Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 50: Từ đó về sau đều là sự thiên vị




Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng lấp lánh, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều những suy tư mà cô không thể hiểu.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, cả hai người đều cố ý che giấu, lờ đi không nhắc đến. Tiêu Ly vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định với Ẩn Trúc nhưng anh không muốn ép cô, như thế không những làm chuyện này bại lộ mà còn tạo ra đề tài cho mọi người xung quanh bàn tán. Dù không nhắc đến nhưng cả hai cũng đều ngầm hiểu, tiếp theo thế nào, anh sẽ tự biết sắp xếp.

Ẩn Trúc cho rằng, những chuyện liên quan đến công việc đều không thể đùa.

Vì vậy, thái độ của cô khi cư xử với sếp vẫn nghiêm túc như trước kia. Nhưng cô biết sẽ không tránh được có sự thay đổi để tình cảm cá nhân xen vào công việc, xem ra anh càng trở nên đáng sợ hơn.

Cuối tuần, Ẩn Trúc đi nhờ xe của Thẩm Quân Phi về nhà, trên đường về cô như người mất hồn. Thẩm Quân Phi cũng đành từ bỏ ý định chuyện trò cùng cô, anh mở radio nghe Chương trình giao thông rồi chăm chú lái xe.

Ẩn Trúc hồi phục lại tinh thần nhờ những thông tin về các biển số xe vi phạm luật lệ giao thông, "Sao em cứ có cảm giác như đang đi taxi vậy nhỉ? Anh lại có thể nghe những tin tức kiểu này, phục anh thật".

"Hôm nay anh hơi mệt, yên tĩnh quá anh sợ mình sẽ ngủ gật mất", trong nhà máy xảy ra chút chuyện nên mình đã phải thức liền mấy đêm.

"Sao anh không nói sớm", Ẩn Trúc thấy lo lắng, tuy hôm nay thời tiết rất đẹp, trời cũng còn sáng nhưng thời gian này đang là giờ cao điểm trên đường cao tốc, việc phản ứng nhanh hay chậm rất ảnh hưởng đến sự an toàn, "Chúng ta có thể đi tàu hoặc mai về cũng không sao mà!".

Thẩm Quân Phi đưa tay ra tắt radio, "Nếu em thật sự thấy lo lắng thì hãy nói chuyện với anh, ra khỏi đường cao tốc là sắp về đến nhà rồi".

Ẩn Trúc vẫn không bỏ qua cơ hội giáo dục về an toàn giao thông, "Lái xe sau khi uống rượu hoặc trong lúc mệt mỏi là điều cấm kỵ, đừng nói với em là anh không biết. Hành vi của anh lúc này là coi mạng người như cỏ rác đấy".

"Hừ, ai là cỏ rác? Em đừng căng thẳng quá như thế lái xe bao nhiêu năm rồi, anh tự biết phải làm thế nào", Thẩm Quân Phi vốn dĩ không nghĩ chuyện này có gì nghiêm trọng.

"Em là cỏ rác chứ còn ai! Mà không chừng còn ai xui xẻo bị anh đâm phải thì cũng thành cỏ rác rồi. Anh chết không đáng thương mà chỉ tội nghiệp cho bọn em thôi."

Nói xong, Ẩn Trúc tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Thẩm Quân Phi phá lên cười, "Phùng Ẩn Trúc, sao chuyện gì em cũng dám nói thế nhỉ?", cuộc đối thoại này hoàn toàn không phải do anh sắp đặt không ngờ tiện miệng nói vu vơ thế mà cũng tạo ra hiệu quả bất ngờ. Kiểu đùa quá đáng như thế, anh chưa bao giờ dám nói với Ẩn Trúc.

Ẩn Trúc lập tức hiểu là Thẩm Quân Phi đang cười cái gì. Ngượng thì vẫn ngượng nhưng Ẩn Trúc, không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, cuối cùng cũng ngượng quá hóa giận, "Cười đi, cười đi, đối với kẻ không có văn hoá, không hiểu biết như anh thì em thật đúng là đã nói thừa rồi!".

Thẩm Quân Phi lại phá lên cười trận nữa rồi mới làm mặt nghiêm túc đáp lại: "Phùng Ẩn Trúc, nếu em thoáng như thế thì chắc chắn sẽ không phải gặp nhiều đau khổ như hiện giờ".

Ẩn Trúc gật gật đầu, ra vẻ tiếp thu lời giáo huấn đó, "Đúng, nếu em mặt dày, vô tâm thì ngày nào cũng sống rất vui vẻ rồi". Không phải cô không biết gần đây mình hay thích sa đà vào những vấn đề nhỏ nhặt, tách mình ra sống vò võ cô độc làm cuộc sống của những người bên cạnh cô bị dồn vào hỗn loạn, người đầu tiên bị dồn vào vòng luẩn quẩn đấy chính là Ngô Dạ Lai.

Chuyện những bức ảnh, Ẩn Trúc không kể với bất kỳ ai. Cô luôn nghĩ nếu để người khác biết được, cô ly hôn vì chuyện mất mặt đó thì thà chết còn hơn. Lúc ly hôn hình như cũng rất hợp tình hợp lý nhưng giờ nghĩ lại, thì cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà thôi.

