Hàng Long Phục Hổ

Chương 179: Ám Sát




Đoàn xe chậm rãi nghiến lên mặt đất băng tuyết, phát ra thanh âm kít kít kít kít, trên trời tuyết rơi như rây bụi, cả đại địa rộng lớn đều là một màu trắng mênh mông.

Tiêu Hùng cưỡi trên lưng Tuyết nhạn mã màu trắng, tay mang đôi găng làm bằng da cừu, kéo chặt cương ngựa, đi bên cạnh cỗ xe ngựa chở Thác Bạt Xảo Vân, từ từ tiến lên phía trước, trước và sau lưng hắn, còn có hai ba trăm yêu tộc, những người này phần nhỏ là thần điện hộ vệ, phần lớn là thần điện y nữ, giữa đội ngũ, có rất nhiều xe lớn, trên xe là các loại dược phẩm đă chuẩn bị trước.

Tuyết nhạn mã là một loại ngựa đặc thù sống trên khu vực cực hàn của Tây Hoang yêu tộc, nghiêm túc mà nói, nó là hậu đại của một loại ma thú cấp thấp và ngựa tạp giao, sở hữu một tia ma thú huyết thống, cũng chính vì nguyên nhân này, nó chịu lạnh giòi hơn ngựa bình thường, thậm chí nó còn thích sống trong hoàn cảnh lạnh lẽo, Tuyết nhạn mã cũng là công cụ giao thông thường dùng nhất của Tây Hoang yêu tộc.

A Thất không đi theo, nàng được Thác Bạt Xảo Vân lưu ở thần điện, để tiện chăm sóc Vương Yên Yên, Vương Yên Yên quá nhỏ, đương nhiên không tiện xuất hành, nhưng Tiêu Hùng lại mang Tật Phong theo.

Giá lạnh đối với Tật Phong vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng Tật Phong không sợ, thinh thoảng lại mở rộng hai cánh bay lượn trong bầu trời đầy rơi đầy hoa tuyết, đôi cánh kim sắc xẹt qua trường không, như một đường thiểm điện kim sắc.

Rời khôi Tây Hoang thần điện đã năm ngày, bởi vì mặt đất quá trơn, mọi người không đi nhanh được, cộng thêm trong đội ngũ còn có rất nhiều xe, một số y nữ không biết vò, cho nên tốc độ di chuyển càng chậm hơn.

Tiêu Hùng mặc dù cũng có chút sốt sắng đến thành Phi Nguyệt, nhưng hắn cũng biết, rất nhiều chuyện gấp cũng vô dụng, chỉ có an tâm tu luyện và huấn luyện Tật Phong, coi như tôi luyện chính mình.

"Khu dân cư đầu tiên của Sâm Tuyết Hải sắp đến rồi..."

Trong xe, Thác Bạt Xảo Vân thò đầu ra, nàng không phải võ giả, không thể dùng chiến khí chống lại lạnh giá, trên người khoác y phục dày ấm áp, trên cổ còn có một dải lông tuyết hồ quấn cổ, khiến gương mặt nàng, càng thêm trắng tuyết, lấp lánh như băng tuyết vậy.

Tiêu Hùng kẹp bụng ngựa, lại gần xe ngựa hơn một chút, mỉm cười nói: "Đội chữa bệnh này cũng khổng lồ thật, có điều hộ vệ đắc lực hình như không nhiều, không lẽ không sợ gặp phải thổ phi gì đó sao?"

Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười nói: "Không phải có ngươi sao?"

Tiêu Hùng xoa xoa mũi cười khổ nói: "Ta cũng chỉ có một mình, chỉ là một Chiến Linh nhất trọng mà thôi, đừng đánh giá ta lợi hại quá như thế".

Thác Bạt Xảo Vân lắc lắc đầu, chun mũi, động tác này khiến nàng có vài phần dễ thương: "Ngươi vốn dĩ rất lợi hại mà, nhưng ngươi yên tâm đi, cả Tây Hoang yêu tộc này, sẽ không có người cản đường chúng ta đâu, cho dù là thổ phi, hoặc những người vì cuộc sống mà phải đi cướp bóc, thì họ vẫn là Tây Hoang yêu tộc, vẫn có tín ngưỡng của mình".

