Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 54




Biệt thự cũ.

Uông Trữ Hạ đang ngồi một mình bên chiếc bàn ở sân trước, xem một số tin tức về Ôn Thế trên Internet.

Bệnh viện đã trả lại cho hắn sự trong sạch, các thành viên gia đình của bệnh nhân cũng biến mất, không còn náo loạn kiện tụng khắp nơi.

Uông Trữ Hạ mỉm cười chua chát. Cô vừa rời khỏi Ôn Thế, mọi rắc rối liền được giải quyết. Đúng như lời bà Ôn, cô là ngôi sao chổi, mang xui xẻo khi ở bên Ôn Thế.

Cô buông tiếng thở dài thì một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm phủ lên vai. “Em mặc phong phanh ngồi ngoài sân thế này là muốn nhiễm lạnh?”

Mục Anh Húc không vui nhìn cô khiển trách.

Uông Trữ Hạ hoảng sợ, vội vàng từ chối. “Tôi không lạnh, cảm ơn Mục tổng.” Cô kéo áo xuống nhưng bị bàn tay của Mục Anh Húc chặn lại, lần nữa kéo áo khoác lên vai.

“Tôi nói lạnh là lạnh. Đừng cãi!”

Đọc hiểu tức giận trong mắt Mục Anh Húc, cô liền nghe lời. Hơi ấm bên trong áo khoác lan ra khắp cơ thể khiến nhịp tim cô bị xáo trộn. Cô không biết làm gì để bớt bối rối, não hoạt động cố tìm ra chủ đề nói chuyện. Cặp mắt ưng sắc bén của Mục Anh Húc quan sát biểu cảm trên mặt cô. Giọng anh từ tốn thông báo. “Hôm nay Ôn Thế đến Mục thị tìm tôi, và hỏi tin tức về người nào đó.”

Chỉ một câu ngắn ngủn cũng khiến thần kinh của Uông Trữ Hạ trở nên nhạy cảm. Cô lo lắng nhìn Mục Anh Húc, thận trọng hỏi. “Anh đã không nói với Thế ca, đúng không?”

“Em nghĩ sao?” Khuôn mặt vô cảm của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ mơ hồ. Cô không đọc được suy nghĩ của người đàn ông nguy hiểm này.

Sau khi nuốt khan, cô nghe Mục Anh Húc tiếp tục nói giọng hờ hững. “Tôi nói hắn đừng làm phiền em nữa, em không còn yêu hắn ta.”

Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nhưng câu nói tiếp theo khiến cô hóa đá tại chỗ. “Tôi cũng nói với hắn, em đã yêu tôi.”

Uông Trữ Hạ cảm thấy bản thân gặp ảo giác, cô vừa thấy trong đôi mắt vốn sắc bén hung ác ánh lên tia tự hào. Như thể trong cuộc cạnh tranh này, Mục Anh Húc đã chiến thắng Ôn Thế.

Thấy Uông Trữ Hạ vẫn đang sững người đứng bất động, Mục Anh Húc cau mày trước phản ứng chậm chạm của cô. “Có vẻ em không hài lòng với lời nói của tôi?”

Cô giật mình tỉnh táo, bối rối nói. “Tại sao anh phải nói như vậy. Anh có thể nói dối chuyện khác. Không cần lấy lý do…”

“Tôi không thích nói dối!” Mục Anh Húc bực bội cắt ngang “Anh nói tôi đã yêu anh, không phải nói dối?” Uông Trữ Hạ bắt đầu mông lung. Mục Anh Húc đột nhiên cúi xuống, ác ý thổi hơi vào tai cô, cảm nhận cơ thể nhỏ bé thoáng rùng mình, lúc này mới thì thầm bằng giọng trầm khàn quyến rũ. “Sớm hay muộn, điều này sẽ thành sự thật.”

Chất giọng đầy cám dỗ cùng hơi thở nam tính đầy xâm lược khiến trái tim Uông Trữ Hạ run rẩy lạc nhịp. Chân tay cô lóng ngóng, mặt đỏ ửng nóng ran, cô lúng túng đẩy người anh ra, chạy vào trong biệt thự.

Đuổi theo bước chân trốn chạy của cô là tiếng cười vui vẻ. Mục Anh Húc cảm thấy hạnh phúc đang trào dâng trong lòng.

Trong phòng riêng, Uông Trữ Hạ nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua trong gương, đưa tay xoa mạnh gò má.