Đúng như những gì mẹ nói, thời gian lâu dần thì chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi. Nếu như chưa chia tay, sợ là giờ này cô đã lại vui vẻ như không có chuyện gì rồi, mặc dù những lúc được gọi là vui vẻ cũng chẳng thấy được điều đó mấy. Ẩn Trúc không thể biết được cảm giác lúc này trong lòng mình, không biết là còn không nỡ dứt hay là thấy mình có chút may mắn nữa?

Ẩn Trúc lắc đầu, ngăn không cho mình nghĩ tiếp. Dù thế nào đi nữa, cùng lắm thì cũng là hai người không còn nợ nần gì nhau, sao Ngô Dạ Lai có thể biến thành người bị hại được chứ? Có hay không có cô thì với anh cũng đều giống nhau cả. Phùng Ẩn Trúc, đừng tự coi mình là đĩa thức ăn như thế, có được không? Ẩn Trúc thầm nhắc nhở bản thân.

"Nhìn cũng chưa ngốc lắm đâu, em còn phải cố gắng nhiều", Thẩm Quân Phi cười như biết cô đang nghĩ gì, tỏ ra rất kiên nhẫn.

"Nếu em ngốc thật thì tốt, đỡ được bao phiền phức."

"Lão sếp lại nói gì em hả?", ở văn phòng của Thẩm Quân Phi, mọi người đều quen gọi anh như thế nên anh cũng chụp mũ cách xưng hô đó lên đầu tất cả những cấp trên khác có cấp bậc khác nhau.

Ẩn Trúc kéo cửa xe lên rồi mới trả lời, "Còn đáng sợ hơn cả thế, anh ta nói anh ta thích em". Những lời như thế này, cô không thể thò đầu ra ngoài cửa xe mà hét toáng lên được.

Thẩm Quân Phi không thấy bất ngờ, anh chàng Tiêu Ly đó rất không bình thường, không cổ quái mới là lạ, "Chuyện thần kỳ gì xảy ra thế. Chẳng phải anh ta sẽ không còn thực hiện ách cai trị độc tài với em nữa sao?".

"Em phải làm thế nào đây, em không muốn làm nữa", Ẩn Trúc không kìm được bĩu môi. Các chiêu trò của anh chàng cấp trên này xuất hiện liên tục, trong nháy mắt đã biến từ vai trò kẻ bóc lột trở thành người hâm hộ, thật sự làm cô không kịp thích ứng và tiêu hoá.

"Thế thì đừng làm nữa", Thẩm Quân Phi nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu em không định đáp lại anh ta thì chắc chắn cũng không thể lấy lòng anh ta được rồi. Tình hình của em bây giờ khó có thể xin chuyển sang chi nhánh khác, làm việc với nhau mà phải ngại ngùng như thế, thà nghỉ luôn cho xong".

"Như thế chẳng phải em là kẻ rất bất hạnh sao?", dù Ẩn Trúc biết những gì Thẩm Quân Phi nói đều là sự thật, với tình hình hiện nay, cô muốn có những ngày vui vẻ bên cạnh Tiêu Ly thì e là điều không thể. Nhưng cô lại luôn cảm thấy nếu vì chuyện này mà xin nghỉ việc thì thật ấm ức, cô vẫn ôm mộng, nếu mình nhẫn nhịn, thời gian trôi đi mọi việc sẽ đâu lại vào đấy.

Ẩn Trúc về nhà để thay đổi không khí và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mấy ngày hôm nay giáp mặt với Tiêu Ly, nói hay làm gì đều phải cân nhắc kỹ, mệt mỏi đến mức khiến các tế bào của cô cũng muốn đình công. Về đến nhà, mẹ cô lại mang một bộ mặt đầy tâm sự, làm cô không thể không bật dậy khỏi chiếc giường mềm mại của mình.

"Mẹ sao thế, ở nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện các con ly hôn vẫn chưa nói với ông bà bên ấy phải không?", lời của mẹ nói tuy là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.

"Anh ấy bảo để anh ấy nói, không cần con phải lo", bên bố mẹ mình, cô đã nói rồi nên cũng không thúc giục Ngô Dạ Lai nữa. Bao giờ nói với người nhà, anh ấy phải tự sắp xếp, không liên quan gì đến cô.

Cô giảm bớt tần suất gọi điện cho bố mẹ chồng, nhưng hai tuần vẫn gọi một lần, thỉnh thoảng bố mẹ chồng cũng gọi cho cô nên vẫn giữ liên lạc suốt.

Cô biết Ngô Dạ Lai đã về nhà một lần, nhưng chỉ ở một đêm rồi lại quay về doanh trại. Tối đó mẹ chồng gọi điện thoại bảo cô về, còn bảo Ngô Dạ Lai đích thân nói chuyện với cô. Bắt đầu từ lúc mẹ chồng gọi anh ra nghe điện thoại, Ẩn Trúc đã cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức ống nghe rung muốn rớt xuống đất, đến khi anh cất giọng thì cô đến thở cũng không dám thở, chỉ sợ anh phát hiện ra sự căng thẳng quá mức của mình.