Hành Trình Của Cô

Chương 13




Editor: Tây An

Nữu Nữu phẫu thuật rất thành công.

Bác sĩ Đổng nhân ái tài giỏi. Mặc dù sau khi phẫu thuật Nữu Nữu có thể đi về tu dưỡng, nhưng Cố Du cân nhắc đến tình hình thực tế của mình, vẫn xử lý thủ tục nằm viện cho nó.

Lúc này trong phòng bệnh, Cố Du đang hỏi vài điều cần chú ý. Bác sĩ Đổng trả lời cẩn thận, cô ghi chép cũng rất đủ.

“Nữu Nữu xem như không tệ.” Bác sĩ Đổng không nhịn được khen.

Cố Du cười, lần nữa nói lời cảm ơn với anh ấy: “Thực sự rất cảm ơn anh.”

“Không được khách sáo đâu, đây đều là nên làm.” Bác sĩ Đổng liên tục vẫy tay, vô thức nhìn Tiết Xán Đông.

Tiết Xán Đông cũng gật gật đầu: “Hôm nào tặng anh tấm hoành phi.”

Bác sĩ Đổng mặt xạm lại cười cười, lại nói với Cố Du: “Điều nên chú ý tôi đều nói rồi, dạo này nó sẽ cần cô quan tâm nhiều hơn một chút.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

“Khách sáo khách sáo rồi.”

Bác sĩ Đổng khoát khoát tay rời phòng bệnh, Cố Du nhìn Nữu Nữu trên giường bệnh, thở dài thườn thượt một hơi. Mặc dù cô đã quyết định giao Nữu Nữu cho hộ lý bệnh viện trước, nhưng vẫn lo lắng.

“Than thở gì thế?” Tiết Xán Đông rót chén nước cho cô, ngồi xuống đối diện.

Cố Du cảm ơn, nói: “Thứ tư tuần sau em tạm thời đến Algeria, em sợ nó có gì ngoài ý muốn.”

“Tôi sẽ nhờ người trông giúp, bình thường Patton cũng là cậu ta chăm. Hơn nữa bệnh viện cũng rất chuyên nghiệp, đừng quá lo lắng.” Tiết Xán Đông nắm chặt tay của cô, hai ba câu là giải quyết vấn đề.

Cố Du nhìn anh một hồi, cảm khái nói: “May sao lúc này gặp được anh.”

Tiết Xán Đông xoa khuôn mặt cô: “Lúc khác gặp phải cũng vậy.”

Cố Du cười với anh một cái, mặt mày cong cong, trông xinh đẹp vô cùng.

Tiết Xán Đông đưa cô đến lồng ngực mình, cứ ôm như vậy, nghe mùi hoa hồng trên người cô, tâm trạng rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến lúc nữa sẽ tạm biệt với cô, vẫn có hơi mất hứng.

“Tối bay Tây Ban Nha, mấy ngày nay không thể ở cùng em.” Anh hôn tóc của cô, thấp giọng nói.

Cố Du gật gật đầu, nhìn tóc anh được chảu vuốt cẩn thận tỉ mỉ, cười nói: “Anh mau đi, công việc quan trọng.”

Tiết Xán Đông khẽ nhếch lông mày, kháng nghị nói: “Đây không phải thái độ bạn gái nên có.”

“Vậy em nên là thái độ gì?” Cố Du cười, vừa lấy son môi ra, thoa lên cho mình, đang chuẩn bị cũng thoa cho anh một chút làm trơn môi, Tiết Xán Đông lắc lắc đầu, “Không cần phiền toái vậy.”

Đoạn, liền tự động tiến tới, nhắm ngay bờ môi của cô hôn xuống.

Cố Du cười đẩy anh, trong lòng lại có chút buồn bực sao giờ anh trở nên thích hôn người ta như thế. Không những ở hoàn cảnh riêng tư, mà vừa rồi ở cửa anh cũng không e dè hôn cô một cái. Trước kia lúc anh yêu đương, hình như cũng không đặc biệt thích tiếp xúc thân mật. Chí ít lúc bên Nhiễm Yên, theo tư liệu cô nắm giữ, trước công chúng bọn họ cũng rất ít năm tay.

Mặc dù cô hoang mang, nhưng cũng thêm an tâm. Chí ít trước mắt anh ta rất bị mình hấp dẫn, không phải kiểu không mặn không nhạt, có cô không có cô cũng không đáng kể, chỉ đơn thuần tốn thời gian. Cô muốn hôn nhân, anh ta phải có ý cho cô thứ này mới được.

Nhìn một người đàn ông, đầu tiên là nhìn xuất thân của anh bối cảnh của anh ta. Nếu như gia đình anh ta vốn bất hạnh, tuổi thơ từng chịu đựng tổn thương tâm lý nặng nề, vậy cũng đừng mong anh ta có thể thuận thuận lợi lợi kết hôn sinh con. Kiểu người thế này, ngay cả trở thành một người độc lập người cũng khó khăn. Mặc dù có vài ngoại  lệ, nhưng một hai nhân vật ngoại lệ đó, cũng nhất định phải trải qua đau đớn uốn nắn như thay da đổi thịt, không thì cuộc sống nhất định phải luân hồi một lần.