Chuyện gì đang xảy ra với trái tim cô vậy? Rõ ràng cô biết Mục Anh Húc đã có bạn gái, nhưng cô vẫn vô thức bị anh làm cho rung động. Điều này khiến cô bối rối, lúng túng không biết làm sao.

Vào bữa tối, vì Mục Niệm hôm nay không về biệt thự, không khí bữa ăn tràn ngập ngượng ngùng. Uông Trữ Hạ liên tục lén lút quan sát Mục Anh Húc, đến mức anh ta đặt đũa xuống, ra lệnh. “Ăn xong đến thư phòng gặp tôi.”

Mệnh lệnh càng khiến cô luống cuống, không có tâm trạng ăn, cứ luôn suy nghĩ lý do anh muốn nói chuyện.

Thời điểm cô đến thư lòng, tâm trạng vẫn chưa khá hơn tí nào, cứ xấu hổ ngại ngùng.

Mục Anh Húc lạnh nhạt nói. Ngồi xuống. Tôi cũng không ăn thịt em.” Nhưng sớm muộn cũng ăn em, anh bổ sung thêm trong đầu.

Vài phút im lặng trôi qua, bầu không khí ngày càng ngột ngạt khó thở, Mục Anh Húc từ tốn nói. “Trữ Hạ, tôi không có kế hoạch để em quay lại với Ôn Thế.”

Cô không hiểu anh có ý gì, chắc chắn không chỉ là ý nghĩa trên bề mặt câu nói. Cô cắn môi tiếp tục lắng nghe, hai tay nắm chặt để trái tim bình tĩnh hơn.

“Hôm nay tôi nói với Ôn Thế về lý do em chia tay hắn, là vì em yêu tôi, chúng ta đã ở bên nhau.”

“Mục tổng, anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh bị điên rồi!” Cô sốc đến mức há to miệng.

Mục Anh Húc đột nhiên bước đến gần, ngồi xuống và vòng tay giữ chặt eo cô, giọng nói hạ thấp xuống như đang dỗ dành. “Em không muốn Ôn Thế từ bỏ? Ở bên anh sẽ khiến hắn hoàn toàn chết tâm.”

Uông Trữ Hạ cố gắng đẩy Mục Anh Húc ra, nhưng không cách nào thóa khỏi sự giam cầm của bàn tay to khỏe, cô lắc đầu từ chối, giọng hoảng hốt. “Đó không phải sự thật. Tôi không thể làm như vậy với Thế ca, nó quá tàn nhẫn với tình cảm của anh ấy. Tôi càng không muốn lợi dụng anh.”

“Tôi nguyện ý để em lợi dụng.” Mục Anh Húc dùng lực khiến cơ thể cô áp sát anh hơn, hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, anh nhìn thấy được cả các sợi lông măng trên mặt cô đang run rẩy bối rối. “Trữ Hạ, em dám khẳng định em không thích tôi chút nào?”

Uông Trữ Hạ không thể trả lời ngay câu hỏi, cô bị nhốt trong đôi mắt sâu thâm tình của anh, lời nói nghẹn trong cổ, không thoát ra được. “Trữ Hạ, em đã bao giờ hỏi trái tim của mình chưa, rằng em cũng thích tôi dù một chút?” Bàn tay với vết chai thô cứng vuốt ve khuôn mặt cô, Mục Anh Húc thâm tình nhìn sâu vào mắt cô.

Uông Trữ Hạ chưa từng tự hỏi, nhưng cô biết rõ bản thân đã từng rung động bởi lời nói và các cử chỉ chăm sóc của anh ta.

Cảm giác anh mang đến cho cô khác cảm giác Ôn Thế dành cho cô. Một lời nói của anh cũng đủ khiến cô đỏ mặt, nhịp tim tăng tốc, chân tay lóng ngóng, và mọi hành vi của anh luôn khiến cô ghi nhớ nghĩ ngợi…

Nhưng sau tất cả, hai người không cùng một thế giới, khoảng cách giữa họ là một trời một đất. Anh là Mục tổng của một tập đoàn lớn, cô chỉ là thư ký nhỏ trong công ty, sự khác biệt về tầng lớp quá rõ ràng, Và một điều quan trọng khác khiến Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay ấm áp đang mơn trớn khuôn mặt cô.

