Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 47: Vậy thì chết trong lòng tôi




Cùng nhau xem?

Ngu Trà chưa lấy lại tinh thần từ chuyện lúc nãy, nghe thấy câu này, cảm giác hình như cũng không có gì lạ liền gật đầu.

Đến khi cô phản ứng lại đã đứng trong rạp chiếu phim tư nhân.

Mẹ Vương tươi cười chuẩn bị các loại đồ ăn vặt, đén cạnh Ngu Trà, nói: “Mẹ về phòng gọi điện thoại, không quấy rầy nữa, có việc gì hãy gọi mẹ.”

Ngu Trà chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy rời đi.

“Còn không đi qua?” Lục Dĩ Hoài lên tiếng.

“… Qua rồi đây.”

Từng chỗ trong Lục gia đều được trang trí rất đẹp, rạp chiếu phim tư nhân này Ngu Trà chỉ mới vào đời trước, là bị Lục Dĩ Hoài buộc phải xem phim tình cảm với hắn.

Cô cũng không biết vì sao lúc đó Lục Dĩ Hoài đã làm tổng tài mà lại thích phim tình cảm, đã xem rất nhiều bộ cùng cô.

Rạp phim tư nhân này có cả giường, thậm chí bọn họ còn từng nằm trên đó.

Ngu Trà lắc đầu, nhanh chóng xóa bỏ ký ức kia, ngồi xuống cạnh hắn, nhấp môi.

Vì đã trì hoãn một lúc ở vườn hoa, lúc này đã trễ một tiếng nên chương trình đã chiếu được một phần.

Tổ tiết mục không hề lãng phí thời gian, đã mua hot search, đây chỉ mới là tập đầu tiên, vừa mới bật lên, hình ảnh đã che kín toàn bộ màn ảnh.

Lục Dĩ Hoài cài đặt chỉ che nửa màn hình.

Xem loại show này, có khi còn có thể nói là xem bình luận trực tiếp*, có những bình luận này thì chương trình mới thú vị, vì những bình luận này rất thu hút người xem.

*(Bình luận trực tiếp - Đạn mạc: Bình luận chạy trên màn hình trong quá trình xem chương trình).

Tổ tiết mục cũng không làm người khác mơ hồ, một tập được chia thành hai phần, chiếu xen kẽ nhau, mỗi phần là về Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã, một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé và một cô gái nông thôn đến sách cũng không có, đề tài này cực kì hấp dẫn.

Cảnh quay thứ nhất là Ngu gia, quay từ bên ngoài biệt thự cao cấp, sau đó tiến thẳng vào phòng.

Ngu Minh Nhã mặc váy, giới thiệu phòng cô ta, phòng để quần áo, bàn, còn có phòng nhỏ cá nhân của cô ta, chỗ nào cũng bày ra ảnh chụp, tươi cười rực rỡ.

Nói trắng ra là khoe tiền, rất nhiều bình luận hâm mộ Ngu Minh Nhã, đến khi cô ta xoay một vòng trước camera, giới thiệu cái váy đang mặc, bình luận dần thay đổi ——

“Đây là cái váy bị phá hư trong video kia?”

“Lúc đó Ngu Minh Nhã vui vẻ như vậy, chắc là không thể đoán được không lâu sau váy này sẽ bị phá hư ha ha ha ha ha.”

“Sao tôi lại thấy vui khi nhìn cô ta ăn mệt nhỉ?”

Tuy quay cả ngày, nhưng bị cắt đi rất nhiều, đã đến lúc Ngu Minh Nhã ngồi lên xe xuất phát, đi đến vùng núi nơi Trần Thanh Mai ở.

Cư dân mạng không quá bất ngờ khi thấy hình ảnh cô ta giẫm vào hố bùn, bộ váy bị nhánh cây bên đường làm rách, chật vật không chịu nổi.

“Má ơi ha ha ha ha ha thảm thật!”

“Có phải Ngu Minh Nhã bị ngu không, sao lại mặc cái này lên núi?”

“Chỉ có tôi thấy biểu tình Ngu Minh Nhã vặn vẹo thôi sao?”

“Không chỉ có mình cô đâu, tôi cũng thấy được!”

Ngu Trà cũng không nhịn được cười cười.

Nhìn Ngu Minh Nhã ăn khổ là một niềm vui, đặc biệt là khi cô ta không thể giả tạo ôn nhu hiểu lòng người, không thể phát giận, đúng là tự làm mình chịu tội mà.

Đến khi Ngu Minh Nhã trăm ngàn đắng cay đến được nhà Trần Thanh Mai, biểu tình sợ ngây người kia càng thỏa mãn người khác.

