Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Kiêu Kỳ hơi sửng sốt, không hiểu tại sao người này lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

Tiêu Thần chỉ chỉ Kiều Hâm: “Đây là anh em của anh? Người này không phải cháu của ông lão kia sao?”

“Ha hả,” Tư Kiêu Kỳ cười gượng hai tiếng, “Cái này… thật sự không còn cách nào khác.”

“Anh làm vậy để làm gì? Giả dạng xã hội đen hù dọa ông lão kia sao?”

Kiều Hâm ngồi một bên không vui, gã tuy rằng không biết đại ca và tên bác sĩ này có ân oán tình cừu gì, có điều tốt xấu gì gã cũng có phần trong chuyện này, đại khái cũng hiểu rõ đầu đuôi, gã nói: “Ai, bác sĩ, tôi không phải giả xã hội đen a, tôi rõ ràng là một công dân lương thiện, anh xem thái độ của tôi hôm đó rất tốt mà? Tuyệt đối tôn kính người già, thái độ cung kính khiêm tốn. Anh không thể vì tôi là đầu trọc thì nói tôi là xã hội đen a, không chừng tôi còn là người xuất gia mặt mũi hiền lành.”

Tiêu Thần nhìn cái tay có hình xăm kia, nhướng nhướng mày.

“Thật mà, bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ cũng giải thích, “Tôi ngày đó thật sự là thành tâm thành ý mà tới, cậu cũng nhìn thấy mà, tôi cũng không phải là người gây ra chuyện rồi bỏ chạy lấy người a.”

Tiêu Thần lườm một chút, không nhịn được vui vẻ: “Anh như vậy mà cũng gọi là ‘thành tâm thành ý’ xin lỗi? Cuối cùng chuyện đó là sao vậy?”

“Còn có thể làm sao nữa? Mấy người anh em này của tôi vốn là muốn theo lão về nhà để hầu hạ lão, nhưng lão lại sợ, cũng đã thừa nhận bản thân mình lừa bịp. Ngày thứ hai lão ta cũng đã đi tới đội giao thông, chuyện này cũng đã sáng tỏ rồi.” Tư Kiêu Kỳ trưng ra vẻ mặt ủy khuất nói, “Tôi còn chưa tìm lão đòi lại tiền thuốc thang, buổi tối đó kiểm tra này nọ lọ chai cũng mất của tôi một ngàn rồi.”

Tiêu Thần nhớ lại buổi tối hôm đó, ông lão nắm chặt áo blouse của mình vô cùng đáng thương nói: “Bác sĩ, tôi có thể về nhà được chưa?” Lại nghĩ tới ông ta còn bị bốn gã to con kéo đi ra bệnh viện, rất giống với bóng lưng lúc bị giải ra pháp trường…

“Anh rất được đó, chiêu này đủ nham hiểm.”

“Tôi cũng không còn cách nào,” Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai, “Ông lão đó rõ ràng muốn lừa đảo, tôi có bao nhiêu tiền để đủ cho ông ta lừa gạt chứ? Ngày hôm nay đau đầu ngày mai đau thắt lưng, chưa kể di chứng về sau này nọ thì cũng đủ mệt rồi.”

Tiêu Thần cười nói, “Bị dọa tới như vậy chắc chắn sẽ để lại di chứng, tôi nghĩ ông lão sau này chắc cũng không dám ngồi xe buýt nữa.”

Anh vừa nói vừa đi tới giường khám bệnh, từ trong tay Tôn Tịnh cầm lấy cánh tay hình xăm sặc sỡ nhìn một chút rồi ngẩng đầu nói: “Các anh ăn cơm kiểu gì để cánh tay bị thương tới như vầy?”

“Đang cạo đùi dê.”

“À, ăn khuya cũng thật phong phú.” Tiêu Thần vừa nói vừa kiểm tra vết thương của Kiều Hâm, nhìn Tôn Tịnh đang cầm cái bao khâu nói: “Đi tới khoa mắt lấy bộ kim khâu lại đây.”

Tôn Tịnh kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

“Kim khâu của khoa mắt nhỏ, lúc khâu sẽ không để lại sẹo, vết thương cũng nhanh lành hơn.”

