Hạnh Lâm Thê

Chương 26: Hạnh phúc




Hồng môn chính là một môn phái nhỏ ít ai biết tới, từ hơn mười năm trước tiền nhiệm chưởng môn qua đời, lại cũng không có nghe được tin tức nào từ bọn họ nữa, nhưng tất chậm hoàn hắn biết đến. Nếu cho hắn mấy tháng thời gian, chưa chắc không thể nghiên cứu chế tạo ra giải dược, nhưng mà hiện tại hiển nhiên không cái thời gian kia.

Hắn hít một hơi thật sâu vào.

“Ngươi không phải muốn giết ta báo thù sao? Cho nàng giải dược, thả nàng, ta mặc cho ngươi xử trí.”

“Thực cảm động a.”

Hồng Ninh cười.

“Kỳ thực ta vốn muốn ở trước mặt ngươi hành hạ Tô cô nương đến chết, để cho ngươi nếm thử thống khổ mà ta phải chịu, bất quá ngẫm lại Tô cô nương tốt như vậy, để cho nàng ấy vì ngươi mà chết tựa hồ là rất đáng tiếc, ừm, không bằng như vậy đi……”

Nàng giả vờ giả vịt nói, đem cả bình sứ tất chậm hoàn ném cho hắn.

“Ngươi ăn nó.”

“Ta ăn ngươi chắc chắn cứu Tiểu Lê Nhi?”

“Trên người ta chỉ có phân giải dược cho một người, ngươi nếu đem tam viên tất chậm hoàn còn lại kia đều ăn, ta liền đem giải dược cho ngươi, nhìn ngươi muốn tự cho là đúng hay là cấp cho Tô cô nương đều được.”

Người bình thường ăn vào một viên tất chậm hoàn, không quá nửa canh giờ sẽ mất mạng, nhưng Kì Triệu Hòa cũng không phải người thường, nàng không muốn mạo hiểm.

Toàn thân Tô Tương Lê bị mồ hôi lạnh thấm ướt đau đến ngay cả nói cũng khó khăn, lại vẫn cắn răng mở miệng nói:

“Triệu, Triệu Hòa…… Đừng đáp ứng nàng ta……”

Kì Triệu Hòa nhưng không có chút do dự nào đem tam viên tất chậm hoàn trong bình sứ hết thảy đổ ra ăn vào, sau đó nói:

“Đem giải dược cho Tiểu Lê Nhi.”

“Nhưng thật ra lại là tên si tình.”

Thấy hắn thực nuốt vào độc hoàn, Hồng Ninh vừa lòng gật gật đầu.

“Đi, ta cho Tô cô nương giải dược.”

Nàng từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ khác. Mở nắp, đem chất lỏng bên trong đưa vào trong miệng Tô Tương Lê.

Tô Tương Lê không muốn uống, thân thể của nàng tuy rằng đau muốn chết, nhưng đối thoại của bọn hắn lại nghe rành mạch.

Giải dược chỉ có một phần, nàng muốn lưu cho Triệu Hòa……

Nhưng mà Hồng Ninh lại nắm mũi nàng, thừa dịp nàng theo bản năng há miệng để thở, đem thuốc nước đổ vào, Tô Tương Lê cố gắng, nhưng lại bị bắt đem thuốc đều nuốt xuống.

Khi bình sứ kia vừa rời miệng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, bên tai lập tức nghe thấy tiếng Hồng Ninh thê lương kêu thảm thiết.

Trước mắt nàng mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ lắm, đang muốn hỏi “Làm sao vậy”, ngay sau đó lại nhận ra bản thân đã được nhập vào cái ôm ấp quen thuộc.

Nghĩ đến là hắn thừa dịp Hồng Ninh phân tâm liền ra tay.

Nhưng hắn vừa mới ăn vào ba viên độc hoàn a, này vừa động thủ, nhất định sẽ tăng tốc độ độc tố ở trong cơ thể hắn phát tán nhanh hơn.

“Triệu, Triệu Hòa……”

Nàng giãy dụa mở miệng.

“Đừng nói chuyện.”

Hắn vừa nói với nàng vừa phun ra ba viên tất chậm hoàn ra khỏi miệng hắn, sau đó mới nhìn lại Hồng Ninh khóc thét đang ôm chỗ tay bị đứt phía kia.

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, đầu năm nay người có thể làm cho ta xuất kiếm cũng không nhiều.”

Hồng Ninh bị chặt đứt một tay chính là đau đến lợi hại, nhưng lại biểu hiện ra bộ dáng thống khoái thật sự.