Gia đình của Tiết Xán Đông, có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn. Từ tinh thần đến vật chất, không thiếu khuyết cái gì. Mặc dù tiêu chuẩn anh ta kén vợ rất hà khắc, nhưng thật ra thế này cũng rất phù hợp với bối cảnh anh ta trưởng thành, và sự cao ngạo thực chất ẩn giấu bên trong. Cho nên anh ta nhìn thì như khó nghĩ, thực tế lại là người vô cùng dễ dàng đi vào cung điện hôn nhân. Khi anh ta yêu, rất tự nhiên sẽ cho bạn hết thảy. Bởi vì phía dưới lớp áo ngoài nghiêm túc thận trọng của anh ta, thật ra là một trái tim chân thành hiếm có.

Tất cả trông như rất dễ dàng, thực ra lại vô cùng khó khống chế. Bởi vì trái tim chân thành kia, kiến thức rộng rãi, trí thông minh cực cao. Bạn nhiều một phần thiếu một ly, anh ta cũng sẽ không động lòng. Nếu không thì trong tám năm chuẩn bị, cũng sẽ chẳng chỉ có một Nhiễm Yên xuất hiện.

Người phụ nữ như Nhiễm Yên, Cố Du cũng phải nói gọi tiếng tốt. Đẹp, có phẩm chất, có thể nói là tuyệt sắc. Nhưng thế thì sao? Kết cục chẳng là ‘Đã từng có được’ như thường.

Động lòng là bước đầu tiên của vạn sự, trước mắt xem ra, cô đã làm được. Sau đây, thì hẳn là yêu thích. Thích đến yêu, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Rất nhiều đôi chết ở khâu này. Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để anh ta thích, trở thành tình yêu không thể chia cắt.

Nụ hôn kết thúc, cô làm ổ trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Thích gì ở em vậy?”

Tiết Xán Đông cười đùa cô: “Thích em đẹp.”

“Đẹp có nhiều lắm, đáp án không hợp lý.” Cố Du không thèm nể mặt mũi.

Tiết Xán Đông ôm cô, tiếp tục cười nói: “Vậy chính là thích em đáng yêu.”

“Đáng yêu cũng không đúng, huống hồ chiều cao và tướng mạo của em, không dính dáng gì đến đáng yêu.” Cố Du cười trêu chọc, ánh mắt sáng lóng lánh.

Tiết Xán Đông nhìn hai đầu lông mày cô có vẻ nghịch ngợm, cười nhéo gương mặt của cô một cái, “Tướng mạo của em rất lừa tình đấy.”

“Ồ, sao lại thế?” Cố Du nhướng lông mày.

Tiết Xán Đông vui mừng nói: “Chỉ nhìn bề ngoài dường như là người trong bức tranh vô cùng dịu dàng, thực ra lại là cô bé có hơi nghịch ngợm.”

Cố Du cười, nháy mắt mấy cái: “Vậy vẫn cách khẩu vị của anh rất xa.”

Tiết Xán Đông cười vang, sờ sờ đầu cô, hôn gương mặt một cái, xem như ngầm thừa nhận câu nói này của cô. Ai bảo cô chính là gu của anh?

Từ đầu đến chân đều tinh tế, không tìm ra mảy may điểm xấu, ngay cả việc không sơn móng tay cũng cực kỳ phù hợp sở thích của anh. Tóc mềm mại, độ dài phù hợp, màu sắc tự nhiên, không có tì vết và tóc con.

Mà không chỉ quản lý bản thân tốt, đồ trong nhà cũng rất có phẩm vị, từ vài chi tiết là có thể nhìn ra dụng tâm của cô đối với cuộc sống. Anh thích phụ nữ tinh tế, bài xích son phấn. Nhất là kiểu bề ngoài rực rỡ, nhưng trong nhà lại bừa bãi, thực sự xin thứ cho kẻ bất tài.

Cố Du như là trời sinh cho anh, vừa hay phù hợp với thẩm mỹ của anh. Nền nã trang nhã, mặt mộc bị anh nhìn thấy cũng hoàn toàn không hề tệ, mà càng có vẻ nhỏ bé, có sự đáng yêu của thiếu nữ.

Mùi trên người luôn là mùi hoa hồng đặc biệt thơm, rất nhạt, nhưng rất bền bỉ. Chỉ cần khẽ dựa gần cô, là có thể nghe thấy. Anh thích kiểu cảm giác thiên nhiên này, thậm chí cảm thấy chỉ có cô mới tôn hoa hồng bình thường lên đến mê người như vậy.

Giai đoạn bây giờ mặc dù chưa tới mức vì cô mê muội, nhưng anh phải thừa nhận mình quả thật rất thích tiếp xúc tứ chi với cô. Xúc cảm mùi của cô, phản ứng mẫn cảm và kỹ xảo hơi có vẻ trúc trắc, không hề khiến anh cảm thấy không dễ chịu. Chuyện này, với anh mà nói mới là kinh ngạc nhất.

Trong lòng của anh thậm chí có cảm giác, cô gái trong ngực này, về sau sợ rằng sẽ xuất hiện rất lâu trong cuộc đời của anh.