"Lại nói, đội ngũ chúng ta có gì đáng cướp..."

Tiêu Hùng nhún nhún vai, ngón tay lặng lẽ chỉ vào những chiếc xe chở đầy dược vật phía sau, và một số ý nữ, mỉm cười nói: "Từng ấy Tuyết nhạn mã, từng ấy dược tài, từng ấy mỹ nừ xinh đẹp... thế là đủ khiến người ta động lòng rồi."

Thác Bạt Xảo Vân lắc lắc đầu, phản bác nói: "Vậy ngươi cũng phải xem những thần điện hộ vệ phía trước, có thực lực đánh bại từng ấy thần điện hộ vệ, còn cần đi làm thổ phi nữa hay sao?"

Tiêu Hùng nghĩ cũng thấy đúng, trong thần điện hộ vệ Chiến Linh cấp hộ vệ cũng không ít, nếu thổ phi sở hữu thực lực này, cho dù tùy tiện săn giết ma thú, cũng có thể có không ít thu hoạch, đúng là không cần đi làm thổ phỉ.

Đi thêm một lúc nữa, đã có thể nhìn thấy một dải làng mạc nối tiếp nhau, làng mạc này được xây trên tuyết địa bình nguyên, ngân trang tố quả, nhưng vẫn xinh đẹp đặc biệt, đợi đến khi đội xe đi đến gần, mới nhìn thấy một phiến làng mạc rách nát.

Những ngôi nhà phần lớn là dùng đá xếp thành, mái nhà là cò tranh hoặc một số thực vật thân khô khác, Tây Hoang yêu tộc không đếm xuể từ khắp nơi hội tụ đến, nghênh tiếp Thánh nữ đến từ Tây Hoang thần điện, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vô cùng hân hoan.

Thác Bạt Xảo Vân đã từ trên xe ngựa đi xuống, đưới sự bảo vệ của mọi người, nàng đi về phía những Tây Hoang yêu tộc đang túm tụm bên đường, nở nụ cười thân thiện mà thánh khiết.

Tiêu Hùng không xa không gần đi bám sát sau lưng Thác Bạt Xảo Vân, làm tròn thân phận bảo vệ của mình, dù sao Thác Bạt Xảo Vân cũng không phải võ giả, mình là người thủ hộ của nàng, đương nhiên phải vảo vệ nàng an toàn.

Dưới sự nghênh tiếp nhiệt tình của Tây Hoang yêu tộc, đội xe đi vào điểm dân cư, Tiêu Hùng đoán điểm dân cư này chí ít có trên vạn nhân khẩu, phòng ốc từng hàng từng hàng dày đặc, trên người mọi người mặc dù mặc đơn bạc, rất nhiều người sắc mặt tái mét, nhưng nụ cười trên mặt, tha thiết trong mắt, thì không ít chút nào, cả đoàn mình đến, là sự cổ vũ cực lớn đối với những yêu tộc nghèo khổ chiến thiên đấu địa trong nghịch cảnh.

Khi Thác Bạt Xảo Vân bố trí các y nữ thiết lập địa điểm khám bệnh, khám bệnh miễn phí cho người trong điểm dân cư, một thanh niên cao gầy, len lòi trong đám người, lặng lẽ tiếp cận Thác Bạt Xảo Vân, tay phải hắn giấu trong lòng, tay trái năm chặt, tựa hồ vì dùng lực mà khớp xương có chút trắng bệch.

Điểm khám bệnh rất nhanh thiết lập xong, một nhóm lớn y nữ dưới sự sắp xếp của Thác Bạt Xảo Vân bắt đầu xem bệnh, Thác Bạt Xảo Vân cũng không ngoại lệ, Tiêu Hùng đứng ở một chỗ không xa sau lưng nàng, nhìn những Tây Hoang yêu tộc vùng vẫy dưới hoàn cảnh đói lạnh bức bách này, trong lòng cũng không khôi nổi lên trắc ẩn chỉ tâm.

Ánh mắt Tiêu Hùng tùy tiện quét qua đoàn người đang xếp hàng trước mặt, nhưng lại vô thức quay đầu, ánh mắt rơi trên người một thanh niên cao gầy.

Thanh niên cao gầy hơi cúi đầu, ngón tay vẫn nắm chặt, tay phải giấu trong lòng, bộ dạng có vẻ cực kì căng thẳng.

