Hành Trình Sủng Phu

Chương 23: Tiêu Vãn Đau Lòng






Hai má đỏ như lửa, Tạ Sơ Thần thấy mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía mình, mới ý thức được mình đang bị Tiêu Vãn ôm trong ngực, mà động tác xấu hổ chôn mặt mình của hắn, lại biến thành thân thiết dán lên ngực Tiêu Vãn.
Tạ Sơ Thần cả kinh, theo bản năng vội vàng buông lỏng tay đang ôm eo Tiêu Vãn, lại nhớ mình mới vừa chui lỗ chó, cả người bẩn thỉu, mà tối qua mình còn nôn đầy người Tiêu Vãn, bị nàng khinh khi ghét bỏ đủ điều, hắn lập tức như nai con gặp họa, kinh hoảng muốn đẩy Tiêu Vãn ra.
Ai biết, Tiêu Vãn chẳng những không có đẩy hắn ra xa, ngược lại ôm hắn càng chặt hơn.
Kiếp trước, mặc kệ mình cả người dơ bẩn thọ hình trên pháp trường, Tạ Sơ Thần vẫn dịu dàng ôm mình.
Chuyện như mới hôm qua, khiến ánh mắt Tiêu Vãn ươn ướt, nhịn không được hai bàn tay vòng qua đan vào từng ngón tay như ngọc của Tạ Sơ Thần.

Rõ ràng là kim chi ngọc diệp, trên ngón tay lại xuất hiện vết chai mờ mờ, có thể thấy được những năm gần đây, hắn đã phải chịu nhiều vất vả.
Hắn nên được người Tạ gia nâng niu trong lòng bàn tay! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì lại khiến thiếu gia phú hộ giàu nhất kinh thành phải rơi vào tình cảnh như vậy?
Trong lòng có trăm nghìn mối kết, Tiêu Vãn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tạ Thanh Vinh, cười gằn: “Tạ phu nhân, Sơ Thần là phu lang của ta.”
Nàng một câu chắc như đinh đóng cột làm thân mình Tạ Sơ Thần run lên, hơi bất an nhìn Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng.
Tiêu Vãn nói với Tạ Thanh Vinh mà mắt nhìn chăm chăm môi công đã tỉnh đang nằm dài khiếp sợ ở đằng xa: “Nhưng vừa rồi, bản tiểu thư nghe được, ngươi muốn bắt Sơ Thần gả cho Từ tam tiểu thư, có chuyện này không?”
Thấy Tiêu Vãn khó chịu mắt cứ đảo tới đảo lui trên người môi công, Tạ Thanh Vinh nhíu mày, giả vờ lo lắng nói: “Không biết Tiêu tiểu thư muốn cưới Sơ Thần, cho nên ta làm chủ hứa một mối hôn sự cho Sơ Thần, chính là Từ tam tiểu thư ...!Nay Từ gia đã mang sính lễ đến là một ngàn lượng, kiệu hoa cũng đã tới cửa, nếu như hủy hôn, phía bên Từ gia, e rằng không ổn ...!”
Tiêu Vãn hào phóng phất phất tay: “Hôm nay lại mặt, ta đặc biệt mang tới năm ngàn lượng sính lễ và tám rương quà cưới.

Sính lễ Từ gia cũng chỉ có một ngàn lượng, ngươi thấy có chỗ nào không ổn? Sơ Thần đã là phu lang của ta, ngươi còn không mau trả lại hôn thư!”
Tạ Thanh Vinh thu Từ gia một ngàn lượng sính lễ, nếu không gả Tạ Sơ Thần đi Từ gia, tức là thoái hôn.

Dựa theo luật Đông Ngụy, người bội ước phải bồi thường gấp đôi sính lễ, bây giờ Tiêu Vãn lại đưa đến năm ngàn lượng sính lễ và tám rương quà cưới!
Tạ Thanh Vinh nhìn từng rương từng rương quà cưới đưa vào phủ, mỗi một rương đều đáng giá ngàn vàng, ánh mắt sáng ngời.

Nàng ta vung tay lên, danh chính ngôn thuận nói: “Hôm nay, Sơ Thần chúng ta không gả đi Từ gia!" Nói xong, nàng ta lấy hôn thư Từ gia đưa đến ném vào mặt môi công: " Ta tuyên bố, từ giây phút này, tờ hôn thư này chính thức vô giá trị.


Người đâu, tiễn môi công ra về.”
Hôn nhân ở Đông Ngụy bắt đầu bằng câu nói của môi công, đầu tiên nhà gái sẽ mời môi công đến nhà trai cầu hôn, sau khi nhà trai đồng ý, sẽ đưa thiếp canh (tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ) của tân lang.