Đến lúc này, ấn tượng của cư dân mạng đối với cô ta cũng không tệ. Dù sao cũng là bạch phú mỹ, khó tính một chút cũng bình thường, so với những khách mời trước, xem cô ta vui hơn.

Đến khi cảnh tiếp theo chiếu lên ——

Ngu Minh Nhã sắc mặt khó coi đẩy anh của Trần Thanh Mai, hơn nữa còn nói ra lời nói gây tổn thương, không cố kỵ chút nào.

“… Đầu óc cô ta có bệnh phải không?”

“Tự cô ta muốn tham gia cái này, không lẽ không biết đến đây sẽ gặp chuyện này hay sao?”

“Anh của người ta muốn cho cô ta ăn ngon, cũng là cô ta tự muốn xuống ruộng, cuối cùng lại nói như vậy!”

“Ai dơ hơn ai?”

Không thể không nói, xem bằng màn hình này rất đã.

Ngu Trà nhìn thấy bình luận dày đặc lên, thái độ đối với Ngu Minh Nhã ngay lập tức thay đổi, thậm chí còn có người mắng rất khó nghe.

Chương trình thực tế chính là như vậy.

Bệnh viện, Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai cũng đang xem.

Chỉ là Trần Thanh Mai thì đang bình tĩnh, cả người Ngu Minh Nhã lại nóng nảy không nhịn được, đặc biệt khi nhìn thấy những bình luận kia càng thêm tức giận.

“Điên rồi, còn đẩy ngã người khác.”

“Không nghĩ rằng cô ta là dạng người nay, không  còn là fan nữa.”

“Anh trai này đã làm gì sai, bị cô ta đẩy lên bùn như vậy, dưới bùn có thể có đỉa lớn.”

“Lúc nãy không nên giúp cô ta mới đúng.”

Ngu Minh Nhã có tài khoản phụ Weibo, lên mạng tìm kiếm một chút, tất cả đều đang mắng màn này, cô ta càng nhìn trước mắt càng đen.

Ở những diễn đàn giải trí nổi tiếng còn có người trực tiếp đăng bài mắng cô ta, chửi rủa cảnh quay.

Tất cả cảm xúc tích tụ trong thời gian này trực tiếp bùng nổ, Ngu Minh Nhã quên mất lời dặn của Trần Mẫn Quyên, dùng tài khoản phụ nói lại.

“Tôi thấy lúc nào cô ta cũng giả tạo.”

—— “Mày mới giả tạo, cà nhà mày đều giả tạo.”

“Ngu Minh Nhã tham gia loại tiết mục này chính là tự rước lấy nhục.”

—— “Mày muốn đi cũng không được, đồ ghen tị.”

“Tôi cảm thấy về sau sẽ càng có thêm nhiều cú ngoặt, trái ngược với khi Ngu Minh Nhã tràn đầy năng lương phỏng vấn trên Weibo, cô ta đúng là một bảo tàng của mấy chương trình.”

—— “Cô gái thẳng thắn thì sao, sao các người lại nói thế, nước dơ như vậy, cô ấy sợ là chuyện bình thường không phải sao?”

Mắng suốt mười phút, cô ta thở ra một hơi, lúc này cũng đã chiếu đến Trần Thanh Mai.

Cô ấy tiến vào Nhất trung Ninh thành.

Máy ảnh quay cảnh trong trường, quay được rất nhiều học sinh đang đi lại, sau đó đi theo Trần Thanh Mai đến lớp của Ngu Minh Nhã.

Ngu Minh Nhã trừng mắt, nhìn Trần Thanh Mai ngồi vào chỗ của cô ta, duỗi tay chạm vào thư tình và quà tặng của người khác tặng mình.

Cô ta luôn xem qua tất cả những thứ đó, sau đó sẽ chọn vài thứ rồi cho các bạn học, gia tăng sự ôn nhu cho cô ta.

Tuy Trần Thanh Mai chỉ động vào, cũng không mở ra, nhưng trong mắt Ngu Minh Nhã lộ ra chán ghét, cô ta sẽ không bao giờ động vào những thứ đó nữa.

Hơn nữa cô ta không thể hiểu được, vì sao mẹ mình lại ngồi trong phòng bệnh Trần Thanh Mai, đối xử vối cô ta ôn nhu tốt đẹp như vậy.

Không lẽ là muốn nhận cô ta làm con gái?

Ngu Minh Nhã nắm chặt tay thành quyền, cô ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, Ngu Trà lúc trước được Ngu Lập Hoa thích như vậy, không phải cũng bị đuổi ra hay sao.