Tiêu Hùng cười thầm trong lòng, nhìn thấy thành nữ xinh đẹp như Thác Bạt Xảo Vân đích thân tọa đường, những thanh niên này ai cũng căng thẳng vậy sao?

Bệnh nhân phần lớn đều là thương hàn hoặc sốt, đương nhiên cũng có các loại bệnh khác, Thác Bạt Xảo Vân lần lượt kê đơn cho từng bệnh nhân, bên cạnh đương nhiên có y nữ chuyên môn phụ trách bốc thuốc, nhìn thần tình chăm chú của Thác Bạt Xảo Vân, trong lòng Tiêu Hùng đột nhiên khẽ động.

Thác Bạt Xảo Vân của lúc này, trông cực kì mỹ lệ động nhân.

Trên người nàng, dường như thực sự có một vòng hào quang thánh khiết, khiến cả người nàng đều tràn ngập khí tức thánh khiết.

"Người tiếp theo!"

Thác Bạt Xảo Vân đưa đơn thuốc cho y nữ bên cạnh, mỉm cười với người phụ nữ trung niên trước mặt, ý bảo đối phương đi theo thị nữ đi lấy thuốc, sau đó lên tiếng gọi.

Thanh niên rất căng thẳng kia chậm rãi tiến lên, tay phải hắn vẫn giấu trong ngực, và vẫn không dám ngẩng đầu.

"Ngươi bệnh ở đâu..." Thác Bạt Xảo Vân lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên căng thẳng như vậy, cũng không lưu tâm, mỉm cười nói: "Ngồi đi, đừng căng thẳng."

Thanh niên kia ngẩng đầu, liếc nhìn Thác Bạt Xảo Vân một cái, hình như bị nụ cười mỹ lệ của Thác Bạt Xảo Vân làm cho kinh động, trên mặt xuất hiện vài phần mơ màng.

Tiêu Hùng không kìm được cười thầm trong lòng, sức hấp dẫn của Thác Bạt Xảo Vân, đúng là không thể kháng cự.

Chỉ là khi ánh mắt Tiêu Hùng dừng lại trên người thanh niên kia, có chút thoáng giật mình, bởi vì trong ánh mắt người đó, Tiêu Hùng nhìn thấy đấu tranh và do dự, còn có vài tia hung quang độc ác.

Nhãn thần đó chỉ là chợt lóe, nhưng Tiêu Hùng khẳng định mình không nhìn nhầm.

Trái tim Tiêu Hùng đột nhiên như bị nâng lên, mắt nhìn chằm chằm thanh niên kia, chân sải một bước lớn.

Khoảng khắc Tiêu Hùng tiến lên, thanh niên đó cũng nhận ra Tiêu Hùng đang nhìn mình, càng căng thẳng hơn, thân thể đột nhiên hướng về phía trước, đồng thời, tay phải cũng rút ra từ trong ngực áo.

Con ngươi Tiêu Hùng bỗng nhiên co rút lại, tay phải thanh niên đó, nắm chặt một con dao găm lấp lánh hàn quang!

Không chỉ có vậy, trên lưỡi dao găm còn có một vệt lam sắc mắt thường có thể nhìn thấy được, rõ ràng là nhúng kịch độc!

Khoảng khắc đó, mắt người thanh niên trở nên vô cùng hung ác, giống như ma thú hung mãnh, toàn thân hắn tuôn trào chiến khí, sau lưng xuất hiện một chiền hồn hư ảnh độc xà màu sắc sặc sỡ, con dao đã biến thành hàn quang, đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Xảo Vân.

Mắt Thác Bạt Xảo Vân đột nhiên trợn to, lộ rõ vẻ sợ hãi, nàng hoàn toàn không ngờ người thanh niên này lại bất ngờ công kích mình.

Thác Bạt Xảo Vân không phải võ giả, nàng thậm chí còn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng hay động tác tránh né nào, chỉ ngồi đó trợn mắt nhìn con dao găm đâm đến trước ngực mình.

Mắt thấy con dao găm sắp đâm vào ngực Thác Bạt Xảo Vân, một ban tay đột nhiên từ bên cạnh với ra, giữ chặt lấy con dao găm.

