Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 172




Thái độ khó chịu của Uông Trữ Hạ làm Mục Anh Húc nghi ngờ nhìn cô. “Ai khiến em tức giận? Sáng sớm mà sắc mặt tệ như vậy?”

“Không có gì.” Uông Trữ Hạ giấu biển, cô không muốn Mục Anh Húc biết Hứa Cao Lãng vừa rời đi. Cô sợ những lời chất vấn và càng không muốn giải đáp các câu hỏi.

Trong phòng khách, Uông Trữ Hạ đặt tách cà phê xuống trước mặt anh, liếc nhìn Mục Niệm loay hoay trong lòng anh, hơi lo lắng bé sẽ phàn nàn chuyện xảy ra trong bữa ăn sáng.

“Thật hoài niệm cà phê em pha.” Cầm tách cà phê trên tay, Mục Anh Húc nhìn vào thứ nước sóng sánh bên trong, cảm thán. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng cô bằng sự chân tình rất thật.

Chân tay Uông Trữ Hạ ngọ nguậy không yên, thật may có Mục Niệm phá vỡ không khí kỳ lạ này. Giọng bé thận trọng. “Bố đến đón con về nhà à?”

“Đúng!” Anh gật đầu hỏi. “Làm sao cái mặt chù ụ thế này? Mục Niệm không muốn về nhà với bố sao?”

Bé gật đầu rồi lại lắc đầu, đặt câu hỏi rất ngây thơ. “Bố không đón mẹ cùng về sống với bố à? Tại sao chỉ đón con?”

Mục Anh Húc quay sang nhìn phản ứng của Uông trữ Hạ, chỉ thấy cô cúi đầu im lặng, đành thở dài giải thích. “Sống chung sẽ không thuận tiện cho công việc của mẹ con. Chúng ta không nên làm khó mẹ, đúng không?”

“Không thuận tiện là gì ạ? Bố, bố chỉ cần làm đám cưới với mẹ là đón mẹ về sống cùng được mà.”

Uông Trữ Hạ phun thẳng ngụm cà phê trong miệng, lời nói của trẻ con quá đáng sợ.

Mục Anh Húc mỉm cười xoa đầu Mục Niệm, hài lòng về mồm mép của con trai, cũng như thích thú trước hành vi lúng túng của Uông Trữ Hạ.

Uông Trữ Hạ hoảng hốt lau cà phê trên mặt bàn thì một tấm thiệp xinh đẹp đưa ra trước mặt. Nhìn thiết kế hoa văn tinh xảo, cô nhướn mày ngạc nhiên, không đưa tay cầm. “Đây là gì?”

“Thứ bảy này là sinh nhật của Mục Niệm, tôi dự định tổ chức bữa tiệc chúc mừng cho con. Hy vọng em có thể tham dự.”

Lời nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng như búa tạ giáng vào đầu cô. Gần đây cô bị cuốn vào quá nhiều phiền phức người lớn, đến mức sinh nhật con trai ruột cũng không nhớ. Uông Trữ Hạ nhìn Mục Niệm với ánh mắt ăn năn tội lỗi. “Xin lỗi, mẹ không nhớ, cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho Niệm Nhi.”

“Chưa đến thứ bảy mà mẹ. Mẹ đến dự sinh nhật con là món quà lớn nhất rồi. Mẹ đừng từ chối.” Mục Niệm cười toe toét nói. “Mẹ sẽ đến đúng giờ.”

Mục Niệm hoan hô, nhảy khỏi lòng Mục Anh Húc, chạy sang hôn hôn cô. Mục Anh Húc nhìn cô ôm hôn lại con trai, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Anh thích không khí giản dị này. Sáng thứ bảy, Uông Trữ Hạ sắp xếp quần áo, chọn ra trang phục để đến dự sinh nhật Mục Niệm. Cô biết tiệc sinh nhật Mục Niệm không phải bữa cơm gia đình đơn giản, mà là tiệc chính thức đầy xa hoa sang trọng.

Trong khi đang phân vân chọn lựa, cửa phòng vang lên tiếng chuông, Uông Trữ Hạ mở cửa và ngạc nhiên nhìn nhân viên khách sạn ôm một chiếc hộp rất lớn trên tay.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chào cô Uông! Ngài Mục gửi đồ cho cô.” Nhân viên khách sạn mỉm cười lịch sự.

“Gửi đồ cho tôi?”