Nước mắt Kiều Hâm chực rơi xuống: “Bác sĩ, anh thật tốt.”

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đau lòng hình xăm này mà thôi.”

Nước mắt Kiều Hâm rốt cuộc cũng chảy xuống.

Trong lúc Tôn Tịnh đi lấy đồ, Tiêu Thần cầm cánh tay Kiều Hâm lên xem, anh vẫn cảm thấy hình xăm trên cánh tay này rất đẹp,  lúc này có cơ hội càng nên tranh thủ nhìn cho kĩ.

“Hình xăm này đúng là rất đẹp.”

“Đúng vậy,” Kiều Hâm đắc chí nói, “Hoa văn này chính là phân nửa xương bả vai và toàn phần cánh tay của Bất Động Minh Vương, ngụ ý chỉ lòng tư bi kiên cố, không thể lay động. ‘Minh’ giả chính là ánh sáng trí tuệ quang minh, ‘Vương’ giả điều khiến tất cả những điều giả dối.

mingwang

Bất Động Minh Vương

(Bất Động Minh Vương: là Bản tôn có địa vị tôn quý quan trọng nhất trong Ngũ đại Minh Vương, được tôn xưng là “Bất Động tôn” hay “Vô Động Tôn“. Ngài có thể sánh ngang với Bồ Tát Quán Thế Âm và Bồ Tát Địa Tạng trở thành 3 chủ tôn của tượng Phật dân gian.)

“Ồ, thật là cao cấp.” Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, “Rất đẹp!”

“Cao cấp cái gì,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Thợ xăm là bạn của tôi, xăm không lấy tiền, tên này chiếm tiện nghi của người ta, chọn cái hoa văn to nhất phức tạp nhất, chỉ sợ hình xăm nhỏ một chút sẽ bị thiệt.”

Bản lãnh nói chuyện, anh lúc nói hai con mắt cũng không rời khỏi người Tiêu Thần một khắc.

Kiều Hâm đã hiểu Tư Kiêu Kỳ thêm một chút, không dám lên tiếng, bởi vì gã cảm thấy ánh mắt của đại ca có chút là lạ.

“Đừng nhúc nhích,” Tiêu Thần ổn định cánh tay của Kiều Hâm rồi bắt đầu xử lý vết thương của gã, “Đường may đẹp rồi, hình xăm đẹp như vầy sau này nhớ phải cẩn thận.”

“Cậu thích như vậy có muốn tới xăm không?” Tư Kiêu Kỳ đứng phía sau Tiêu Thần, nhìn đường gáy đẹp đẽ của Tiêu Thần nói: “Không mất tiền.” (Anh Tư anh có thể mặt dày hơn nữa k? =))))

“Không cần,” Tiêu Thần lắc đầu: “Tôi vẫn nên thưởng thức thôi.”

Tư Kiêu Kỳ thờ ơ nhún nhún vai, nghiêng đầu chuyên tâm nhìn Tiêu Thần. Đường nét khuôn mặt của Tiêu Thần rất đẹp, sống mũi thẳng tắp, hai hàng lông mi khẽ rũ xuống đôi mắt tạo nên một cảm giác rất yên tĩnh. Thật là đẹp mắt, Tư Kiêu Kỳ đắc ý nghĩ, người này càng nhìn càng thấy hợp nhãn.

Kiều Hâm nhìn Tiêu Thần tinh tế đánh giá tay mình lại nhìn Tư Kiêu Kỳ tinh tế đánh giá Tiêu Thần, triệt để im lặng, chuyên tâm quan sát, bởi vì với sự hiểu biết của gã đối với Tư Kiêu Kỳ, tên bác sĩ để Tư Kiêu Kỳ nhìn tới ngốc nghếch này chắc chắn là chị dâu của mình, gã trước mắt phải cẩn thận xem xét tình huống. Đây là tin tức rất quan trọng, đủ để các anh em ăn mừng trước mười ngày nửa tháng, vừa nghĩ tới bản thân đang nắm giữ hướng đi tình cảm cùng với scandal Bát quái của Tư Kiêu Kỳ thì gã đã kích động tới cả người run rẩy.