Tiêu Hùng!

Thời điểm mấu chốt, Tiêu Hùng không kịp lấy ra bất cứ vũ khí gì, cũng không kịp đưa ra bất cứ công kích gì đối với người thanh niên, gần như là một loại bản năng, Tiêu Hùng trực tiếp giơ tay bắt lấy.

Tay Tiêu Hùng mặc dù giữ được con dao găm, cũng điên cuồng vận chuyển chiến khí, nhưng sự tình phát sinh quá đột nhiên, chiến khí của Tiêu Hùng căn bản không kịp vận hành hoàn toàn, lưỡi dao găm trong nháy mắt cắt đứt bàn tay Tiêu Hùng, nhưng Tiêu Hùng vẫn giữ bướng binh giữ chặt lấy con dao, ngăn không cho nó tiếp tục tiến lên.

Bất chấp bàn tay lúc này đang tóe máu, Tiêu Hùng tiến thêm một bước nữa, tay phải siết chặt đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào ngực thanh niên kia.

Thanh niên kia vị một quyền của Tiêu Hùng đánh bay ra ngoài, vượt qua đầu đám đông, sau đó rơi mạnh xuống đất, trong lúc nguy cấp, thực lực Tiêu Hùng bạo phát toàn bộ, thanh niên kia mặc dù là một võ giả, nhưng sao có thể đỡ được một quyền uy mãnh của Tiêu Hùng, cả lồng ngực lòm xuống, vẫn chưa rơi xuống đất, đã chết rồi.

Tiêu Hùng chẳng buồn nhìn thanh niên kia, quét ánh mắt qua những Tây Hoang yêu tộc còn lại, hắn lo lắng trong những người này vẫn còn thích khách khác.

Lúc này, mọi mới từ trong kinh biến vừa rồi phản ứng lại, thi nhau hét lên sợ hãi.

Tay trái Tiêu Hùng giữ chặt Thác Bạt Xảo Vân, đem nàng vẫn chưa phản ứng lại trực tiếp kéo ra sau lưng mình, sau đó mới xòe bàn tay phải.

Nhìn máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, đã rất nhanh biến thành màu đen, chân mày Tiêu Hùng nhíu chặt.

Mẹ kiép, có độc, hơn nữa còn là kịch độc!

Tiêu Hùng nhanh chóng từ trong không gian huyết giới lấy ra một bình thuốc giải độc, trực tiếp đổ vào trong miệng, sau đó lấy ra một miếng vải quấn cánh tay mình lại, ngăn không cho độc tố thuận theo huyết dịch chạy vào tim.

Khi Tiêu Hùng chuẩn bị tiếp tục xử lý, hai bàn tay trắng muốt đã ấn chặt cánh tay hắn: "Đẻ ta giúp ngươi xử lý".

Tiêu Hùng nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Thác Bạt Xảo Vân, trên khuôn mặt sạch sẽ như tuyết trắng đó không có bất cứ sợ hãi vì bị ám sát, có chỉ là vô cùng cảm kích và lo lắng.

Tay Tiêu Hùng bê bết máu, bàn tay bị cắt đứt ẩn hiện có thể nhìn thấy xương trắng hếu, may mắn Tiêu Hùng kịp thời dùng chiến khí bọc lấy cánh tay, mặc dù rất vội vàng, không phải toàn lực, nhưng ít nhiều vẫn cung cấp cho cánh tay một số bảo hộ, nếu không, e rằng cánh tay Tiêu Hùng đã bị cắt đứt.

Vết thương đối với Tiêu Hùng mà nói, mặc dù có chút thê thảm, nhưng đối với Tiêu Hùng mà nói không có vấn đề gì, phiền phức là trên con dao đó có dính độc tố.

Độc tố này rõ ràng là kịch độc cực kì cường liệt.

Mặc dù đã uống thuốc giải độc chuẩn bị từ trước, nhưng Tiêu Hùng vẫn không chắc chắn thuốc giải độc này có thể giải trừ tất cả kịch độc trên người hay không.

Động tĩnh bên này đã kinh động người bên ngoài, rất nhiều thần điện hộ vệ chạy vào, bao vây lấy bọn Thác Bạt Xảo Vân và Tiêu Hùng, người nào người nấy mặt đầy nộ khí liếc nhìn Tây Hoang yêu tộc xung quanh.