Sau khi nhà gái lấy được thiếp canh, theo phong tục phải đặt trước bài vị tổ tông đốt nhang cúng vái ba ngày, sau đó mời thầy bói tính ngày sinh tháng đẻ nam nữ có xung khắc hay không.

Một khi không xung khắc, có thể kết hôn.

Mà phần quan trọng nhất của thủ tục kết hôn, đó chính là ký hôn thư.
Ở Đông Ngụy, từ trước đến nay hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của môi công cho nên phía dưới hôn thư, ngoài chữ ký của cha mẹ hai bên, còn phải có chữ ký của môi công, như vậy mới có giá trị luật pháp.

Nếu có người đơn phương hủy bỏ hôn ước, lại không thể bồi thường gấp đôi sính lễ, phạt đánh sáu mươi trượng.

Nếu nam tử đã có hôn ước mà còn tự ý gả cho người khác, sẽ bị cấu thành tội thông dâm, bị người phỉ nhổ.
Nhìn tờ hôn ước bị ném về, Tiêu Vãn nhếch mép, còn môi công thì tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Hắn ta dậm chân, thở hổn hển nói: “Tạ gia các ngươi dám thoái hôn! Các ngươi chờ đó, Từ tam tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bỏ lại một câu hung ác, môi công tức rời khỏi Tạ phủ, ai ngờ, mới đặt chân qua khỏi cổng, thì va vào một thiếu nữ váy lụa xanh.
“Xin lỗi, ngươi không sao chứ?”
Thân thể bị đụng, cả người chấn động, đau nổ đom đóm mắt, được mấy người Từ gia đỡ dậy.

Hắn oán hận nhìn thoáng qua Tạ phủ, cùng kiệu hoa ảo não trở về Từ gia, báo cáo chuyện hôm nay Tiêu Vãn đoạt hôn, Tạ gia thoái hôn thêm mắm thêm muối cho Từ tam tiểu thư.
Xoa xoa tay chờ phu lang xinh đẹp, Từ Thanh thấy khắp người môi công đầy vết thương trở về với cái kiệu không, nghiến răng nghiến lợi tức giận.


Nàng ta xưa nay kiêu căng quen thói làm sao nuốt trôi nỗi nhục này, mang theo một đám hộ vệ, khí thế hùng hổ đi tới Tạ phủ giết người!
Trong Tạ phủ, Tạ Thanh Vinh đối xử với Tiêu Vãn như khách quý, thậm chí vì lấy lòng Tiêu Vãn, nàng ta mặc kệ nữ nhi ngăn cản, sai người đánh hai thị nữ bên cạnh nữ nhi nàng nhiều năm năm mươi đại bản, trục xuất khỏi Tạ phủ.
Loại người thấy tiền sáng mắt như vậy, Tiêu Vãn vô cùng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn khách khí kêu vài tiếng “Tạ phu nhân”, sau đó lấy cớ thăm phụ thân Tạ Sơ Thần, nàng nắm tay Tạ Sơ Thần ngây ngốc ngượng ngùng, nghênh ngang rời khỏi đại viện Tạ gia, đi về viện của Tạ Sơ Thần, bộ dáng giống như nàng là đại lão gia nắm quyền nơi này vậy.
Trước khi đi, nàng không quên quăng cho Tạ Hi đang tức điên lên một cái nhìn khiêu khích, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm sáng lạn.
Tạ Hi thở phì phò trừng mắt, đợi Tiêu Vãn đi xa, lôi kéo tay Tạ Thanh Vinh oan ức nói: “Mẫu thân! Sao người không giúp nữ nhi, ngược lại giúp Tiêu Vãn chứ! Hơn nữa, thoái hôn với Từ gia, Từ tam tiểu thư sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Chúng ta phải bồi thường gấp đôi tiền sính lễ đó!”
Tạ Thanh Vinh không cho là đúng khoát tay, nhìn bóng dáng Tiêu Vãn dắt Tạ Sơ Thần đi xa, trong ánh mắt tràn đầy tính toán: “Gấp đôi tiền sính lễ cũng chỉ có hai ngàn lượng, nhưng Tiêu Vãn cho ước chừng năm ngàn lượng, chúng ta còn lời ba ngàn lượng! Có Tiêu gia hậu thuẫn, chúng ta hà tất sợ Từ gia? Bất quá chỉ là nữ nhi của một tên thị lang nho nhỏ, sao so được với trưởng nữ Tiêu gia! Hơn nữa Tạ Sơ Thần tai tiếng đầy mình kia, dường như rất được Tiêu Vãn sủng ái!”
Nhìn tám rương châu báu giá trị liên thành trước mắt, Tạ Thanh Vinh mắt tỏa hào quang, thèm nhỏ dãi nói: “Bây giờ Tiêu Vãn chỉ có hai phu lang, ngày sau nếu như Tạ Sơ Thần được chuyên sủng, Tạ gia chúng ta cũng có thể được nhờ! Vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay!”
Cách xa tầm mắt Tạ Thanh Vinh, ngón tay Tiêu Vãn đan vào Tạ Sơ Thần như cũ, sợ Tạ Sơ Thần đang bị thương ở chân đi đứng bất tiện, Tiêu Vãn cố ý bước thật chậm, hơi vận sức nhẹ nhàng đỡ nửa người hắn.
Tạ Sơ Thần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tay hai người quấn lấy nhau, chỗ đầu ngón tay truyền đến hơi ấm của Tiêu Vãn.

