Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 127: 127: Chúng Ta Sinh Ra Để Thuộc Về Nhau





Tạm bỏ qua khu vực trung tâm, Ngọc Nhi dẫn Cổ Viêm đến khu vực cung diện phía bắc là phòng ngủ của mình hiện tại.

Bước đến trước cửa cung điện, từ xa đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ phía trong.

Bước vào bên trong cung điện đập vào mắt của hắn là một sắc hồng từ những vật liệu trang trí màu hồng trong cung điện.

Trong cung điện có một chiếc giường màu hồng, bốn hướng quanh giường được treo phủ một tấm màn che bằng vải mỏng màu hồng được thêu hoa văn tinh xảo.

Bốn góc giường mỗi góc có trồng một cây đại thụ cao chừng mười mét gần chạm đến trần nhà, hoa lá của nó cũng là một màu hồng thoạt nhìn giống một cây anh đào đại thụ.

Tất cả cảnh vật bên trong phối hợp với nhau tạo nên một bức tranh phòng ngủ tuyệt sắc mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều ao ước có được cơ hội ngủ tại căn phòng này một lần.

Viêm ca chúng ta bắt đầu nhé !
Ngọc Nhi vươn hai tay cuốn lấy cổ hắn khẽ cười nói.

Tự nhiên ta lại mất hứng, hay là thôi đi, lỡ làm nhiều quá có em bé thì phải làm sao đây ?
Cổ Viêm gượng cười từ chối.

Cái gì ?
Huynh nói vậy là có ý gì, không muốn sinh con cùng với muội sao ?
Ngọc Nhi nghe vậy sắc mặt thay đổi trợn mắt quát.

Không phải vậy, ý ta là ta với ngươi còn quá trẻ, nghĩ đến việc có em bé có phải quá sớm không ?
Cổ Viêm cười cười giải thích.

Hai trăm tuổi còn trẻ trung gì nữa, muội đợi huynh suốt hai trăm năm nay cũng chỉ đợi đến ngày được bước lên kiệu hoa của huynh, được có con với huynh được có một mái ấm gia đình cùng huynh như bao nữ nhân khác.

Nếu không phải vì đợi tên xấu xa như huynh, muội sớm đã tìm nam nhân khác tốt hơn thay thế huynh từ lâu rồi đấy.

Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng.

Được rồi, được rồi, đừng giận nữa là ta sai ?
Như vậy đi, hôm nay ngươi muốn mấy đứa ta đều cho ngươi hết.

Cổ Viêm bế nàng lên giường đè nàng xuống cười nói.

Một đứa … tạm thời một đứa trước đã.


Ngọc Nhi đỏ mặt ngựng ngùng nói.

Hiện giờ nhìn nàng thật kiều diễm, hai gò má ửng đỏ, mắt phượng to tròn mang theo xuân ý dạt dào, mài liễu thanh tú, xuống dưới là mũi ngọc đang có lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt,đôi môi đỏ mọng không ngừng thả ra hương khí khiến hắn không nhịn được cuối đầu hôn xuống.

Ngọc Nhi cũng không để bản thân ở thế bị động, chủ động cuốn chặt lấy cổ hắn mà hôn hắn.

Hai người vì không có kinh nghiệm trong mấy truyện như thế này chỉ biết thuận theo bản năng thuận theo con tim mình mà làm tuy không được như những cặp đôi có kinh nghiệm khác, như họ vẫn rất vui, họ vui vì bản thân mình được làm với người mình thích.

Khi hôn nàng hắn cảm thấy, trong miệng nàng có thứ dịch ngọc như mật ngọt, tưởng không ngon mà ngon không tưởng, cả hai hôn nhau đến khi nàng khó thở mới chịu buông ra.

Quảng Cáo
Viêm ca chúng ta tiến hành đi.

Ngọc Nhi thấp giọng thẹn thùng nói.

Được rồi ta bắt đầu đây !
Dứt lời Cổ Viêm bắt đầu tiến hành cởi y phục của nàng ra, có điều tiểu tử này quá ngu ngốc loay hoay một hồi lâu vẫn chưa có cách nào cởi được y phục nàng ra, khiến Ngọc Nhi đang ở thời khắc cao trào dần không đợi được thêm nữa.

Có mỗi việc kêu huynh cởi y phục muội ra thôi, khó khăn với huynh vậy sao ?
Ngọc Nhi tỏ vẻ khó chịu khẽ quát.

Đâu phải tại ta đâu, nữ nhân cách người cách ăn mặc khác nam nhân chúng ta, ta chưa từng cởi áo cho nữ nhân bao giờ không biết cũng đâu làm lạ.

