Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 61: Ghen




Trần Viện một đêm ngủ muộn, sáng sớm tỉnh dậy thần khí vẫn thanh sảng như thường, thậm chí so với mọi ngày còn phấn chấn hơn. Ba mẹ Trần thấy thế không khỏi vui mừng, cuối cùng con gái bảo bối của mình cũng vượt qua được bóng ma tâm lý, không uổng công hai người dành cả buổi tối để làm công tác tư tưởng với Trần Viện.

Trần Viện cũng không quản hai vị phụ huynh nghĩ như thế nào, chỉ chuyên tâm vào bữa sáng sau đó mới có thể đến gặp vị bạn trai mới nhậm chức của mình. Cô đắn đo một lúc lâu, sau cùng mới quyết định không báo trước cho Lý Gia Thành, ai bảo hôm qua anh ấy không nói không rằng liền xuất hiện trước mắt cô, tốt thôi, hôm nay cô sẽ tập kích lại, xem như là lãnh đạo khảo sát đột xuất, để xem Lý Gia Thành có đang làm chuyện gì lén lút sau lưng cô không.

Trần Viện vừa ăn vừa ảo tưởng đến đủ loại phản ứng của Lý Gia Thành khi nghe được câu trả lời của cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dường như cô còn quên việc gì đó, là gì nhỉ? Đúng rồi, chẳng lẽ sáng sớm cô liền chạy đến gặp Lý Gia Thành, lỡ đâu anh ấy cho rằng cô thích anh đến mức không thể chịu đựng hơn được nữa, phải nhanh chóng đến gặp anh thì sao? Đàn ông chính là loại động vật áp dụng thuần thục nhất câu nói được voi đòi tiên. Nếu hai người vừa mới bắt đầu thôi mà cô đã cho anh vài phần sắc mặt như vậy, về sau anh liền trèo lên đầu cô ngồi, đàn ông là không thể cưng chiều.

Lại tiếp tục, khi đến gặp Lý Gia Thành, cô phải nói gì với anh đây? Phải nghĩ kĩ xem nói như thế nào mới có thể biểu được biểu hiện được tâm ý của mình một cách chân thành nhưng không được quá bi lụy.

“Anh Gia Thành, em thích anh muốn chết rồi, em sẽ làm bạn gái của anh nha~ !” Cái này đương nhiên là không được.

“Gia Thành, đêm qua em đã suy nghĩ rất nhiều về những lời mà anh nói. Mặc dù anh là một người đàn ông không tệ, nhưng so với một cô gái thông minh, xinh đẹp, sâu sắc, thấu hiểu, thiện lương, nhân hậu… như em thì cũng không thể nói là xứng đôi. Nhưng anh đã thích em nhiều đến mức không có em không thể sống nổi, em cũng không còn cách nào khác, đành phải ủy khuất bản thân mình chấp nhận anh thôi.” Như thế cũng không được, quá thành thật, đôi khi trong chuyện tình cảm, thẳng thừng nói vào sự thật sẽ làm tổn thương người khác, phải uyển chuyển hơn mới tốt.

“Lý Gia Thành, tôi cho anh ba tháng thử việc, nếu vẫn không lọt vào mắt tôi thì anh chuẩn bị tâm lý thôi việc đi, không yêu đương gì nữa hết.” Ừm, cái này được nha, vừa khí phách, vừa mạnh mẽ, lại có thể để Lý Gia Thành hiểu được thái độ của cô, không dám ỉ vào sự sủng ái của cô mà kiêu ngạo.

Trần Viện thu xếp tâm tư lại một lúc, đúng 9 giờ đứng dậy xuất phát đến công ty Lý Gia Thành. Còn chuyện ở phim trường à? Quên đi, cô vắng một buổi cũng không phải không quay được, huống hồ sáng sớm cô đã điện thoại thông báo với Hồ Phong.

Trần Viện vừa đến nơi, tâm lý lại tiếp tục giằng co. Cô nên thông tri với quầy lễ tân trước hay trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng của Lý Gia Thành lên gặp anh ấy, dù gì mật mã thang máy anh đã sớm nói cho cô biết. Trần Viện miên man suy nghĩ, không biết phải quyết định thế nào, liền bị một cuộc trò chuyện cắt ngang.

“Này, chị nói cô gái đó có phải là diễn viên không? Trông thật xinh đẹp, chẳng lẽ là bạn gái của tổng giám đốc.”

Trần Viện nghe được câu này, liền dựng lỗ tai lên vô thức tiến gần về phía hai nhân viên lễ tân đang trò chuyện.

“Bạn gái của sếp không phải là người khác sao, cái cô vẫn hay đến cùng sếp đấy.”

“Ai biết được, chắc là chia tay rồi, hôm nay là bạn gái mới, chị nói xem hai cô này ai đẹp hơn.”