“Hừ, ăn xong ba viên tất chậm hoàn, lại vẫn dám đề khí ra chiêu, chỉ vì chặt đứt một tay của ta? Ha, ta dùng một bàn tay đổi một mạng của ngươi cũng đáng.”

“Hồng Ninh, hiển nhiên ngươi rất không hiểu ta. Ngươi nghĩ rằng ta vì sao không muốn mạng của ngươi?”

Kì Triệu Hòa lạnh lùng cười.

“Cái gì, cái gì?”

Hồng Ninh thấy hắn cười lạnh, không khỏi toàn thân phát lạnh.

Tô Tương Lê mới không muốn quản Hồng Ninh sẽ như thế nào, nàng chỉ lo lắng cho hắn.

“Triệu Hòa, thương thế của chàng……”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.

“Thiếu Chủ. Người thế nào?”

Kì Triệu Hòa quay đầu liếc mắt thuộc hạ vội vàng tới phía sau.

“Thay nữ nhân kia băng bó.”

Hắn mở miệng.

“Nàng nếu chết, ta cho các ngươi toàn bộ tuẫn táng.”

‘A, muốn chết? Không dễ dàng như vậy!’

Dám thương tổn Tiểu Lê Nhi, hắn tuyệt đối sẽ làm nàng ta biết muốn sống không được, muốn chết không thể là tư vị gì.

“Vâng.”

Hai tên ám vệ đã lập tức tiến lên điểm huyệt đạo của Hồng Ninh, làm cho nàng không thể động đậy, cũng không thể cắn lưỡi tự sát, tiếp theo vì nàng băng bó.

“Cứu Triệu Hòa…… Hắn trúng kịch độc……”

Tô Tương Lê miệng không rõ thấp giọng nói.

Ám vệ nhóm cả kinh.

“Thiếu Chủ?”

Kì Triệu Hòa chỉ nói:

“Hắc sát chạy mau, ta trước đưa Tiểu Lê Nhi hồi trang, các ngươi lập tức điều một ít người đi Ích Sinh Đường thành tây tìm Hoàng đại phu, nói hắn đồ nhi của hắn đồng thời trúng độc hủ cơ hóa cốt tán cùng tất chậm hoàn, cho hắn đi đến Sơn trang.”

“Triệu Hòa……”

Tô Tương Lê run run.

Nàng biết hắn vì sao muốn phân phó như vậy.

Nếu hắn bình yên vô sự, tự hắn có thể giúp nàng giải độc, không cần riêng cho người đi mời đi sư phụ, dù sao nàng đã ăn qua giải dược tất chậm hoàn, bằng y thuật của hắn chữa trị cho nàng cũng không phải việc khó.

Như vậy nói rõ, là vì hắn không nắm chắc hồi trang xong hắn vẫn còn thanh tỉnh.

Người ngoài uống một viên tất chậm hoàn có thể mất mạng, hắn tuy rằng võ công cao cường giỏi dùng độc, nghĩ đến đối độc có chút chống đỡ, nhưng liên tục ăn ba viên…… Không có khả năng không có việc gì, nhưng hắn lại vẫn muốn phóng ngựa mang nàng hồi trang?

“Đừng như vậy, Triệu Hòa…… Chàng lúc đầu tự mình a……”

Nàng giãy dụa.

“Tiểu Lê Nhi, ngoan, nàng yên tâm, ta cam đoan nhất định cho nàng bình an vô sự.”

Hắn nhẹ nhàng ở trên mí mắt nàng hôn một cái, sau đó đem nàng ôm ngang hông, hướng ra ngoài đi đến.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

“Triệu Hòa đâu?”

Đây là câu nói đầu tiên Tô Tương Lê mở miệng nói sau khi thanh tỉnh.

Thanh âm của nàng ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nhưng nàng một chút cũng không để ý.

“A, Tiểu Lê con tỉnh a?”

Ánh vào trong mắt, là một mặt kinh hỉ của Kì Kiều Phượng,

“Con hiện tại có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Tô Tương Lê sửng sốt một hồi lâu, trực giác cúi đầu hướng bàn tay bị nắm giữ.

Nhưng nàng cái gì cũng còn chưa có nhìn đến, Kì Kiều Phượng đã nhanh chóng đem tay nàng nắm quá chặt, không cho nàng nhìn đến.

“Đừng lo lắng, sư phụ con nói vết sẹo trên người con tuy rằng xử lý không tốt, nhưng là không phải hoàn toàn không thể cải thiện ……”

“Triệu Hòa đâu?”

Nàng lại hỏi một lần.

