, dù sao bây giờ cũng là thân phận “truyền nhân Nguyệt Thần tiễn”, hơn nữa thấy qua mình cũng Chỉ có một mình Hắc Mộc, cho nên có thể tha hồ thay đổi dung mạo theo ý mình.

Không biết Hắc Mộc bây giờ thế nào? Đã trốn thoát hay đã bị bắt?

Đã nhận được người nhờ vả, bản thân vẫn nên quay về thành Hồng Sam đi gặp vị phu nhân trong miệng của Hắc Mộc kia một chút.

Trong Kim phong hiệp cốc, Tôn Nhị Lôi sắc mặt âm trầm, ở trước mặt hắn là năm thi thể.

Trong năm thi thể ấy, bốn thi thể là bốn người truy sát Tiêu Hùng, hai người cổ bị thiết tiễn xuyên qua, một trái tim bị xuyên thủng, một gáy bị xuyên qua và thi thể thứ năm lồng ngực bị lòm xuống, giống như bị đặt trên đất rồi dùng chùy ngàn cân đập vào vậy.

“Con mẹ nó đây là chuyện gì, bảy người các ngươi đi bắt một người, đã không bắt được lại còn thiệt mạng, càng ly kỳ hơn, ba võ giả Chiến Linh thêm một võ giả Chiến hồn bát trọng, bốn người không bắt được một cung tiễn thủ Chiến Hồn cửu trọng cũng liền bỏ đi, thế mà còn toàn bộ đã chết!”

“Ai nói cho ta biết, con mẹ nó đây là chuyện gì vậy?”

Tôn Nhị Lôi rít lớn, phía sau hắn tất cả mọi người câm như hến, ngay cả nữ tử kiều mỵ lúc này cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ chọc phải Tôn Nhị Lôi mà xui xẻo.

“Thiếu gia, gã võ giả Hắc Hùng cuồng bạo dù trốn thoát thành công, nhưng bị chúng ta liên tiếp vây đánh, có lẽ không thể sống nổi..

Tôn Nhị Lôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chắm chằm người kia hét lớn: “Người đâu, ta cần bắt được người, mạng hắn ta không để ý, ta chỉ cần từ miệng hắn đoạt được tin tức dư Nghiệt Vương gia, nhưng mà các ngươi lại có thể để hắn chạy thoát!”

Nghe Tôn Nhị Lôi rít gào, nhất thời không ai dám nói nữa, tất cả đều giương mắt nhìn năm thi thể, trong lòng mọi người đều ớn lạnh, không phải vì Hắc Mộc mà là gã thanh niên thoạt nhìn không có gì bắt mắt kia...

Một tên Cung tiễn Chiến Hồn cửu trọng, thế mà hạ sát mấy võ giả Chiến Linh, lại bình yên trốn thoát...

Trong chuyện nà rốt cuộc đã phát sinh ra dạng chiến đấu gì?

Gã kia rốt cuộc sử dụng thủ đoạn thông thiên gì?

Ở một bên của năm thi thể, có năm người đang đứng, cũng là đám người Trương Mục trước đó đã muốn rời khỏi, nhìn thấy năm thi thể, trên khuôn mặt đám người Trương Mục đều thất kinh và không thể tin nổi.

Sau khi Tôn Nhị Lôi phái người truy sát Hắc Mộc và Tiêu Hùng, nhìn thấy đám người Trương Mục muốn bỏ đi, nói là có một số chuyện phải nghe ngóng, lưu đám người Trương Mục lại, đám ngươi Trương Mục cũng khôn dám động thủ, cũng chỉ cùng đợi những người truy sát Hắc Mộc và Mộc Lam trở về, vậy mà đợi mãi, sáu người đi bắt Hắc Mộc, Hắc Mộc không bắt được lại còn mất mạng một người.

Đợi một hồi nữa, người truy sát Mộc Lâm vẫn chưa trở về, đã làm cho Tôn Nhị Lôi phái người truy xét, ai ngờ đâu Mộc Lâm không bắt về được, lại mang trở về bốn thi thể.

Trong lòng Trương Mục lúc này tràn đầy sợ hãi, không chỉ là không dám đối mặt với Tôn Nhị Lôi, càng không dám nghĩ tên cung tiễn thủ Mộc Lâm không hiện sơn dấu diếm thủy kia, Hắc Mộc cũng liền bỏ đi, làm một cường giả Chiến Linh lục trọng, dưới liều mạng, trọng thương phá vây mà đi cũng nghĩ thông, là còn có thể hiểu được, nhưng Mộc Lâm chỉ là cung tiễn thủ Chiến Hồn cửu trọng, hắn làm sao có thể hạt sát bốn người truy sát.

“Trương Mục, ngươi có xác nhận ngươi thật sự không biết hai người này?”

Đương lúc trong lòng Trương Mục hoảng sợ, tiếng nói âm u của Tôn Nhị Lôi vọng tới.

Trương Mục trong lòng giật thót, vội vàng phủ nhận nói: “Chúng ta không quen bọn họ, chỉ biết bọn chúng một người gọi là Hắc Mộc, một người gọi là Mộc Lâm. Bọn họ nói là đến bắn Kim Dực Sư Thứu. ta xem bọn họ người là Cung tiễn thủ, một người là võ giả Chiến Linh lục trọng, cho nên mời bọn họ gia nhập đội để tranh đoạt trứng Kim Dực Sư Thứm...”