Thế mới nói đại ca làm sao lại tích cực đưa mình tới bệnh viện đến vậy, Kiều Hâm trong lòng cười lạnh một tiếng, trước đây khi xe thể thao bị đụng nghiêm trọng hơn cái này nhiều, Tư Kiêu Kỳ còn bị gãy xương, cũng chưa thấy hắn căng thẳng như thế!

Hóa ra đại ca là có ý đồ khác, mình cũng chỉ là bức tường che chắn thôi.

Đúng lý ra vết dao này của Kiều Hâm tuy rằng rất dài nhưng không hề sâu, Tiêu Thần rất nhanh sẽ xử lý xong. Anh vừa cầm gang tay vừa dặn dò phải chú ý cái này cái nọ, Kiều Hâm gật đầu liên tục chứng tỏ mình đang nghe rất chuyên tâm, đồng thời tranh thủ thời gian nháy mắt với Tư Kiêu Kỳ, ý nói: “Hỏi số điện thoại đi, đừng ngốc đó làm gì.”

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn Tôn Tịnh đứng bên cạnh, không hé răng.

Thu dọn xong, Tiêu Thần đưa Kiều Hâm về phòng viết bệnh án câp cứu, Tôn Tịnh tiếp tục đấu tranh với một chồng lọ chai các kiểu. Bệnh án cấp cứu đã viết xong, Tư Kiêu Kỳ ho khan một tiếng, hắng giọng.

Tiêu Thần hơi nheo mắt, hai tai Kiều Hâm dựng thẳng như hai cây ăng ten.

“Bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ thản nhiên lấy điện thoại di động ra, “Tôi cho cậu số điện thoại, sau này có chuyện gì cần tôi giúp cậu cứ nói một tiếng. Hôm đó cậu nói giúp tôi, rất là trượng nghĩa, cảm ơn cậu.”

Lời nói này đanh thép thành khẩn chân thành, có lý có chứng cứ có tình có nghĩa, Tiêu Thần vốn định khách khí một câu “Đây là việc tôi phải làm”, nhưng khi nhìn thấy dáng dấp thật lòng của Tư Kiêu Kỳ, đôi lông mày dày đặc đè lên cặp mắt sáng như tuyết lộ ra vè chân thành, còn có bàn tay kia đang mở di động lên… Trong lòng anh buông lỏng, cứ thế thốt ra dãy số di động của mình.

Nói xong Tiêu Thần ngay lập tức hối hận, cực kỳ hối hận.

Trên thực tế, nếu là 15 phút trước Tư Kiêu Kỳ nói với anh muốn xin số điện thoại anh sẽ cực kỳ chờ mong thế nhưng bây giờ anh lại có chút do dự rồi.

Ban đầu anh cho rằng Tư Kiêu Kỳ chỉ là một tài xế lái xe buýt bình thường, tuy rằng có chút lúng túng thế nhưng như vậy cũng rất tốt, tương lai dù có chia tay thì cũng không gây ồn ào. Nhưng bây giờ xem ra, người này giả heo ăn hổ, một bụng đầy mưu tính, ngay cả mình cũng sợ không phải đối thủ của hắn. Tiêu Thần sợ nhất là phiền phức, bất kể trên giường hay dưới giường anh đều thích đơn giản trực tiếp, tốt nhất là mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay không chút sự cố, bản thân mình nói gì thì là cái đó.

Tài xế này có thể là bé ngoan biết nghe lời sao? Nhất định là không thể!

Nhưng là, chậm mất rồi.

Tiêu Thần cảm thấy điện thoại di động trong áo blouse rung lên kịch liệt, anh biết, tới giờ thì anh với người này chắc phải cùng nhau bị kéo vào một mối quan hệ không rõ ràng rồi.

Tư Kiêu Kỳ đưa Kiều Hâm ra cửa lớn bệnh viện, Kiều Hâm rốt cuộc không nhịn được nữa.Thần kinh cả người gã đều high đến tột độ—— chính mình tận mắt chứng kiến đại ca quyến rũ anh chàng đẹp trai a, quá kích động lòng người. Kiều Hâm cảm giác cuộc đời mình bị thương mấy chục lần, lần này là lần có giá trị, có ý nghĩa nhất.