Nàng rất rõ ràng nàng hiện tại xấu thành cái bộ dáng gì, hủ cơ hóa cốt tán đáng sợ như thế nào nàng lúc trước ở trên người Hồng Ninh kiến thức qua.

Huống chi nàng sau lại bị ép ăn tất chậm hoàn, tuy rằng lập tức có giải dược, nhưng thương tổn đã tạo thành.

Tất chậm hoàn lợi hại chỗ trừ bỏ nó có kịch độc ra, đáng sợ là có thể tăng độc tính mạnh hơn của các loại độc khác.

Nàng hiện tại bộ dáng khẳng định so với Hồng Ninh lúc trước còn thảm hại hơn, nhưng nàng mới không cần những thứ đó, nàng chỉ quan tâm đến Triệu Hòa!

“Con đừng kích động a, nó không có việc gì.”

Kì Kiều Phượng tựa hồ có chút bị nàng dọa đến, bận an ủi nói:

“Mau nằm xuống, sư phụ con nói ngươi vốn thể nhược, dùng dược điều dưỡng nhiều năm mới miễn cưỡng khỏe mạnh lên được, nhưng lần này trúng độc, chỉ sợ tu dưỡng phải ba, năm năm mới có thể hảo……

Bất quá con yên tâm, trang chúng ta cái gì không có, dược liệu quý hiếm lại đặc biệt nhiều, phụ thân Triệu Hòa thường làm cho người ta đem dược hết rương này tới rương khác hướng nơi này đưa, nhất định cho con khỏe mạnh cường tráng……”

“Con muốn gặp Triệu Hòa.”

Nàng lại lấy tiếng nói khàn khàn đánh gãy Kì Kiều Phượng.

Không có việc gì? Triệu Hòa ăn ba viên tất chậm hoàn làm sao có thể không có việc gì? Huống chi hắn sau đó còn đề khí đả thương người, phóng ngựa chạy băng băng một đoạn thời gian.

Kì Kiều Phượng nói hắn không có việc gì, nàng lại càng lo lắng, thậm chí không nhịn được đoán hắn là không phải đã……

Tô Tương Lê nghĩ, thần sắc thê lương.

Đều là lỗi của nàng! Nếu không phải nàng ngốc đến bị Hồng Ninh lừa, bằng năng lực của Triệu Hòa căn bản không có khả năng gặp nguy hiểm, nếu hắn thực sự có cái gì vạn nhất, nàng đại khái cũng không sống nổi nữa……

“Được được được, đừng khó chịu, ta lập tức cho người đi gọi hắn a.”

Kì Kiều Phượng thấy bộ dáng nàng vô cùng khẩn trương, vội vàng ôn nhu dỗ, cũng quay đầu nhìn phía nha hoàn phía sau.

“Còn không mau đi gọi tiểu tử kia cút lại đây!”

Nha hoàn kia ứng thanh, vội vã đi ra ngoài.

Lúc này đổi thành Tô Tương Lê sửng sốt.

“Đợi chút, Triệu Hòa…… Thực sự không có việc gì?”

Nàng vốn tưởng rằng Kì Kiều Phượng là dỗ nàng, nhưng cũng đã để cho nha hoàn đi gọi người, chẳng lẽ hắn thực sự không sao?

“Cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, bất quá đã tốt hơn rất nhiều, nhưng là tinh thần còn có chút kém.”

Kì Kiều Phượng khoát tay, hiển nhiên không quá quan tâm thương thế nhi tử nhà bà.

“Con hôn mê bảy ngày, mấy ngày hôm trước hắn không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên cạnh con, ngay cả mắt cũng không từng khép lại, về sau là ngoại công hắn không nhìn nổi, đem hắn đánh bất tỉnh kéo đi xuống nghỉ ngơi.”

“……”

Như vậy được không? Tốt xấu hắn coi như bị bệnh đi?

“Đừng để ý tiểu tử mơ hồ kia, hừ, chính hắn trêu chọc đôi chuyện phiền toái kia, hại tức phụ chưa qua cửa của ta bị thương thành như vậy, ta cũng còn chưa có tìm hắn tính sổ đâu!”

Tô Tương Lê giật mình, biết Kì Kiều Phượng nói như vậy là đang nói với nàng, cho dù nàng thương thành như vậy, bà vẫn là muốn tự nàng làm con dâu của bà.

Không thể nói không cảm động.

Nàng mới biết Kì nữ hiệp bao lâu, bà liền hoàn toàn đem nàng xem như nữ nhi mà yêu thương, còn nói Triệu Hòa đời này chuyện duy nhất phải làm đó là yêu nàng, dự tính cưới nàng……

“Mẫu thân ……”

Nàng nghẹn ngào kêu, đột nhiên rất muốn khóc.