Quên mất, bộ váy trên người muội là siêu thần khí Phượng Hoàng Chiến Y, chỉ muội mới có thể cởi ra được người khác căn bản là không thể.

Ngọc Nhi mải nghĩ chuyện của mình và Cổ Viêm mà quên mất chuyện này, cười khổ nói.

Hừ, vậy mà ta loay hoay từ nãy đến giờ, ban đầu ta cũng nghĩ y phục của nữ nhân các ngươi cũng giống nam nhân chúng ta, không nghĩ đến ngươi còn chiêu trò này nữa.

Ta không cởi nữa, ngươi tự mình cởi ra đi.

Cổ Viêm làu bàu trách mắng.

Là do muội, lần này để muội tự cởi.

Ngọc Nhi chấn an.

Miệng nàng khẽ lẩm bẩm câu thần trú cổ xưa, bộ vảy đỏ trên người nàng lập tức biến thành vô số phiến lông vũ đỏ thoát ra khỏi thân thể nàng rồi biến lại thành bộ váy đỏ treo trên giá treo y phục gần đó, y phục biến mất lộ ra một thân thể đẹp tuyệt mỹ, làn da trắng nõn như da em bé, một cặp ngực to tròn đấy đặn điểm trên đó là hai nụ hoa anh đào tươi hồng kiều diễm.


Xuống chút nữa là vòng eo thon gọn như eo con kiến, bờ mông to tròn trắng nõn mềm mại đặc biệt là cặp đùi thon dài sáng bóng ngây ngất long người, giữa hai đùi là khu cấm địa hồng hào với khe suối thần thánh đang rỉ nước.

Lần trước làm chuyện đó với nàng hắn không hề để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt chỉ biết tung hoàng như một con thú dữ trên cơ thể nàng, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thân thể nàng quả thật là một tạo vật hoàn hảo không chê vào đâu.

Bảo sao nam nhân loài người lại thích mỹ nhân đẹp đến vậy, đơn giản chính bởi vì ngắm cơ thể khuôn mặt như ngắm một bức tranh vậy làm đã con mắt, thưởng thức cơ thể họ như thưởng thức một món ăn, chỉ nhìn cơ thể ngửi mùi hương trên cơ thể họ thôi cũng làm người ta phát cuồng mà chảy nước miếng.

Chung quy lại theo những gì hắn nghĩ con người yêu nhau chủ yếu chính là thỏa mãn dục vọng bản thân là chính, con để có những mối tình khắc cốt ghi tâm như Ngọc Nhi nói hắn không phủ nhận không có chẳng qua là giống như mò kim đáy biển.

Nhưng giờ phút này, hắn không để ý đến cơ thể Ngọc Nhi mà lại nhớ đến chuyện tình của Tạp Bao Tử và Tiểu Thố phải chăng đó là minh chứng của một tình yêu đẹp của con người, tuy bình thường giản gì, có chút hương vị của đau thương nhưng dư vị nó để lại khiến người ta không thể nào quên được.

Viêm ca, đây đâu phải lần đầu huynh nhìn thấy cơ thể của muội, huynh cứ nhìn chằm chằm vào muội như vậy, muội sẽ ngượng đấy.

Ngọc Nhi hai gò má đỏ ửng thẹn thùng nói.

Ngọc Nhi vừa dứt lời thì ngay lập tức Cổ Viêm nắm tay nàng nhìn nàng một cách nghiêm túc.

Ngọc Nhi à, hình như ta bắt đầu cảm nhận được thứ được gọi là tình yêu của con người rồi.

Những lời hắn vừa nói Ngọc Nhi có chút bất ngờ, nàng không hiểu tại sao khoảnh khắc nhạy cảm như thế này hắn lại nói những lời như vậy là có ý gì.

Viêm ca, tại sao lúc này huynh lại nói đến những chuyện đó chứ, muội không hiểu.

Quảng Cáo
Ngọc Nhi thấp giọng hỏi.

Theo ta thấy tinh yêu của con người giống như nấu một món ăn ngon vậy phải có rất nhiều loại gia vị khác nhau để tạo thành.

Cổ Viêm cười đáp.

Gia vị sao, huynh nói rõ xem nào ?
Ngọc Nhi nghe vậy tò mò hỏi.

Ta không rõ nữa nhưng mà lúc nãy ta chợt nhớ lại câu chuyện của Bao Tử và người yêu hắn là Tiểu Thố, ta cảm thấy ở họ có thứ tình yêu tuy không trọn vẹn nhưng rất đẹp.