“Mục tổng, anh đừng đùa giỡn nữa. Chúng ta không thể nào…”

“Điều gì là không thể? Tại sao lại không thể?” Mục Anh Húc lớn tiếng hỏi. Khi anh trải lòng với cô, chỉ anh mới biết bản thân cũng lo lắng thế nào trước câu trả lời.

“Anh đã có bạn gái và một đứa con. Tôi không có sở thích làm kẻ thứ ba phá hoại chuyện tình cảm của người khác…” Ánh Mắt Uông Trữ Hạ nhiễm buồn khi nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của Mục Niệm. “Tôi cũng không muốn làm mẹ kế.”

Bàn tay đặt trên eo cô tháng lỏng ra, Uông Trữ Hạ lợi dụng sơ hở tránh thoát, cô đứng lên, khuôn mặt vẫn đỏ hồng ngượng ngùng, nhưng giọng nói đã trở nên dứt khoát mạnh mẽ. “Tôi không làm được người xấu. Mục tổng nên trân trọng những gì đang có trong tay, đừng để mất đi rồi mới hối hận.”

Cô vội vàng đi khỏi phòng, không dám ở lại thêm phút giây nào nữa. Cô sợ sẽ bật khóc nếu tiếp tục đối diện ánh mắt đầy chân tình kia.

Câu nói của Uông Trữ Hạ đánh tỉnh Mục Anh Húc. Anh lầm bẩm lại lời cô. “Nên trân trọng những gì đang có trong tay, đừng để mất đi rồi mới hối hận.”

Đúng, anh sẽ không để mất thêm lần nữa. Nhìn vào cánh cửa đóng kín, Mục Anh Húc đưa ra quyết định.

Tối hôm đó, anh trở về Mục gia. Cánh cửa luôn mở rộng cùng nụ cười chào đón của Cao Trữ Mộc. “Anh Húc, anh đã trở lại.”

Mục Anh Húc tránh khỏi cái ôm thân mật của cô ả. Nụ cười trên môi Cao Trữ Mộc đóng băng cứng đờ, cánh tay đưa ra vẫn lơ lửng trên không trung.

Mục Anh Húc không để cô ả lên tiếng, đơn giản nói. “Cao Trữ Mộc, chúng ta chia tay.”

Như một tiếng sét tàn nhẫn đâm xuyên trái tim, Cao Trữ Mộc ngơ ngác hỏi lại. “Anh nói gì?” Nụ cười của ả trở nên méo mó xấu xí. “Anh Húc, lời đùa này không thí vị đâu.”

Nhìn khuôn mặt đau khổ của Cao Trữ Mộc, anh cảm thấy tội lỗi nhưng giọng nói vẫn cương quyết dứt khoát. “Cao Trữ Mộc, chúng ta ở bên nhau ba năm nhưng cả hai đều rõ đang lãng phí thời gian của nhau. Hãy chia tay. Em sẽ gặp một người toàn tâm toàn ý yêu em thật lòng.”

“Em không muốn chia tay.” Cao Trữ Mộc nhào đến ôm chặt cánh tay anh, giọng nói hoảng loạn. “Chúng ta ở bên nhau ba năm, tại sao anh có thể nói chia tay đơn giản như vậy? Hãy cho em biết lý do, em không muốn chia tay không rõ ràng như thế này.” Mục Anh Húc cường ngạnh rút cánh tay ra, lùi lại một bước giữ khoảng cách. Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn. “Tôi không yêu em”

Đơn giản, trực tiếp và nhẫn tâm.

Sau ba năm, cuối cùng anh cũng nói ra.

Cơ thể Cao trữ Mộc run lên từng hồi, đôi mắt ướt nước tràn đầy tia đỏ, ả cười cay đắng. “Anh Húc, chúng ta bên nhau ba năm, và bây giờ anh nói không yêu em? Vậy ba năm qua, tình cảm của anh dành cho em là gì? Anh làm sao trả lại ba năm thanh xuân của em?”

“Em muốn gì?” Mục Anh Húc không bị đả động, anh thản nhiên nói như đàm phán một hạng mục kinh doanh nào đó. “Tôi sẽ cho em những gì em muốn.”

Thật ngoan độc và bạc bẽo, Cao Trữ Mộc cảm thấy ớn lạnh trước con người bạc tình của Mục Anh Húc.

Cao Trữ Mộc cười mỉa mai, “Anh Húc, hóa ra với anh tình cảm đều được bù đắp bằng vật chất? Ba năm tình cảm của tôi, ba năm thanh xuân của thời con gái, anh có thể dùng gì bù đắp?”