“Đại ca, em nhìn ra rồi.”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ gật gù, “Chú có ý kiến gì?”

“Không có!” Kiều Hâm lắc đầu như trống bỏi, “Em không có ý kiến gì hết… Có điều… Em cảm thấy bác sĩ Tiêu hẹn hò với anh có chút… Thiệt thòi.”

Tư Kiêu Kỳ đứng lại, hung hăng lườm Kiều Hâm.

“Thật sự,” Kiều Hâm dũng cảm mạnh miệng, “Em cảm thấy hai năm trước anh đúng là còn xứng với bác sĩ Tiêu.”

“Cho nên chú đến cùng định nói cái gì?”

Kiều Hâm cười hắc hắc, đưa tay sờ sờ đầu mình: “Đại ca, lần trước Hạo Tử nói chuyện đó, anh thật không suy nghĩ một chút sao, anh cũng không thể cứ như vậy đi?”

Tư Kiêu Kỳ trừng Kiều Hâm một chút: “Anh biết chú vẫn luôn kìm nén chuyện này mà, anh đã nói với chú bao nhiêu lần, chính là vẫn chưa tới lúc, anh tự có sắp xếp.”

“Nhưng là đại ca,” Kiều Hâm có chút cuống lên, “Anh nói lời này bao nhiêu lần rồi, đến cùng lúc nào mới ‘Đến lúc’ a.”

“Đừng nóng vội,” Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời, trên màn trời màu xanh lam hầu như không thể nhìn thấy sao, chỉ có ánh sáng đèn đường lạnh lẽo.

“Đừng nóng vội, một ngày nào đó anh sẽ có thể vượt qua cục diện này.”

***

Ngày thứ hai, Tiêu Thần trực ca đêm, đau đầu sắp nứt ra đứng ở trên trạm chờ xe số 29. Qua nửa giờ, anh đã bỏ qua 4 chuyến xe, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng Tư Kiêu Kỳ đâu.

Tiêu Thần vò vò đầu từ leo lên chuyến xe số 29 thứ năm, tài xế là một ông chú, cả một đoạn đường đi đều là “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút”, thanh âm kia làm cho Tiêu Thần không nhịn được muốn cái máy phát thanh giúp hắn nói.

Một đường cũng không thể ngủ, Tiêu Thần bất đắc dĩ cười, chỉ nghe nói qua có “Nhan khống” (Nhan khống: cuồng cái đẹp, người đẹp), không nghe nói có “Thanh khống” (Thanh khống: cuồng âm thanh, giọng nói), chính mình lẽ nào chỉ đối với cổ họng Tư Kiêu Kỳ có phản ứng? Anh ngồi trong buồng xe lay động móc di động ra, thấy trong hòm thư có tin nhắn, viết là: Tiêu Thần, tôi tên Tư Kiêu Kỳ, tài xế lái xe buýt số 29, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm, cảm ơn chuyện ngày hôm đó cậu nói giúp tôi.

Lý do này… Mình phải từ chối làm sao?

Tiêu Thần chậm rãi nhấn trả lời một từ ‘Được’, lúc nhấn nút gửi đi mới ý thức được, e rằng chính mình cũng không thực sự muốn từ chối.

Xuống xe, anh chậm rãi lười biếng duỗi người, thực sự là mệt muốn chết rồi. Tuần này anh liên tục tăng ca đêm 5 ngày quả thực là kỉ lục, cấp cứu ca đêm thông thường sẽ không an bài như thế, thế nhưng tuần này có tình huống đặc biệt, anh nhắm mắt thay thế đồng nghiệp nhận một tuần. Vào lúc ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Tiêu Thần cảm giác cả người đều rã rời.

Mở cửa phòng pha nước nóng tắm, kéo tấm màn che cửa sổ lên, do dự một phút rồi tắt điện thoại, sau đó dứt khoát uống nửa viên thuốc ngủ, thứ này nếu không phải không còn cách nào khác anh thật sự không muốn đụng tới.