“Hài tử ngốc.”

Kì Kiều Phượng yêu thương khẽ vuốt tóc nàng.

“Con cần phải mau mau khỏe lên, ta nghĩ cũng không cần chọn cái ngày hoàng đạo gì, đối với con chỉ cần vừa có thể xuống giường đi lại liền cùng Triệu Hòa thành thân đi.”

Tô Tương Lê khóc thút thít, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.

Nàng tự nhiên biết trên dưới Kì gia đều sẽ không ghét bỏ nàng, nhưng thân phận của Triệu Hòa ở đó, cho dù bọn họ không thèm để ý, nàng liền thật sự có thể không thèm quan tâm sao?

Nàng có thể một đời đều như vậy, cho dù thân thể có thể dưỡng tốt, dung mạo của nàng lại vĩnh viễn không về được……

Cửa đột nhiên bị người phá vào, một đạo thân ảnh màu trắng tiến vào.

Tô Tương Lê vừa mới giương mắt, liền đột nhiên bị người hung hăng ôm lấy.

“Trời ạ, Tiểu Lê Nhi, nàng thực tỉnh? Ta còn tưởng nha hoàn gạt ta!”

Kì Triệu Hòa vui sướng ở bên tai nàng thì thầm.

Nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn đều đang run run.

Kì Kiều Phượng mỉm cười nhìn nhìn hai người trẻ tuổi, tiếp theo thức thời xoay người rời đi, còn thay bọn họ đóng cửa.

“Triệu Hòa, chàng…… Thực sự không có việc gì?”

Nàng vẫn là cảm thấy không thể hiểu nổi, hắn chỉ là thoạt nhìn có chút tiều tụy…… Nhưng bộ dáng tuyệt không giống trúng quá kịch độc?

“Sớm tốt rồi.”

Biết nàng lo lắng, hắn đặc biệt cẩn thận giải thích.

“Ta vốn không đem tất chậm hoàn nuốt vào, chính là dấu ở dưới lưỡi, không bao lâu liền phun ra, tuy rằng vẫn là ăn vào chút độc tố, hơn nữa do vận khí, độc tính vẫn xâm nhập trong cơ thể, bất quá bởi vì sau đó lập tức ăn thuốc giảm độc tính, hơn nữa ta trước đi thôn Giai Dương tìm nàng, liền đã ăn vào từ trước một viên hộ tâm hoàn nàng cho ta, cho nên sau khi trở về tuy rằng còn bị bệnh một hồi, lại chưa bị thương đến nền tảng, điều dưỡng mấy ngày liền tốt, nhưng thật ra nàng……”

Hắn lúc này mới chậm rãi buông nàng ra, bộ dáng cẩn thận đoan trang của nàng.

Tô Tương Lê ngơ ngác mặc hắn nhìn một lát, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, thét chói tai kéo mền che bản thân.

“Tiểu Lê Nhi, nàng thế nào? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”

Kì Triệu Hòa vội vã muốn xem xét tình huống của nàng.

“Đừng nhìn, thực xấu.”

Nàng gắt gao lôi kéo chăn, nhỏ giọng nói.

“Nàng cô nương ngốc này!”

Hắn xốc lên chăn trên người nàng, cũng ném tới dưới giường, sau đó trực tiếp ôm lấy mặt nàng.

“Đừng nói bừa, nơi nào trên người Tiểu Lê Nhi của ta xấu?”

Nàng sợ hãi nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng kiên định, không dời dù chỉ một chút.

Cách một hồi lâu, nàng mới nhẹ giọng mở miệng nói:

“Hẳn chàng cũng rõ ràng, dung mạo của ta cùng cổ họng đều bị hủy, cổ họng dù trị tốt, nhưng khuôn mặt này……”

Sợ là vĩnh viễn khôi phục không được như ban đầu.

“Dung mạo? Nàng muốn dung mạo thật đẹp? Lại có thể đẹp qua ta sao?”

Hắn vội vàng nói mà hừ lạnh.

“Ta chỉ biết ở trong mắt ta, Tiểu Lê Nhi một chút cũng không xấu.”

Tâm tình Tô Tương Lê một trận kích động.

Hắn chưa nói “mặt của nàng vẫn đẹp giống như trước đây” linh tinh để dỗ nàng, chỉ nói tuyệt không cảm thấy nàng xấu, nàng hiểu được đó là lời thật lòng của hắn, hắn quả thật không thấy bộ dáng của nàng khó coi.