Tạ Sơ Thần yên lặng lắng nghe tiếng tim mình đập bùm bùm trong lồng ngực.
Hắn rõ ràng biết, đối phương...!đang diễn trò...!Nhưng, tâm lại cố chấp không muốn buông tay...
Mãi nửa ngày, hắn mới lấy dũng khí nhìn về phía Tiêu Vãn, nhỏ giọng nói: “Tiêu tiểu thư, vừa rồi cám ơn nàng.

Hai ngàn lượng bạc, ta sẽ cố gắng trả cho nàng ...”
“Ngươi cho rằng, ta sẽ đem tiền trả cho Từ gia thật? Trò hay còn ở phía sau!” Tiêu Vãn cười khẽ, cúi đầu nhìn về phía Tạ Sơ Thần, lại thấy hắn cắn chặt đôi môi tái nhợt, hai mắt xinh đẹp biết nói nhìn mình không chớp, sóng mắt như hồ thu.
Hai mắt đỏ ửng và hai vai run rẩy lại tiết lộ tâm tư hắn, khiến lòng Tiêu Vãn thắt lại, cảm xúc như thủy triều tràn đê.

Tiêu Vãn thở nhẹ một hơi, khó hiểu hỏi: “Dù gì ngươi cũng là trưởng tử Tạ gia, sao lại bị thứ hệ khi dễ đến nông nỗi này?”
Địa vị đích - thứ ở Đông Ngụy phân biệt rõ ràng, thứ hệ lại dám diễu võ dương oai trên đầu đích hệ, hạ nhân lại khi dễ đích hệ, quả thực là trăm năm khó gặp, tội này vô cùng nghiêm trọng, bị trách phạt một trăm trượng đã là nương tay.
“Sau khi mẫu thân qua đời, Tạ gia chia năm xẻ bảy, phụ thân bệnh nặng mù lòa, ta lại còn nhỏ, chuyện trong nhà không ai quản lý.


Khi đó, nhị di mẫu hết lòng chăm sóc hai cha con ta, phụ thân bèn giao Tạ gia cho nàng ta chưởng quản, ai biết...!Kết cục dẫn sói vào nhà...” Tạ Sơ Thần cười khổ: “Nhị di mẫu ham mê bài bạc, toàn bộ tài sản mẫu thân cực khổ gầy dựng đều bị di mẫu thua sạch bách.

Nàng ta lại đánh chủ ý lên trên người ta, lén lút bán ta cho Từ Thanh.

Nhưng ta —— ”
Hắn cắn cắn môi, dừng lại nửa câu sau thiếu chút nữa thốt ra lời, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
“Nhưng ngươi vô tình nghe được âm mưu của ả ta, không muốn gả cho Từ Thanh, vì thế lén lút trốn khỏi Tạ gia, cầm ngọc bội Tiêu gia nhặt được, đến Tiêu phủ bức hôn? Ngọc bội Tiêu gia tượng trưng cho địa vị chánh thất của trưởng tử Tiêu gia.

So với làm thiếp thứ mười ba của Từ Thanh, làm thiếu phu lang Tiêu gia vẫn tốt hơn.”
Tiêu Vãn nghĩ tới đâu nói tới đó, hoàn toàn không phát hiện mặt Tạ Sơ Thần càng ngày càng tái đi, cánh môi nhiều lần run rẩy, nhưng vẫn không can đảm nói ra tâm sự tận đáy lòng.
“Khó trách hôm đó, ngươi nhất định muốn ta cưới ngươi gấp, thì ra, là vì nguyên nhân này...”
Nghĩ thông suốt Tạ Sơ Thần là bởi vì bị bức bất đắc dĩ mới tìm tới mình, lợi dụng mình, trong lòng Tiêu Vãn chẳng biết tại sao hơi hơi chua xót, đồng thời lại cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì quan trọng.
Nàng đè xuống khó chịu trong lòng, ôn nhu trấn an Tạ Sơ Thần: “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không bị gả vào Từ gia.

Hơn nữa, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại Tạ gia, đồng thời chữa lành mắt phụ thân.”
Kiếp trước, Tạ Sơ Thần vì tránh né bức hôn, chạy trốn tới Tiêu gia, có lẽ là trước muốn nương nhờ Tiêu gia, sau cứu phụ thân thôi.