Chỉ có Ngu Minh Nhã mới là đại tiểu thư Ngu gia.

Một phần của chương trình chỉ kéo dài khoảng một tiếng, rất nhanh đã sắp kết thúc, sinh hoạt của Trần Thanh Mai ở Ngu gia không khác lắm so với Ngu Trà đã đoán.

Trần Mẫn Quyên để ý mặt mũi như vậy, còn ở trước máy quay, vậy nên đối xử với Trần Thanh Mai rất tốt, đi theo làm tùy tùng, hỏi han ân cần, biết được gia thế của Trần Thanh Mai còn rơi nước mắt, thoạt nhìn giống như người nhà.

Dù vậy, bình luận cũng không lưu tình chút nào.

“Khóc như vậy… Giống với dùng thuốc nhỏ mắt đúng không?”

“Tuy tôi cũng muốn khóc, nhưng mẹ của Ngu Minh Nhã khóc làm tôi nổi hết da gà.”

“Đúng là làm quá… Cảm giác thật là giả tạo.”

“Trần Thanh Mai nhìn có vẻ nhát gan, hy vọng cô ấy có thể thay đổi, đừng vẫn luôn như vậy.”

Đến khi vào Nhất trung Ninh thành, Trần Thanh Mai đã thay đổi, ham muốn tri thức, thái độ học tập tăng cao, làm người xem vô cùng trầm mặc.

Một đứa nhỏ muốn được đi học nhưng vì không có tiền nên không thể, mà người có khả năng nhưng lại luôn tìm cách không đi học.

Cũng may tổ tiết mục biết không thể chiếu quá nhiều cảnh này, nếu không cảm xúc của người xem sẽ hạ xuống, có thể sẽ không tiếp tục xem phần sau.

Khán giả thương tâm rất nhiều, biết được nhiệm vụ của Trần Thanh Mai: Đi chào hỏi với em gái Ngu Minh Nhã.

Bọn họ còn đang suy nghĩ có phải em gái Ngu Minh Nhã cũng giống với cô ta, được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng ra vẻ.

Sau đó thấy được hình ảnh lóe lên trên màn hình.

Vài giây sau, bình luận lập tức bùng nổ.

“Mẹ nó mẹ nó! Đây là ai?!”

“Tôi động tâm rồi! Cầu thông tin của chị gái này, chỉ mới có dáng người và sườn mặt cũng đã làm tôi động tâm rồi!”

“Đây mới là nữ thần chân chính a! Những bộ phim trước kia đều là một đám đồ giả, vừa già vừa tục!”

“Đừng đi tìm em gái nữa! Tìm chị gái đó đi!”

“Tổ tiết mục đúng là gặp may, lại có thể quay được người đẹp như vậy.”

Ngu Trà nhìn thấy những người đó thổi phồng mình, mặt đỏ tai hồng, sau đó nghe được tiếng cười khẽ của người bên cạnh.

Nếu lúc này dưới đất có cái lỗ, chắc chắn cô sẽ trực tiếp chui vào.

Cảnh quay lại thay đổi, đến lớp năm.

Ngu Trà biết tiếp theo sẽ có chuyện gì nên tâm tình đỡ hơn lúc nãy, nhìn khuôn mặt mình che khuất nửa màn hình, cô đột nhiên muốn cười, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cô thấy mình đưa cho Trần Thanh Mai mấy viên kẹo, bình luận bắt đầu chuyển hướng sang mấy viên kẹo, thậm chí còn thấy tiếc khi cho Trần Thanh Mai.

Ngu Trà biết những viên kẹo này sẽ về đâu.

Quả nhiên, cảnh quay trực tiếp ở ngay lớp một.

Giọng nói vang lên trước.

Sau đó là biểu tình đạm mạc của Lục Dĩ Hoài xuất hiện giữa màn hình, ánh mắt hắn xẹt qua Trần Thanh Mai, cuối cùng dừng trên tay cô ấy.

“Mẹ kiếp giọng nói này a, lỗ tai tôi mang thai rồi!”

“Nhất trung Ninh thành là trường kiểu gì vậy, tôi quyết định! Mẹ ơi ngày mai con phải chuyển qua đây!”

“Á á á tiểu soái ca lại phải ngồi xe lăn, bị thương sau này cũng không thể đứng dậy được hay sao?”

“Tưởng tượng hắn dán bên tai tôi nói lời âu yếm, má ơi.”

Lời âu yếm?

Không có khả năng.

Ngu Trà cẩn thận nghĩ nghĩ, đời trước cũng không phải chưa từng có, chỉ là đều mang theo uy hiếp, địa điểm cũng không thích hợp.