Nàng cảm động cơ hồ muốn rơi lệ, đặc biệt hắn ôn nhu hôn nhẹ dừng ở trên gương mặt mà nàng cũng không có dũng khí nhìn vào.

Hắn từng chút từng chút, dường như nàng là tiểu hài tử vậy.

Toàn thân nàng run rẩy cảm thụ được hơi thở của hắn, tâm tình tất cả đều phức tạp.

Rung động, ủy khuất, khổ sở, áy náy…… Có lẽ hơn nữa một chút an ủi.

“Thực xin lỗi, Triệu Hòa, lúc trước không có nghe lời của chàng……”

Nàng đúng là vẫn còn khóc.

Dù sao cũng là nữ hài tử, muốn nói nàng không để ý dung mạo bị hủy, đó khẳng định là giả. Huống chi là ở trước mặt người trong lòng luôn luôn duy trì bộ dáng này.

“Đừng hướng ta xin lỗi, người sai là ta, không phải nàng, là ta muốn nói xin lỗi với nàng.”

Hắn hôn lên nước mắt của nàng, trong lời nói là tràn đầy đau lòng cùng hối hận.

“Nếu không phải ta, nàng cũng sẽ không bị Hồng Ninh làm cho bị thương. Là ta quá mức tự tin, cho rằng có thể đem mọi chuyện nắm giữ ở trong tay, mới khiến cho nàng gặp nạn.”

Muốn cho người kiêu ngạo như hắn thừa nhận chính mình mắc sai lầm, đó là chuyện khó khăn? Lần này bị thương, chỉ sợ hắn so với nàng còn khó chịu đi?

Tô Tương Lê dựa vào ngực của hắn, cảm thụ tiếng tim đập kiên định hữu lực của hắn.

Nàng không phải thánh nhân, đáy lòng không có khả năng không có oán, vô luận là đối với Lí Lịch, đối với Hồng Ninh, đối với chính mình, thậm chí đối với Kì Triệu Hòa, nàng hận Lí Lịch ác, Hồng Ninh ác, chính mình hồn nhiên…… Cùng với cách cư xử của Kì Triệu Hòa, đến nỗi đưa tới mầm tai vạ.

Nhưng nàng biết, có người so với nàng càng hối, càng đau, cho nên nàng không thể lại hối hận, bởi vì người nọ thấy nàng khó chịu, khẳng định sẽ so với nàng càng khó chịu.

Nàng cũng không hy vọng hắn khổ sở cả đời.

Chỉ có sống được thật tốt, mới có thể làm cho hắn giải thoát.

“Quên đi, hối hận về chuyện vô bổ, đã qua cứ cho qua đi, ít nhất nên may mắn mạng nhỏ của chúng ta đều bảo vệ.”

Nàng tận lực lấy ngữ khí thoải mái nói.

“Tiểu Lê Nhi……”

Kì Triệu Hòa hơi giật mình, biết nàng là đang an ủi bản thân, trong lúc nhất thời nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Thấy nàng nói mang tính chất tốt đẹp hắn sững sờ cực điểm đến mức á khẩu không biết nói gì, Tô Tương Lê rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc nàng thanh tỉnh.

“Bất quá ta còn không tha thứ cho chàng, chàng vừa rồi nói không sai, ta sở dĩ bị thương, cùng chàng thoát không được liên can.”

Hắn lăng lăng nhìn nàng một mặt ý cười, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói:

“Vậy nàng nói, ta nên làm chút gì mới có thể cầu được sự tha thứ của nàng?”

Nàng mím môi cười, nói ra điều kiện.

“Kỳ thực cũng không có gì khó, vết thương của ta đã do chàng gián tiếp tạo thành, vậy chàng phải nhận lời phụ trách chiếu cố ta nửa đời còn lại, không rời không bỏ.”

“Vậy có gì khó?”

Kì Triệu Hòa rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, giữa trán cũng ẩn ẩn mỉm cười.

“Đừng nói đời này, dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa ta đều nguyện ý…… Ta chỉ sợ nàng không muốn để cho ta phụ trách.”

“Không có biện pháp, nếu chàng không phụ trách, tám phần cũng không có người nguyện ý đối với ta phụ trách.”

Đương nhiên ngoại trừ tỷ tỷ nàng cùng tỷ phu ra.

“Cho nên đành phải phụ thuộc vào chàng a.”

Kì Triệu Hòa nở nụ cười. Đó tuyệt đối là nụ cười của yêu nghiệt, làm cho Tô Tương Lê nhìn đến ngây người.

“Tiểu Lê Nhi, nàng có biết, ta vui đến cực điểm.”

Hắn nói xong, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng hắn chưa bao giờ hôn qua.