Trong khi Uông Trữ Hạ ngớ người mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, nhân viên khách sạn đã bước vào phòng, cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, rồi cúi người cung kính. “Đây là ngài Mục đặc biệt dặn mang đồ tới cho cô Uông. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”

Nhân viên phục vụ đến và đi nhanh như một cơn gió, căn phòng còn mình cô vẫn đứng lơ ngơ tại cửa phòng và chiếc hộp thật to đặt trên bàn.

Uông Trữ Hạ đứng ở cửa một lúc, thở hắt ra quay về bên cạnh bàn. Cô lóng ngóng mở ra, bên trong là trang phục dự tiệc rất sang trọng và quý giá.

Cô ngẩn ngơ vài phút, tự nhiên thấy xấu hổ khi gọi điện cho Mục Anh Húc. Cô nói thật nhanh vào điện thoại. “Anh gửi trang phục cho tôi?”

“Em thử chưa?” Giọng trầm khàn mang theo tiếng cười truyền qua điện thoại.

“Chưa.” Cô trả lời theo bản năng rồi giật mình vì thấy không đúng. “Vấn đề không phải thử rồi hay chưa. Tôi có quần áo mặc, không thể nhận đồ anh gửi. Vui lòng cho người đến lấy về.”

Giọng nói của Mục Anh Húc chùng xuống, có chút không vui.” Có cần rõ ràng như vậy không?”

“Cần!” Uông Trữ Hạ gật mạnh đầu.

“Hừ! Nếu em muốn rõ ràng thì việc em đến dự tiệc sinh nhật con trai của chúng ta, tôi có cần trả tiền cho sự xuất hiện của em không?”

Vẻ mặt Uông Trữ Hạ ngưng trệ, lông mày cô nhíu lại. “Hai chuyện này khác nhau. Anh đừng vô lý như vậy. Tôi là mẹ Niệm Nhi, mẹ ruột xuất hiện trong sinh nhật con trai là chuyện hiển nhiên.”

“Vậy thì tôi, với tư cách là bố của Mục Niệm, chuẩn bị trang phục dự tiệc cho mẹ Mục Niệm, cũng là chuyện hiển nhiên.”

Uông Trữ Hạ tức điên lên với lập luận ngang ngạnh, cô biết càng nói chỉ càng thua thiệt, đành nhận lòng tốt của anh. “Được rồi. Dù sao anh cũng đã mua và gửi đến khách sạn, tôi sẽ mặc.”

“Vốn nên thế ngay từ đầu.” Tiếng cười trầm thấp len lỏi qua điện thoại chui vào tai cô, cô biết anh rất hài lòng trước sự nhu thuận của mình. “Tối nay tôi sẽ đến đón em sớm!”

“Được.” Sau khi hai người thương lượng xong, Uông Trữ Hạ cúp điện thoại.

Nhìn xuống váy trong hộp, cô cầm váy lên muốn thử thì thấy bên dưới có một đôi giày cao gót màu trắng bạc rất phù hợp với váy.

“Anh ta còn cẩn thận đến mức này?” Uông Trữ Hạ cầm giầy cao gót lên nhìn, đúng kích cỡ chân cô.

Vì không muốn ngâm mình trong phòng khách sạn để suy nghĩ về sắp xếp chu đáo của Mục Anh Húc, cô quyết định đến trung tâm mua sắm chọn quà sinh nhật cho Mục Niệm.

Dạo quanh vài vòng trung tâm thương mại, cô không tìm thấy thứ gì thích hợp. Sự buồn bực chỉ tan mất khi cô nhìn thấy một cuốn album ảnh thủ công rất tinh xảo, ánh mắt Uông Trữ Hạ sáng lên và cô chợt nảy ra ý tưởng mới mẻ.

Cô mất cả ngày dài để chuẩn bị món quà.

Buổi tối, xe của Mục Anh Húc dừng ở lối vào khách sạn, anh không lên phòng mà gọi điện để cô ra ngoài.

Uông Trữ Hạ bước ra khỏi cửa khách sạn, ánh mắt Mục Anh Húc không dứt mắt được. Chính tay anh chọn váy và giày, nhưng anh không ngờ trang phục khoác lên người cô có thể lộng lẫy và quyến rũ tự nhiên như vậy. Bị ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn, Uông Trữ Hạ xấu hổ, cúi đầu nhìn chiếc váy bồng bềnh mềm mại trên cơ thể, ngượng ngùng nói. “Thế nào?”

“Rất đẹp!” Mục Anh Húc trả lời thật nhanh, rồi anh giật mình gãi gãi mũi.