“Khó mà nói, mỗi người mỗi vẻ, nhưng tôi thích cô trước kia hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người như tổng giám đốc thật khiến người ta ganh tỵ, vừa có tiền, vừa có diện mạo, phụ nữ bên cạnh cũng không thiếu, hơn nữa người nào người nấy đều miễn chê.”

Trần Viện không thể nào tin được vào những gì mình đã nghe thấy. Hôm qua Lý Gia Thành còn bày tỏ với cô, nói thích cô, khiến cô một đêm không an giấc. Sự xuất hiện của anh đã khiến nội tâm vốn an bình của cô bị khuấy đảo, khiến cô cảm thấy rung động vì sự chân thành của anh. Cả đêm qua cô không kiềm chế được tâm trạng kích động và rạo rực của mình, sáng sớm đã vội vã chạy đến gặp anh, muốn để anh thấy được tâm ý của mình. Vậy mà chào đón cô lại là chuyện gì, Lý Gia Thành có bạn gái mới. Thật nực cười, người đàn ông hôm qua còn thâm tình nói thích cô, hôm nay lại vui vẻ ôm ấp tình yêu mới, rốt cuộc cô chiếm vị trí nào trong lòng anh đây? Trần Viện mặc dù muộn màng nhưng vẫn nhận ra được bản thân đã thích Lý Gia Thành nhiều lắm, cô phải làm thế nào trước sự phản bội của anh đây? Trốn đi thật xa, đến một nơi không ai thấy được, một mình gặm nhấm nổi buồn, chậm rãi thích ứng cuộc sống không có Lý Gia Thành, không có sự quan tâm và săn sóc của anh. Sau đó sẽ sống những chuỗi ngày dài còn lại của cuộc đời trong cô đơn và hoài niệm. Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật thương tâm … mới là lạ.

Nghe thật buồn cười, cô đâu phải đang đóng phim Hàn Quốc. Tại sao người chạy trốn là cô mà không phải là đôi gian phu dâm phụ kia. Được rồi, cô sẽ chống mắt lên xem Lý Gia Thành to gan đến mức nào mà dám qua mặt cô thông đồng cùng người phụ nữ khác, tốt nhất anh ta nên cầu trời khẩn phật mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nếu không có hai Lý Gia Thành cũng sẽ không chịu nổi được sự phẫn nộ của cô.

Trần Viện hùng hổ tiến đến quầy lễ tân: “Các chị vừa nói ai đến tìm Lý Gia Thành? Tên gì? Đã bao lâu rồi?”

Hai cô gái bị bộ dạng của Trần Viện làm cho hoảng sợ, lắp bắp không nói nên lời.

“Tại sao không trả lời?” Trần Viện nhíu mày, cao giọng hỏi.

“Là…là…Lê…Lê cái gì nhỉ, đúng rồi, Lê Lan Mỹ. Cô ấy vừa đến khoảng hai mươi phút trước.”

Trần Viện nghe thấy cái tên này, trong mũi khẽ hừ một tiếng. Quả nhiên là hồ ly tinh, đi đến đâu cũng không quên được việc quyến rũ đàn ông. Trần Viện nói cám ơn một tiếng rồi tiến về phía thang máy chuyên dụng của Lý Gia Thành. Nhất định phải cho Lê Lan Mỹ một bài học, để cô ta biết được người nào nên trêu chọc, người nào không nên. Còn Lý Gia Thành cũng không thể tha, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hai cô gái ở quầy lễ tân nhìn theo bóng lưng của Trần Viện, chớp chớp mắt.

“Chị nói xem chúng ta có nên ngăn cản cô ấy lại không?”

“Không được, đây là chuyện riêng của sếp.”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Hai cô gái nhìn nhau, tròng mắt khẽ đảo, sau đó hai người tự hiểu ý, móc điện thoại di động ra.

“A lô, anh Thắng hả, nghe nói anh đang lên tầng trên cùng giao hồ sơ đúng không? Em kể cho anh nghe một chuyện….”

“A lô, chị Thu, sáng nay chị đã quét dọn phòng tổng giám đốc chưa? Rồi hả, nhanh trở lại đó tiếp tục dọn, có trò hay để xem, đúng vậy, đúng vậy, nhanh đi, xong chuyện nhớ kể lại cho em nghe đó.”

Hai cô gái đồng loạt cúp máy, ăn ý quay lại nhìn nhau mỉm cười, công việc lễ tân thật sự rất nhàm chán, lâu lâu mới có tin bát quái, nếu không chịu đi nghe ngóng thì chính là đồ ngốc..

Trần Viện không hề hay biết mình sắp trở thành nhân vật chính trong câu chuyện bát quái nơi công sở sắp tới. Cô hiện tại đang khí thế ngất trời cưỡi thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà. Trần Viện siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, thầm thề với lòng là sẽ cho Lê Lan Mỹ một trận nhớ đời, để cô ta không còn dám mơ tưởng đến người đàn ông của cô nữa. Còn Lý Gia Thành cũng không thể để yên, cô là bạn gái của anh chứ không phải người đàn chanh chua, suốt ngày phải theo sau thu dẹp nợ đào hoa cho anh.

