Hàng Tỷ Hào Sủng: Ông Xã Tổng Tài Từ Trên Trời Xuống

Chương 37: Cô chờ lâu rồi




Thời điểm chuông cửa vang lên, Kha Tiểu Hạ lập tức ngồi thẳng sống lưng, lại nghe thấy tiếng bên ngoài: “Phụ vụ phòng tổng thống!”

Kha Tiểu Hạ đi ra mở cửa, là nhân viên phụ vụ đẩy xe đồ ăn vào, lại mang đồ ăn vốn có trong phòng ra ngoài. Nhân viên lễ phép mỉm cười với Kha Tiểu Hạ, sau đó khom người đi ra ngoài.

Cô cảm giác, ánh mắt nhân viên kia hơi hơi quái dị. Kha Tiểu Hạ có chút quẫn bách, đóng cửa phòng lại rồi nhìn đồng hồ.

Hơn hai giờ, cô cảm giác bản thân đang ngồi chờ đợi vua chúa sơn lâm đến, lại rất rất rõ ràng mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống như thế nào.

Cô nhìn hai chân của mình run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững, Kha Tiểu Hạ thầm mắng một tiếng, bản thân quả thực không tiền đồ!

Cô đã mẹ một đứa trẻ, tình - một - đêm lại dám chơi vào! Sau đó còn mang cảm giác như cô gái nhỏ nhà lành thế này!

Sắc trời càng ngày càng đen, Kha Tiểu Hạ vẫn luôn ngồi ở trong phòng không nhúc nhích, đèn điện cô cũng không dám bật, liền ngồi trong bóng tối đợi chờ Cố Tử Kỳ.

Lúc chuông điện thoại tiếng vang lên, Kha Tiểu Hạ đã buồn ngủ rồi. Cô nhận cuộc gọi, là Cố Tử Kỳ. Cô không mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia cũng lặng thinh.

Nửa ngày sau Cố Tử Kỳ mới hỏi: “Tới rồi à?”

Kha Tiểu Hạ nói: “Từ rất sớm.”

Cố Tử Kỳ ừ một tiếng, “Tôi còn có việc phải xử lý.” Ý là anh sẽ tới trễ.

Kha Tiểu Hạ cũng ừ một tiếng, “Không có việc gì!” Sau đó hai người không nói thêm lời nào. Nhưng Cố Tử Kỳ vẫn không tắt điện thoại, lúc này Kha Tiểu Hạ cũng không chủ động tắt, im ắng chờ Cố Tử Kỳ tắt.

Quả nhiên trong chốc lát, đầu kia điện thoại truyền đến vài tiếng tút tút ngắt kết nối.

Anh nói phải tới muộn, tất nhiên cô không có ý kiến gì. Thần kinh vẫn luôn căng thẳng bỗng được thả lỏng, cô mới cảm thấy mình có chút đối bụng.

Trong phòng rất tối, cô lần mò được một cái điều khiển từ xa rồi mở TV. Tiếp theo nhờ ánh sáng yếu ớt lục tìm đồ ăn.

Ăn uống no đủ xong xuôi, cô liền nằm ở ghế sô pha xem TV, thỉnh thoảng mở di động nhìn thời gian.

Cô chờ mãi đến nửa đêm Cố Tử Kỳ cũng chưa đến, Kha Tiểu Hạ cuộn tròn ở sô pha xem TV rồi ngủ. Cô lẩm bẩm tự nhắc nhở mình, chỉ được ngủ một lát thôi. Nhưng thế rồi cô cũng không mở nổi hai mắt nữa.

Chỉ mơ hồ cảm giác có người tiến vào, tựa hồ đứng ở bên cạnh cô trong chốc lát. Sau đó người nọ cúi người bế cô lên, cô rất tự nhiên cọ cọ vào ngực người nọ say ngủ.

Kha Tiểu Hạ còn cảm giác được thân thể được thả lòng trên giường lớn êm ái, mềm mại đến nỗi cô không muốn thức dậy nữa. Nhưng cô vẫn phải tỉnh táo, bởi vì có người tới, tức chỉ có thể là Cố Tử Kỳ.

Cô nỗ lực một hồi lâu, mí mắt vẫn cụp xuống. Nhưng sau đó vẫn dậy được, có lẽ bởi lí trí của cô vốn hơi người. Mà cô cũng dựa vào đó, một thân một mình nuôi nấng Kha Đậu Đỏ.

Trong phòng vô cùng tối tắm, ánh trăng ngoài cửa sổ phủ kín mặt đất, giúp gian phòng xa hoa tăng thêm một vẻ thần bí.

Kha Tiểu Hạ nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, anh mặc một bộ đồ ngủ. Đôi tay anh để trong túi quần, lặng lẽ ngắm nhìn không gian rộng lớn qua tấm kính cửa sổ.

Khi đó Cố Tử Kỳ trông đặc biệt mờ ảo, ánh trăng lẻ loi dừng trên người anh, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một thân một mình ấy. Bóng lưng quạnh quẽ, trong nháy mắt những cảm xúc hoảng hốt, quen thuộc dâng trào trong cô.

Kha Tiểu Hạ không nghĩ Cố Tử Kỳ sẽ đột nhiên xoay người lại, cô trợn tròn mắt, thằng tắp nhìn vào mắt anh.

Lúc này cô muốn giả bộ ngủ cũng không kịp nữa. Bởi vì Cố Tử Kỳ trực tiếp mở miệng: “Tỉnh?”

Kha Tiểu Hạ do dự một lúc lâu mới ngồi dậy, thuận tay kéo tấm chăn dài che thân mình lại, cô nói: “Anh chờ lâu.”

Khuôn mặt Cố Tử Kỳ chẳng chút biểu cảm, “Là khiến cô đợi lâu rồi.”