Chỉ là tuần này thực sự là quá mức chịu đựng rồi, anh cần một giấc ngủ thật ngon để đối mặt với một tuần làm việc sắp tới và… Tư Kiêu Kỳ.

Chờ đến khi anh lại mở mắt ra, ngoài cửa sổ sắc trời sáng choang, Tiêu Thần biết, đó nhất định không phải là ánh mặt trời của ngày thứ 6.

Mở di động lên, trong hòm thư có vài tin nhắn chưa đọc: Tiêu Thần, tôi gọi di động cho cậu nhiều lần nhưng cậu đều tắt máy, không biết có phải là đang nghỉ ngơi không. Tôi tuần này chỉ có hôm nay được nghỉ, vốn định mời cậu ăn cơm, có điều xem ra không có cơ hội, sau này hãy nói đi. Nghỉ ngơi thật tốt.

Phát kiện người là Tư Kiêu Kỳ.

Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngốc, chính mình là bác sĩ khoa cấp cứu, thời gian làm việc quả thật là “phản nhân loại”, Tư Kiêu Kỳ là tài xế lái xe buýt, ban ngày đều ở trên xe. Cùng một người như vậy cùng nhau chẳng phải là “Ban ngày không hiểu được bóng đêm”? Khỏi nói khiến cả hai chán nản, bảo đảm muốn tìm một khoảng thời gian cả hai đều rảnh cũng không ra.

Nghĩ như vậy, tâm tình vừa mới rục rịch ban nãy còn bây giờ ham muốn cũng không trổi dậy nổi.

Tiêu Thần cụt hứng mà đem di động ném đi, nhìn ánh mắt trời trên cao ngoài cửa sổ, bắt đầu thu dọn quần áo mùa xuân, dù sao mùa hè cũng sắp tới rồi. Tiêu Thần có một tủ quần áo rất lớn, lúc trước đã bỏ đi một đống quần áo rồi, vào lúc này trống một nửa. Anh từ một góc lôi ra ngoài một cái áo tắm, trong túi áo tắm còn có một cái cà vạt nhăn nhúm.

Áo tắm là của mình, cà vạt là của Triệu Khải, Tiêu Thần vẫn còn nhớ cảm giác khi bị cái cà vạt này trói cổ tay mình. Anh đem áo tắm kể cả cà vạt gom lại, thuận lợi nhét vào bên trong một túi rác cỡ lớn. Lại còn không vứt sạch sẽ!

Tiêu Thần nhìn gian phòng, cảm giác mình nên triệt để tổng vệ sinh.

Quả nhiên, anh rất nhanh từ trong ngăn kéo trên giá sách lấy ra hai cái notebook của Triệu Khải, mặt trên là bệnh lý giải phẫu do hắn viết, Tiêu Thần dứt khoát ném vào túi rác.

Cảm giác hiện tại đã tốt hơn nhiều, Tiêu Thần ngắm nhìn gian phòng rực rỡ hơn hẳn, vững tin tất cả kỳ thực cũng có thể quét mới làm lại một lần.

Bao gồm cả tình yêu.

Tiêu Thần quen Triệu Khải vào thời điểm nghiên cứu, Triệu Khải năm ba anh năm nhất,hai người yêu đến mật ngọt bên trong cũng trào ra lại không chịu được những giọt nước mắt tấn công của cha mẹ, Triệu Khải bỏ cuộc đầu tiên. Hắn đã từng ôm Tiêu Thần từng lần từng lần một nói xin lỗi, Tiêu Thần vừa nói “Không sao, tôi hiểu, tôi hiểu” vừa quyết đoán theo sát Triệu Khải để nói chia tay.

Triệu Khải khó có thể tin hỏi “Cậu không phải có thể hiểu tôi sao?”

“Tôi có thể hiểu được cậu không ý nghĩa tôi có thể chấp nhận được việc này,” Tiêu Thần đỏ mắt lên nói, “Giữa chúng ta cũng không còn bất cứ cơ hội nào đâu.”

Triệu Khải đi rồi, Tiêu Thần một người ở lại bên trong gian phòng này, anh bắt đầu trực ban đến phòng cấp cứu, cũng là lúc anh bắt đầu mất ngủ nghiêm trọng.