Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 30: Chương 30





Takehiko không giống với Sato, thời đại học anh có quen một cô gái.

Cô ấy có dáng người bé nhỏ, nhưng tính cách lại rất thú vị, giống với Yumi bây giờ hết tám phần.

Thời điểm đó Takehiko không có dáng vẻ lạnh lùng chững chạc như bây giờ, lúc đó anh rất cao ngạo và bốc đồng.

Người thích anh trong trường cũng không ít, nhưng những cô gái đó đều vì bị anh từ chối mà tránh ra, chỉ duy nhất cô gái kia là vẫn kiên trì theo đuổi anh.
Takehiko không phải là người được làm ra từ đá, anh dù lạnh lùng đến mấy cũng có ngày phải mềm lòng.

Vậy nên năm ba đại học anh đã chấp nhận lời tỏ tình của cô gái kia, hai người họ bắt đầu ở bên nhau.

Giống với những cặp đôi khác, họ cũng có một tình yêu thanh xuân rất đẹp đẽ.

Năm Takehiko thi tốt nghiệp đại học, lúc còn đang làm luận án, anh nhận được lời mời thực tập cho một công ty ở Mỹ.

Takehiko cho rằng đây là một bước đệm tốt để phát triển sự nghiệp sau này, vì thế đã nhận lời đi Mỹ.

Cô gái kia không ngăn cản anh, cô ấy luôn ủng hộ mọi quyết định của anh.

Lúc tiễn anh ra sân bay cô ấy cũng không khóc, chỉ nhẹ giọng nói "Em đợi anh về."
Nhưng lúc anh vừa lên máy bay cũng là lúc cô gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường từ sân bay trở về.

Đợi đến khi Takehiko biết tin thì tất cả đã muộn rồi, cô gái nhỏ kia đã tạm biệt thế giới này.
Sự việc diễn ra là một đả kích rất lớn đối với Takehiko, sau khi anh nghe tin đã vội vàng trở về, nhưng tất cả đã muộn, anh không còn tâm trí nào nữa, chỉ đành từ chối đi Mỹ.

Cũng may sau đó Takehiko vẫn tốt nghiệp đại học với điểm số rất cao, không cần đi Mỹ anh vẫn có rất nhiều cơ hội khác để phát triển sự nghiệp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Yumi, Takehiko không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ khi tiếp xúc với cô vài lần anh mới phát hiện ra một cảm giác quen thuộc.

Chính xác hơn là lúc nhìn cô dù đang bị đau chân vẫn cắn môi tỏ vẻ không sao, dáng vẻ quật cường đó của cô giống hệt cô gái anh từng yêu.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Yumi và Sato nhìn nhau, Takehiko là người từng trải, anh nhìn ra được tình cảm giữa hai người, vì vậy mới lưỡng lự.

Sato là bạn chí cốt của anh, anh không muốn chỉ vì một cô gái mà khiến cho tình bạn giữa hai người rạn nứt.
Nhưng qua sự việc ngày hôm nay khiến Takehiko rất hốt hoảng, khoảnh khắc anh nhìn thấy Yumi nhắm chặt mắt nằm trên trên giường bệnh, trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng của cô gái năm xưa, vì thế anh mới không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Cậu nghĩ tôi có xứng với cô ấy không?" Sato nói ra câu này rất nhỏ, âm thanh phản phất thêm một chút run rẩy.


Ánh mắt anh nhìn về phía trước một cách vô hồn.

Nếu không phải nơi này chỉ có hai người, Takehiko còn tưởng đó không phải là Sato nói.
"Sato mà tôi biết không phải là người thiếu tự tin như vậy." Takehiko cũng không nhìn Sato, lời của anh cũng giống như đang tự nói với chính mình.

Giọng nói của Sato có phần khản đặc hơn, "Không phải tôi không tự tin, mà là tôi lo sợ! Yumi còn rất trẻ, cô ấy xứng đáng có một người cùng cô ấy trải qua những năm tháng tươi trẻ này.

Còn tôi, ngoài công việc ra tôi không có gì thú vị cả.

Cậu nghĩ một người hoạt bát như cô ấy sẽ ở bên cạnh một người nhàm chán như tôi được bao lâu? Giả sử cô ấy vẫn chấp nhận ở bên cạnh tôi vì yêu tôi, vậy thì tôi chính là người ích kỷ, khiến cho cô ấy phải thu mình, phải thiệt thòi, nếu như vậy tôi thà nhường cô ấy cho một người khác tốt hơn."
Takehiko nghe Sato nói xong, anh đưa mắt giống như đang nhìn một kẻ không bình thường để nhìn Sato.

Phát hiện từ nãy giờ Sato vẫn rất nghiêm túc, anh khó chịu nói "Nói như cậu trên thế giới này sẽ không còn những mối tình chênh lệch tuổi tác?"
"Vẫn sẽ có, nhưng tôi thì lại không có can đảm, vì tôi sợ người tôi yêu sẽ chịu nhiều thiệt thòi."
Takehiko cạn lời, anh gật đầu dứt khoát, "Được thôi, vậy cậu buông tay đi, tôi sẽ ngỏ lời với cô ấy.


Dù sao tôi vẫn thấy mình thú vị hơn cậu, tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy được một hạnh phúc trọn vẹn." Nói xong anh cũng không thèm ngồi lại nữa mà dứt khoát đứng lên đi mất.
Sau khi uống thuốc, đêm hôm đó Yumi ngủ rất ngon, nhưng cô không hề biết vì cô mà có đến hai người đàn ông bị mất ngủ.
Takehiko ngồi trong xe của mình hút thuốc, anh hút hết cả một gói mà tâm trạng vẫn nặng nề như cũ.

Takehiko cũng giống như Sato, nhưng thứ khiến anh bận tâm lại là hình bóng của người cũ, anh vẫn chưa xác định được là mình thật sự thích Yumi hay chỉ xem cô như một người thay thế.
Đêm hôm đó Sato ở lại phòng bệnh chăm sóc Yumi.

Nhìn cô ngủ an ổn, trong lòng anh lại rối như tơ vò.

Anh tin những lời Takehiko nói không phải là đùa, nhưng liệu anh có thể cam tâm nhường cô cho một người khác hay không?.