Đáng tiếc kiếp trước nàng ghét Tạ Sơ Thần tận xương, khăng khăng cho rằng hắn ham hư vinh, lợi dụng việc nhặt được ngọc bội Tiêu gia, bá chiếm (chiếm đoạt một cách ngang ngược) địa vị chính phu của nàng, căn bản không có suy xét nguyên nhân thực sự hắn muốn gả cho nàng, càng không có tra rõ hoàn cảnh của hắn ở Tạ gia.
Đương nhiên, cho dù biết được nguyên nhân thực sự, mình của kiếp trước vẫn sẽ tàn nhẫn chế giễu hắn, tuyệt đối không giống hôm nay chìa tay giúp đỡ.
“Bây giờ, ngươi về phòng thay y phục, rửa mặt chải đầu trước.

Đừng để phụ thân nhìn thấy ngươi chật vật như vậy, sẽ lo lắng chết đi được.”
Bàn tay ấm áp rút ra, Tạ Sơ Thần giật mình, trong lòng có cảm giác mất mát.

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, đi tới phòng ngủ của mình.
Hắn đi một bước lại quay đầu một cái, nhìn nữ tử thanh nhã dưới ánh mặt trời, ánh mắt có chút chua xót.

Hắn rất muốn nói cho nàng biết, ba năm nay, ngày nào hắn cũng mong đợi.
Mong đợi sẽ có một ngày, mình xuất hiện trước mặt nàng theo đúng kiểu nam nhân lý tưởng của nàng, mà không phải chật vật như lúc này...
Hắn thừa biết, để giúp mình thoát khỏi hôn ước Từ gia, Tiêu Vãn mới phải xuất hiện tại Tạ phủ, trong lòng nàng vốn khinh thường mình, làm sao có thể thật lòng thừa nhận thân phận của mình chứ, chẳng qua là thương hại cảnh ngộ hắn thôi.

Kẹt trong lỗ chó Chiêu Nhi mở to mắt nhìn Tiêu Vãn dắt thiếu gia nhà mình đi, lòng đau như cắt.
Thiếu gia có thê chủ, hoàn toàn quên hắn còn trong dầu sôi lửa bỏng rồi! Hắn biết làm sao bây giờ hở trời!
Trong lúc Chiêu Nhi khóc không ra nước mắt thì một bàn tay thon dài nhấc cả người hắn lên, đưa hắn ra khỏi lỗ chó.
Chiêu Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người cứu mình là nữ nhân bị hắn mắng chửi không lâu trước đây – Vân Yên, mặt xấu hổ đỏ bừng, rõ rang muốn nói cảm ơn, miệng lại thốt ra ý ngược lại: “Hừ, đừng tưởng rằng đã cứu ta, ta sẽ biết cảm ân mang đức! Ngươi và tiểu thư nhà ngươi đều giống nhau, đều là nữ nhân xấu!”
Nói xong hắn mới hối hận, căn bản là không dám nhìn sắc mặt đối phương nữa, vội vàng nhấc vạt áo, đỏ mặt đuổi theo bóng dáng Tạ Sơ Thần, thật giống như sau lưng có chó dữ đuổi theo hắn vậy.
Vân Yên lúng túng nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, lại nhìn bóng lưng Chiêu Nhi chạy đi, khẽ thở dài bất dắc dĩ, đi theo chủ tử của mình.
Làm người tốt thật khó mà.

.

.

.
Tiêu Vãn đứng trước cửa phòng Tạ Sơ Thần, nhíu chân mày đánh giá chỗ ở của hắn.
Viện của Tạ Sơ Thần hết sức đơn giản, một đường đi thẳng đến đây Tiêu Vãn không hề nhìn thấy một hạ nhân nào, mà an bài bên trong phòng cũng ngoài dự kiến của nàng.
Bên ngoài đồn đại, Tạ Sơ Thần cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, nhưng trên giá sách trong phòng hắn chất đầy thư tịch, trên bàn sách, đầy đủ Văn Phòng Tứ Bảo, còn có một bức họa được cuộn lại phân nửa, trên góc tường còn treo một chiếc cổ cầm.
Giữa bàn đặt một bức họa đã được mở ra phân nửa, chứng tỏ chủ nhân rất yêu quý, luôn giở ra xem, Tiêu Vãn nhất thời hiếu kỳ đi lên phía trước, đập vào mắt là một mảng màu đỏ rực, chính là bức họa bóng lưng một thiếu nữ.

Bị sự hiếu kỳ thôi thúc, lúc Tiêu Vãn mở bức tranh ra hoàn toàn, chưa kịp ghé mắt vào xem mặt mũi nữ tử đó thì bị một giọng khàn khàn của nam nhân cắt ngang.

.