Cô mím môi, người thật đang ngồi cạnh mình, nhìn những bình luận đó càng thấy kì quái, Ngu Trà duỗi tay lấy đồ ăn trên bàn.

Hôm nay mẹ Vương có mua vài loại quả hạch, nói là bổ sung dinh dưỡng, Ngu Trà khá thích ăn hạt dẻ cười.

Chỉ là cô duỗi tay sờ soạng nửa ngày, không thấy hạt dẻ cười đâu, lại sờ trúng một bàn tay hơi lạnh.

“Sờ tôi?” Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói.

“Không có!” Ngu Trà vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ … Tôi chỉ muốn lấy đồ ăn…”

Thật ra là cô đã sờ cả nửa ngày.

“Phải không?” Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, dùng sức nhéo nhéo tay cô, Ngu Trà sợ đến mức rút tay về thật nhanh, không thèm cầm quả hạch.

Vì vậy, lực chú ý của cô hoàn toàn bị dời đi.

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình phát ra, chỉ thấy rõ vùng đằng trước, thậm chí Ngu Trà cũng không thấy được Lục Dĩ Hoài đằng sau.

Cô còn đang phát ngốc, Lục Dĩ Hoài bất ngờ tiến lên, cúi người, khí thế kinh người, đè cô lên sô pha.

“Làm… Làm gì vậy?”

“Há miệng ra.” Lục Dĩ Hoài cầm hạt đã lột vỏ trong tay, đặt lên môi cô lăn qua lăn lại.

“… Tôi tự ăn được.” Ngu Trà nói, cô không cần Lục Dĩ Hoài đút đâu, đặc biệt là tư thế nhìn nguy hiểm này.

Lục Dĩ Hoài không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Ngu Trà giằng co một lát, chậm rãi há miệng, lập tức đã bị đút vào.

Lục Dĩ Hoài đang trưởng thành, cơ thể đã gần hoàn thiện thành đàn ông, ngực của hắn kiên cố hữu lực, mang theo nhiệt độ độc đáo, cường ngạnh bao bọc cô.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, chóp mũi Ngu Trà đụng vào hầu kết hắn.

Cứng rắn lại gợi cảm.

Ngu Trà có thể cảm giác rõ hầu kết của Lục Dĩ Hoài lăn lộn, tim đập hữu lực, mùi hương toát ra từ người hắn, làm người khác mê loạn.

“Anh đừng như vậy, anh nặng quá.” Cô nhỏ giọng oán giận như cừu non, nhẹ giọng hừ hừ: “Tôi bị đè chết mất.”

Lục Dĩ Hoài cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt kinh hoảng như nai con của cô, bỗng nhiên hôn khóe môi cô: “Vậy thì chết trong lòng tôi.”

Cánh môi thiếu nữ ngọt mềm, mang theo mùi quả hạch, làm người khác ý loạn tình mê, Lục Dĩ Hoài cảm thấy mình đã sắp không nhịn được.

Ngu Trà kinh hoảng nhắm mắt lại, tay đặt trên ngực hắn, ngoài dự kiến của cô, đây chỉ là một nụ hôn nhẹ.

“Đừng nhúc nhích.” Đỉnh đầu truyền đên giọng nói.

“…” Tay Ngu Trà bị hắn giữ lấy.

“Nếu tiếp tục lộn xộn thì tôi không cam đoan đâu.” Giọng Lục Dĩ Hoài khàn khàn.

Cả người Ngu Trà đông cứng, lỗ tai đỏ lên một mảnh, trong bóng tối không thể thấy rõ, cô căn bản không dám tiếp tục nhúc nhích.

Cô biết dục vọng của Lục Dĩ Hoài, đời trước đã cảm nhận qua, từ khi hầu kết hắn lăn lộn đã biết, hắn đang khắc chế nội tâm xúc động, là xúc động muốn làm gì đó cùng cô.

Trên màn hình, máy quay nhắm ngay chàng trai ngồi xe lăn, hắn bình tĩnh mở miệng —— “Tôi tụt huyết áp.”

Ngu Trà biết, người đang đè mình không yếu ớt như vậy, không những vậy, còn cực kì mạnh mẽ.

Cô thẹn thùng nói: “Anh nhanh lên lên…”

Lục Dĩ Hoài nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt nặng nề là cảm xúc sâu không lường được, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt tinh xảo, dừng trên cánh môi đỏ bừng, bỗng nhiên có một ý tưởng khác.

Sau đó hắn mở miệng ——

“Em cầu xin tôi.”

Hết chương 47

#xanh