Những Tây Hoang yêu tộc đó cũng đã hồi lại thần, nhìn thấy có người ám sát Thánh nữ, ai cũng cảm thấy phẫn nộ, lớn tiếng chửi rủa, thậm chí có người còn chạy đến bên cạnh thanh niên đã chết, động thủ với thi thể thanh niên hành thích, tựa hồ như muốn tiên thi xả hận, đương nhiên có thần điện hộ vệ chạy đến tách đám người ra, đem thi thể thanh niên kéo sang một bên.

Thanh niên bỗng nhiên bạo khởi hành thích, khiến tất cả thần điện hộ vệ đều vô cùng căng thẳng, có một kẻ hành thích này, khó đảm bảo trong đám đông vẫn có thể ẩn giấu kẻ thứ hai, thậm chí nhiều thích khách hơn.

Rốt cuộc là ai muốn hạ độc thủ với Thánh nữ mọi người yêu mến?

Thủ lĩnh thần điện hộ vệ Chu Vô Nhai đã sắp xếp thần điện hộ vệ bao vây an toàn thành nữ, đồng thời phái người điều tra thân phận thanh niên này.

Ôn ào bên ngoài, không ảnh hưởng đến thao tác của Thác Bạt Xảo Vân, hai tay nàng mặc dù trắng nõn, nhìn có vẻ cực kì mềm mại, nàng ôm lấy tay Tiêu Hùng, trực tiếp cúi người xuống.

Tiêu Hùng thoáng giật mình, tay trái ngăn Thác Bạt Xảo Vân lại, thì thầm nói: "Có độc".

Thác Bạt Xảo Vân ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Chính vì có độc, nên mới phải hút ra, nếu không độc tố vào tim sẽ rất phiền phức."

Tiêu Hùng lắc lắc đầu: "Không cần hút, nó sẽ khiến nàng trúng độc đấy..."

Thác Bạt Xảo Vân vẫn kiên trì lắc đầu, khẩu khí không cho phép phản bác nói: "Nghe lời ta, ta là y sư, ta biết xử lý thế nào".

Tiêu Hùng còn chưa kịp nói gì, Thác Bạt Xảo Vân đã trực tiếp đẩy tay Tiêu Hùng ra, cúi đầu xuống, bắt đầu hút máu độc trong vết thương đã dần chuyển sang màu đen.

Thác Bạt Xảo Vân ôm cánh tay Tiêu Hùng, chuyên tâm hút máu độc, hút xong một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhổ máu độc xuống đất, lại nghiêng đầu, tiếp tục hút.

Khuỷu tay Tiêu Hùng vừa hay chạm vào bờ ngực mềm mại nhô cao của Thác Bạt Xảo Vân, xúc cảm mềm mại khiến Tiêu Hùng cảm thấy có chút bối rối, nhẹ nhàng rút khửu tay mình, nhưng khửu tay hắn vừa động, Thác Bạt Xảo Vân đã dùng lực hai tay, kéo tay hắn lại, ấn mạnh xuống, khiến Tiêu Hùng càng phải dựa sát vào nàng, khửu tay càng trực tiếp được ôm vào lòng.

Tiêu Hùng nhất thời không dám giãy giụa nhiều, nhìn Thác Bạt Xảo Vân hút từng ngụm máu độc trên tay mình, trong lòng Tiêu Hùng nhất thời được một thứ tình cảm dịu dàng lấp đầy.

Hút một hồi, Thác Bạt Xảo Vân thấy máu chảy ra trên tay đã chuyển sang màu đò tươi, mới thở phào nhẹ nhỏm, căn dặn y nữ bên cạnh lấy một hộp thuốc cao đến, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên tay Tiêu Hùng, sau đó lại dùng vải ti mỉ quấn lại.

Thác Bạt Xảo Vân đến lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng buông tay Tiêu Hùng, lúc này mới phát hiện cánh tay Tiêu Hùng hoàn toàn dán trên ngực mình, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hùng nói: "Máu tươi đã chuyển đò, ta vừa bôi cho ngươi cao trị thương và giải độc, đều là dược vật thần điện, hiệu quả rất không tệ, chắc là không sao nữa rồi".