Cảm giác vui vẻ khi được khen đẹp của phụ nữ khiến cô đắc ý nhoẻn cười. Không khí của hai người êm đềm khác hẳn mùi thuốc súng thù hằn trước đây, thực ra đứa con bao giờ cũng là cầu nối của các bậc cha mẹ, chỉ là Uông Trữ Hạ không để ý thôi.

Mục Anh Húc cúi người mở cửa xe cho cô, thấy cô cầm túi lớn trên tay, muốn vươn tay lấy. “Trong túi có gì vậy? Tặng tôi hả?”

“Anh nghĩ đi đâu vậy? Là quà sinh nhật Mục Niệm!”

Anh cau mày, ánh mắt có chút ghen tị. “Ai là người nói chưa kịp chuẩn bị quà?”

“Anh làm sao thế? Sinh nhật con trai, tôi làm mẹ sao có thể đến tay không?” Uông Trữ Hạ không để ý vẻ mặt đố kị của anh, nghiêng người ngồi vào ghế phó lái. “Đi thôi, đứng đó làm gì.”

Mục Anh Húc đóng cửa xe, vòng sang ghế phó lái, nhưng anh không khởi động xe, nhìn chằm chằm vào chiếc túi, giọng nói bực bội. “Tôi tặng váy và giày cho em, em không có quà đáp lễ à?”

“Sinh nhật anh đâu mà đòi quà?” Uông Trữ Hạ thốt ra thành lời mới giật mình, cô bật cười khanh khách. “Ôi trời! Anh bao nhiêu tuổi rồi mà đòi quà? Không xấu hổ hả?”

Bị từ chối còn kèm theo mấy lời trêu đùa, Mục Anh Húc tức giận nhấn chân ga làm Uông Trữ Hạ không kịp chuẩn bị, ngã dúi về phía trước, may có đai an toàn giữ lại. Cô trừng mắt lườm anh, nhìn thấy vẻ hầm hầm khó chịu trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng, lại phì cười.

Không muốn đụng vào ổ kiến cửa, cô quay đầu nhìn ra cửa kính xe, không gian khép kín trong xe dễ chịu êm đềm lạ thường.

Xe dừng ở cổng Mục gia, Mục Niệm đã sớm đứng ở cửa chào đón, nhìn thấy cô xuống xe liền chạy tới ôm châm.

“Mẹ Hạ Hạ hôm nay thật xinh đẹp!”

“Niệm Nhi hôm nay cũng rất đẹp trai, như hoàng tử!” Uông Trữ Hạ xoa xoa gò má lạnh lẽo của bé, lo lắng nói. “Tại sao con lại đứng bên ngoài vào thời tiết lạnh thế này? Nếu bị ốm thì làm sao?”

“Bởi vì con sợ mẹ sẽ không đến, nên phải đứng ở đây chờ.” Mục Niệm cười rạng rỡ với chiếc mũi ửng đỏ vì lạnh.

Tim cô thắt lại, nói không lên lời, để mặc Mục Niệm kéo cô vào nhà, vứt lại Mục Anh Húc vừa bước xuống xe.

“Có mẹ là quên ngay bố.” Mục Anh Húc lắc đầu chịu thua, ném chìa khóa xe cho quản gia rồi rồi sải bước đi vào.

Mục gia được trang hoàng rất lộng lẫy, bóng bay, hoa và các vật lấp lánh được thiết kế rất hài hòa ấm áp. Đúng như cô dự đoán, bữa tiệc rất lớn, chắc chắn sẽ có nhiều vị khách quyền quý.

Ánh mắt của Uông Trữ Hạ bị thu hút bởi những bức ảnh đang được chiếu trên màn hình trong phòng khách. Từng bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của Mục Niệm, từ khi sinh ra cho đến năm tuổi, mọi sự kiện mọi sinh hoạt, đều lưu trữ rất chuyên nghiệp.

Uông Trữ Hạ nhìn bé lớn lên theo từng ngày, nước mắt không kìm được rơi ướt đẫm mịiị, lồng ngực nặng trịu đầy khó chịu.

Tiếc nuối, xót xa, chua chát và thương tâm, các cung bậc cảm xúc đan xen chồng chéo lên nhau. Cô rất khó thở.

Cô đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Mục Niệm trong những năm đầu cuộc đời. Thời gian biết bò, chập chững biết đi, bập bẹ học nói, lần đầu đi nhà trẻ…

cô hoàn toàn bỏ lỡ, không hề đồng hành cùng bé.

Bộ dạng thương tâm đầy ăn năn của cô làm Mục Anh Húc đau lòng. Anh chạm vào tay cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, tôi đặc biệt chuẩn bị những ảnh cho em không phải vì muốn em thấy khó chịu.”