Họ thích nhau không phải từ cái nhìn đầu tiên nhưng đám người động dục ngoài kia hễ thấy gái đẹp vú bự mông bự là hai mắt sáng lên như vớ phải vàng.

Họ thích nhau không phải cái hình thức bên ngoài vì trước đó họ phải trải qua giai đoạn thấu hiểu nhau, họ biết chia sẻ giúp đỡ nhau những khó khăn trong cuộc sống, dần dần họ bắt đầu mở lòng thân thiết với nhau hơn trở thành bạn thân thiết của nhau cuối cùng đến lúc họ thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn họ sẽ phá bỏ giới hạn của tình bạn tiến tới thứ tình cảm gọi là tình yêu.


Cổ Viêm mở miệng giải thích.

Cổ Viêm ca, huynh càng lúc càng trưởng thành ra rồi đấy, muội rất tự hào về huynh, những điều huynh nói không sai, nhưng có điều như vậy vẫn chưa đủ để có thể xây dựng tình yêu đẹp.

Ngọc Nhi mỉm cười nói.

Chưa đủ sao, còn thiêu thứ gì nữa ?
Cổ Viêm tò mò hỏi.

Thấu hiểu nhau rất quan trọng, chia sẻ với nhau những lúc khó khăn với nhau cũng quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả chính là sự tôn trọng nhau, một tình yêu đẹp mà thiếu sự tôn trọng dù có đẹp đến mấy cũng sẽ có một ngày tan vỡ.

Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.

Tôn trọng làm thế nào để tôn trọng nhau đây ?
Cổ Viêm nghe không hiểu nói.

Ngốc ạ, tôn trọng ở đây chính là sự chúng thủy đó, muội thích huynh muội tôn trọng huynh nên chỉ yêu một mình huynh không có yêu bất kỳ nam nhân nào khác, nhưng bản thân huynh thì sao liệu huynh có được như muội không hay là đứng núi này trông núi nọ thấy một rừng hoa đẹp thì nổi cơn thèm thuồng nhìn bông nào cũng muốn hái xuống.

Ngọc Nhi tủm tỉm cười trêu đùa nói.

Lời ngươi nói có phải đang trách móc ta phải không, sao nữ nhân các ngươi không tự xem lại bản thân mình đi, cậy mình có tí nhan sắc ra đường lúc nào ăn mặc cũng hở hang khoe vú với mông khoe đùi trước mặt nam nhân chúng ta, chẳng khác nào nấu món ngon chỉ cho nhìn mà không cho ăn, ngươi bảo bọn ta làm sao mà kìm chế được đây, chúng ta có lập hậu cung thu phục nhiều nữ nhân bên ngoài tất cả đều do các ngươi mà ra cả không thể trách chúng ta không chung thủy được.

Cổ Viêm nhíu mày trách mắng.

Lại còn giảo biện, huynh chỉ biết đổi lỗi cho nữ nhân chúng ta, sao không nhìn lại bản thân mình, tất cả là do nam nhân các huynh tâm tính không vững không kiềm chế được dục vọng của mình nên mới có chuyện thu nạp nhiều nữ nhân như vậy, tất cả các người đều là đổ quỷ háo sắc.

Ngọc Nhi nhíu mày hai tay véo mạnh má hắn quát.

Lại dám đổ lỗi cho bọn ta, rõ ràng là nữ nhân các ngươi sai trước, không phải các ngươi muốn củng cố đời sau nên mới cố tình làm mấy trò khoe thân để dụ dỗ những giống tốt như nam nhân chúng ta vào lưới.

Các ngươi căn bản không hề quan tâm đến cái thứ chung thủy gì đó, dù có phải chung chăn chung gối với nhiều nữa nhân khác trên một chiếc giường cũng không sao miễn sao có thể tìm được giống tốt để duy trì đời sau.

Cổ Viêm tức giận véo má nàng quát lại.

Quảng Cáo
Cái đồ xấu xa nhà huynh, huynh tưởng muội cũng giống như đám nữ nhân ngu ngốc ngoài kia nghe mấy lời ngon ngọt của nam nhân các huynh là bị dụ dỗ sao, huynh coi thường muội quá rồi đấy.

Nói về đức tính chung thủy nam nhân các huynh mãi mãi không thể bằng nữ nhân bọn muội được đâu, hơn hẳn đám động dục các huynh rất nhiều.

Ngọc Nhi tiếp tục véo má hắn trách mắng.