Tôn Nhị Lôi quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Mục: “Cho dù như vậy, bọn chúng cũng cùng đội với các ngươi, vì cùng đội với các ngươi, ta chết mất năm người...”

Sắc mặt Trương Mục trắng bệch, nhưng y vãn cố cười khổ nói: “Thiếu gia, chuyện này không liên quan tới chúng tôi”.

Tôn Nhị Lôi lạnh lùng nói: “Không liên quan tới chuyện của các ngươi, được, thiếu gia ta đang không vui, không phải các ngươi vẫn còn một quả trứng Kim Dực Sư Thứu sao, mau giao ra đây”.

Sắc mặt Trương Mục thay đổi, y phân bua: “Thiếu gia, chúng tôi đã giao ra một quả trứng Kim Dực Sư Thứu, người vừa nói qua để cho chúng ta đi, người không thể nói chuyện không tính”.

“Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ, ta để cho các ngươi đi, không phải chúng ta gặp vận đen sao?” Tôn Nhị Lôi quét ánh mắt hung ác nhìn bọn Trương Mục, rồi khoát tay nói: “Lão tử đúng là nói không giữ lời đấy, các ngươi lên cho ta, xử lý bọn họ, đoạt lấy trứng Kim Dực Sư Thứu!”

Bọn Trương Mục sắc mặt thay đổi lớn, không thể ngờ Tôn Nhị Lôi trờ mặt không nhận người, hơn nữa lại âm độc như vậy, cưỡng đoạt quả trứng Kim Dực Sư Thứu cuối cùng cũng bỏ đi, lại có thể còn muốn đuổi tận giết tuyệt!

Nhìn bọn họ bao vây, sắc mặt Trương Mục càng trắng bệch, bọn họ dù có năm người nhưng đối phương lại có mười người, bọn họ nào phải đối thủ?

Nếu vừa rồi chính mình không ruồng bỏ hai người Hắc Mộc và Mộc Lâm, cho dù cùng bọn họ liên thủ, cũng không có kết cục như vậy.

Chẳng lẽ đây là trừng phạt đối với đám người mình ruồng bỏ?

Trong lòng Trương Mục vô cùng hối hận, chỉ là trên đời này vô dụng nhất chính là sự hối hận, vì hối hận không thể thay đổi được bất cứ điều gì phát sinh.

Tôn Nhị Lôi nở nụ cười tàn khốc, ôm lấy nữ nhân bên cạnh, hướng về phía sau bước đi, đồng thời ném lại một câu lạnh lùng.

“Nếu để bọn họ thoát một người, trở về các ngươi sẽ bị trừng trị theo gia pháp!”

Tiêu Hùng không biết phái sau câu chuyện lại náo nhiệt như vậy, đám người Trương Hùng lâm trận phản bội, không những không đem lại an toàn cho mình, ngược lại mang đến tử vong.

Trong khu rừng Bạch Nguyên vẫn còn nguyên thủy như vậy, giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài vật, đó là chuyện diễn ra thường xuyên, núi cao rừng thẳm có giết vài người thì nào có ai truy cứu?

Đã có chút thay đổi diện mạo, Tiêu Hùng rời khôi rừng rậm Bạch Nguyên, nhằm hướng thành Hồng Sam bước đi, dù bọn Tôn Nhị Lôi biết được mình phải đi thành Hồng Sam thì bọn họ cũng không thể tìm được mình.

Tiến vào thành Hồng Sam, Tiêu Hùng không chút chậm trễ, lạp tức đi tới tiểu viện mà Hắc Mộc từng đưa mình tới, nơi này hẳn là vị phu nhân Vương gia ở trong miệng hắn kia.

“Cốc cốc.”

Tiêu Hùng nhìn xung quanh không thấy người, bèn tiến lên gõ nhẹ cửa, âm thanh dù không lớn nhưng đủ cho người bên trong nghe được.

Rất nhanh, bên trong phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã, thanh âm của một cô gái mang theo chút nghi ngờ vọng ra bên trong cửa, nghe thấy âm thanh trẻ trung đó có lẽ không phải là vị Vương phu nhân kia: “Ai?”

Tiêu Hùng bình tĩnh trả lời: “Tôi là bạn của Hắc Mộc tiên sinh, Hắc mộng tiên sinh gặp nguy hiểm nên ủy thác cho tôi tới đây gặp Vương gia phu nhân”.

“A?”

Bên trong phòng vọng ra một âm thanh kinh hãi, theo sau là bước chân vội vàng, cửa được mở ra, một khuôn mặt tròn như quả táo, độ 16, 17 tuổi, xem cách ăn mặc có lẽ đó là thị nữ.

Thị nữ dò xét Tiêu Hùng một hồi, rồi mở cửa, Tiêu Hùng hướng về thị nữ mỉm cười rồi tiến bước vào trong, người thị nữ vội vàng theo sau đóng cửa lại.

Đi theo người thị nữ một đường đi tới phòng khách, vừa vào phòng khách, Tiêu Hùng đó là trước mắt sáng ngời.

Trong phòng khách là một cô gái, xem ra chỉ độ 24, 25 tuổi, rất đẹp, cũng thực mị.

Mái tóc dài tựa như sóng xòa hai vai, làn da trắng tựa như ngà voi, nhìn qua vô cùng non mềm, dường như chỉ cần xoa vuốt nhẹ là muốn bị phá hủy.

Vô cùng mịn màng.