Nếu Lê Lan Mỹ biết được suy nghĩ của Trần Viện, chắc chắn sẽ khóc lóc kêu oan. Cô ở nơi này cũng khổ sở không chịu nổi, ngồi tại phòng chờ hơn 15 phút mới được thư ký dẫn vào gặp Lý Gia Thành, cứ tưởng cuối cùng cũng đạt được mục đích, nào ngờ Lý Gia Thành ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên nhìn cô, trực tiếp đưa tay ra dấu để cô ngồi ở sô pha tiếp tục đợi.

Người ta nói không sai, đàn ông khi tập trung làm việc và khi quẹt thẻ trả tiền cho phụ nữ là đẹp trai nhất. Lê Lan Mỹ ngây người nhìn Lý Gia Thành, một hồi sau thấy anh vẫn không có ý ngẩng đầu lên nhìn mình, cô cắn môi, trong lòng không khỏi ân ẩn một chút khó chịu.

Chẳng lẽ phải ngồi đây đợi đến giờ tan sở? Đương nhiên là không, Lê Lan Mỹ có một ưu điểm, theo kiểu văn nghệ gọi là kiên trì, bền bỉ, nói trắng ra là mặt dầy không ai sánh kịp. Liếc nhìn thấy ấm trà trên bàn, hai mắt cô chợt lóe sáng. Thứ đạo cụ này không phải vẫn thường hay xuất hiện trên phim truyền hình hay sao. Anh luyện chữ, em bên cạnh mài mực, rót trà cho anh, trong lúc vô ý, em lỡ làm nước trà dây vào áo anh. Em hoảng hốt cuống quýt rút khăn thêu ra giúp anh lau, hai ta vô tình chạm tay nhau, trong giây phút mắt đối mắt, tay chạm tay, tình yêu như ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm. Chậc chậc, quả là một sáng kiến tuyệt vời, Lê Lan Mỹ thầm nghĩ.

Nghĩ là làm, Lê Lan Mỹ đứng dậy rót một tách trà, cầm lấy rồi tiến về phía Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành ngay từ đầu đã chú ý đến hành động của Lê Lan Mỹ, cô gái này vốn nằm trong danh sách nhân vật cần đặc biệt quan tâm của Lý Gia Thành, vị trí chỉ đứng sau Albert Diệp. Ban đầu anh không hề có ý định tiếp cô, để thư ký chuyển lời rằng anh đang bận. Nhưng ai ngờ cô gái này thấy khó không lùi, tiếp tục ngồi ở phòng chờ để đợi anh. Đã vậy thì anh cũng không cần phải viện lý do nữa, trực tiếp cho cô vào để nói chuyện rõ ràng, dù gì đi nữa thì anh cũng xem như là hoa đã có chủ, à không, chủ đã có hoa, không thể dây dưa bất minh cùng người phụ nữ khác, đặc biệt lại là người phụ nữ mơ tưởng đến sắc đẹp của anh. Nếu để Trần Viện hiểu lầm, có đem hai Lê Lan Mỹ ra xử bắn cũng không thể đền lại được cho anh.

Nhìn thấy Lê Lan Mỹ tiến lại gần, Lý Gia Thành vờ như không hề hay biết, thực chất trong lòng đã dựng lên hàng rào phòng thủ, mặc dù không biết cô ta đang dự định làm gì, nhưng Lý Gia Thành nhìn rõ một tia toan tính trong mắt cô.

Lê Lan Mỹ thấy Lý Gia Thành vẫn một mực chăm chú lên màn hình máy tính, không hề nhận ra cô đang đến gần, nội tâm không khỏi đắc ý. Như thế càng tốt, nếu có thể làm anh ấy giật mình, cô càng dễ dàng giàn cảnh đánh rơi tách trà. Nhưng thực tế so với tưởng tượng thì tàn khốc hơn nhiều, khi Lê Lan Mỹ chỉ còn cách Lý Gia Thành hai bước, anh bất ngờ ngẩng đầu dậy, dùng ánh mắt ‘trìu mến’ nhất có thể để nhìn cô. Lê Lan Mỹ bị anh nhìn, thân thể vô thức co rút lại, có chút run rẩy, tóc gáy cũng dựng ngược lên, không khí xung quanh tựa như bị hạ thấp xuống vài độ. Lê Lan Mỹ hoảng sợ, hai chân đông cứng, không nghe theo lời của bản thân nữa, tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể đứng trơ một chỗ. Không khí căng thẳng và lúng túng chưa kéo dài được ba giây, cửa phòng đột ngột bị mở ra. Lê Lan Mỹ thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn vị cứu tinh xuất hiện rất kịp lúc, có điều lúc này mà nói cảm ơn vẫn còn hơi sớm, vì người xuất hiện đúng dịp không phải lúc nào cũng là cứu tinh.