Dám nói chúng ta, không phải dám nữ nhân các ngươi cố tình khiêu khích làm sao chúng ta lại không động dục cho được, chúng ta có lập hậu cung cũng là do lỗi các ngươi.

Cổ Viêm đè nàng ra véo má quát lại.


Huynh xem lại bản thân mình đi mặt dày có khác gì cái chảo không, rõ ràng tâm tính dục vọng không vững lại quay sang trách nữ nhân bọn muội.

Ngọc Nhi đẩy hắn ra đè hắn xuống giường véo má hắn quát.

Hai người cứ thế cãi nhau vật qua vật lại véo má trách móc nhau đủ thứ trên trời dưới đất cuối cùng thấm mệt mà ngã gục xuống giường, không biết từ lúc nào bàn tay họ lại đan xen nắm chặt vào nhau.

Lúc này cả hai nhìn vào nhau chỉ biết phì cười, họ cười vì sự những chuyện ngu ngốc mình vừa nói ra họ cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ, nhưng họ vui vì chỉ khi cãi nhau họ như được giải tỏa mọi mệt mỏi trong lòng, chỉ khi cãi nhau họ mới có thể thấu hiểu thêm về đối phương, chỉ khi cãi nhau xong họ mới cảm thấy được bản thân trưởng thành hơn trước.

Ngọc Nhi ta thích muội.

Cổ Viêm muội thích huynh.

Đồng thanh hai người nhìn nhau cười nói, sau đó hai người lại tiếp tục cười lớn cười như hai đứa trẻ vô ưu vô lo không quan thế sự ngoài kia có ra sao, cười một cách sảng khoái hết mức có thể.

Sau khi cười xong hai người lại tiếp tục nhìn nhau một cách thắm thiết, theo bản năng của tình yêu hai người lao vào ôm nhau điên cuồng hôn nhau.

Ngọc Nhi ta nghĩ kỹ rồi, ta không muốn lập hậu cung nữa, bởi vì trong tim ta chỉ thích một mình muội, dù sau này muội có ra sao, có xấu xí hay mập mạp như con heo rừng, hay thậm chí là một phế nhân ta vẫn sẽ chỉ thích một mình muội.

Ta muốn có một tình yêu tuyệt đẹp đẹp như tình yêu của Bao Tử dành cho Tiểu Thố, à không ta muốn một tình yêu đẹp hơn họ rất nhiều một tình yêu khắc cốt ghi tâm ngàn vạn năm không phai.

Vì thế xin muội sau này hãy dạy ta nhiều hơn về tình yêu loài người nhé.

Cổ Viêm vuốt vé gò má mềm mại của nàng cười nói.

Những lời huynh nói là thật sao, huynh thật sự bỏ qua những nữ nhân xinh đẹp tài năng hơn muội ngoài kia, huynh nghĩ kỹ chưa vậy đừng có hứa suông làm cho muội vui, muội nghĩ kỹ rồi muội sẽ không bắt ép huynh chỉ chung thủy với một mình muội, chỉ cần trong tìm huynh có muội, cho dù huynh có lập hậu cung thêm bao nhiêu nữ nhân muội cũng không để ý.

Dù sao bản thân nam nhân các huynh dục vọng cao hơn nữ nhân bọn muội có yêu thích cái đẹp cũng đâu gì làm lạ.

Ngọc Nhi cười nói.

Mặc dù Cổ Viêm ta không phải loại tốt lành gì, ta thừa nhận bản thân cũng rất thích nữ nhân xinh đẹp vú bự mông bự ngoài kia, nhưng vì muội để phấn đấu có được một tình đẹp cùng muội, ta sẽ cố gắng tu dưỡng tâm tính của mình, cố gắng trở thành một con người tốt, trở thành một nam nhân tốt để xứng đáng với tình yêu mà muội dành cho ta.

Vì thế nhiệm vụ của muội sau này chính là phải tin tưởng ta, Cổ Viêm ta nói được làm được.

Cổ Viêm nhìn nàng giọng nghiêm túc nói.

Những lời huynh nói muội sẽ tạm thời tin tưởng huynh, nhớ những gì huynh vừa hứa, nếu sau này huynh có động chạm với nữ nhân nào khác là không xong với muội đâu đấy.

Ngọc Nhi nhíu mày cười cảnh cáo.

Tin ta đi từ nay về sau ta chỉ thích một mình muội, có bóp vú có vỗ mông cũng chỉ bóp vú vỗ mông một mình muội thôi sẽ không có nữ nhân thứ hai đâu, hì hì.

.