Hành Vân Lưu Thủy

Chương 20: Hồi thứ mười một: Hang đầu người (2)




Huyết tẩm xích hủy sinh thiên ma,

Quỷ nguyên mê tân khốn tam nhân.

Sở Hành Vân cau mày: “Vậy thứ ta đang thấy là gì?”

“Ta không biết, trước mắt ta không có cái đầu người nào cả. Thứ ngươi thấy có lẽ là… ảo giác còn sót lại?”

Sở Hành Vân không nói gì, Tạ Lưu Thủy ngồi sau lưng mình, song nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy tên này vẫn chưa tiếp xúc được đến mặt đất, mà lơ lửng trên mặt đất bằng một hình thức rất kỳ quặc.

Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn một hồi lâu rồi nói: “Có lẽ, chính ngươi mới là ảo giác.”

Sở Hành Vân đứng dậy muốn đi, lại bị Tạ Lưu Thủy nhấn xuống: “Ngươi không cảm thấy ngươi rất lạ sao? Nếu như đã linh nhục hợp thể rồi, không còn đường nào để chọn nữa, thay vì nghi ngờ nọ kia, chi bằng dứt khoát tin tưởng ta.”

“Người lạ là ngươi, ai lại đi tin tưởng một hồn thể mọc ra cuống rốn tơ trắng?”

“Ngươi cho rằng ta muốn biến thành như vậy sao?”

Sở Hành Vân không muốn nói nhiều, y khiêng Triển Liên lên muốn rời khỏi nơi này, lại bị Tạ Lưu Thủy chặn đứng lại. Khuỷu tay trái y ra sức giãy giụa, lại đột nhiên phát hiện ra tên này khỏe một cách đáng sợ, mình không tài nào cựa quậy nổi.

“Thả ra.”

Tạ Lưu Thủy căn bản không chịu nghe, trái lại còn tăng thêm lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào sợi tơ trắng trên ngón út Sở Hành Vân: “Chẳng phải thứ này vừa khéo đã chứng minh rằng ta mới là thật sao, ảo giác chỉ có thể sản sinh ra thứ nằm trong nhận biết của ngươi, trước đây ngươi đã biết sợi tơ chết tiệt này à?”

“Ta bảo ngươi thả ra.”

Tạ Lưu Thủy vẫn cứ ôm chặt lấy y như cũ.

Sở Hành Vân ngừng lại một lúc, liếc nhìn sợi dây trắng trên ngón út, rồi liếc nhìn Triển Liên vẫn đang mê man, cuối cùng mềm mỏng nói: “Bất kể là thật hay giả, đi ra ngoài rồi hẵng nói.”

Sáu cái đầu người trước mặt quay lưng vào ánh lửa, lẳng lặng đứng sừng sững trước cửa động, chỉ cần nhảy qua là sẽ có thể trở về trong núi rừng, dựa vào bột trắng đuổi sâu, trụ được tới hừng đông hẳn không thành vấn đề.

Thế nhưng Tạ Lưu Thủy lại chẳng hề nghe y, thậm chí còn đột nhiên bất chấp, đè y thật chặt xuống đất.

Ngay sau đó, cả người hắn cũng chậm rãi đè lên.

Tư thế này khiến cho sống lưng Sở Hành Vân tê dại, cơn đau đớn và khó chịu từ đêm qua lại bị khuấy lên, y lập tức phản kháng kịch liệt, lại bị đối phương dễ dàng dùng một tay chế trụ:

“Đừng lãng phí sức lực nữa, hiện tại ta chính là ngươi, sao ngươi có thể thoát ra được chính ngươi?”

“Ta muốn ra khỏi sơn động.”

Tạ Lưu Thủy cũng không để ý tới y, chỉ ngăn y lại, thậm chí còn tựa đầu vào cổ y, hơi thở phả hết lên tai, Sở Hành Vân bị bức ép tới mức căm tức, cả người chẳng hiểu sao lại không lấy sức được. Cứng ngắc mãi một lúc, Tạ Lưu Thủy mới thả lỏng lực, đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên Sở Hành Vân lại giật mạnh sợi tơ trên ngón tay út, Tạ Lưu Thủy đau xót, đột ngột bị giật tới, nhưng hắn tay mắt mau lẹ, thuận thế nắm lấy gáy Sở Hành Vân.

Lần này, cả người hắn rơi xuống bên cạnh người Hành Vân, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, dựa vào nhau rất sát. Sở Hành Vân càng dùng sức giật sợi tơ trắng kia, Tạ Lưu Thủy sẽ càng đau, nhưng cũng sẽ cách y càng gần.

Rõ ràng hẳn phải là tình cảnh giương cung bạt kiếm, thế nhưng tư thế lại quá ám muội, hai người mắt đối mắt nhìn nhau chăm chú hồi lâu, Sở Hành Vân cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nói rằng: “Ngươi thả ta ra trước đã, có chuyện gì thì ra khỏi sơn động rồi nói.”

Tạ Lưu Thủy nghe vậy thì bỗng nhiên bật cười, hai hàng lông mày cong lên, như thể nghe thấy một chuyện gì đó rất hài hước: “Sở hiệp khách ngươi cũng đúng là… bé con ngây thơ hồn nhiên! Ngươi cho rằng tiến vào hang động đầu người như vậy, mà vẫn còn có thể toàn thân thoát ra?”

“Ngươi có ý gì?”

Tạ Lưu Thủy chỉ lắc đầu: “Ba người chúng ta đều không ra được…”

Bỗng dưng, hắn tóm lấy eo Sở Hành Vân, đột ngột đẩy về phía sau, tiếp đó cả người ôm chặt lấy y, liều mạng chui vào trong vách đá, như thể đang trốn thứ gì, Sở Hành Vân thấy hơi đau, song vẫn không giãy giụa, y bị Tạ Lưu Thủy nhấn vào trong một chỗ lõm bên trong vách đá, phía trong toàn là bột trắng, dính đầy cả người.

“Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì…”

Tạ Lưu Thủy ra hiệu cho y im lặng, rồi quay đầu cảnh giác quan sát, một lúc lâu sau mới cau mày, tiếp tục ủn Sở Hành Vân vào trong khe đá, sau đó nắm lấy tay y quẹt một ít bột trắng, hỏi: “Giờ ngươi vẫn chưa nhìn thấy gì sao?”

“Chưa nhìn thấy gì?”

“… Vẫn chỉ nhìn thấy đầu người?”

Sở Hành Vân quay mặt về phía cửa hang, nheo mắt lại nhìn một lúc, cuối cùng gật đầu.

“Không nhìn thấy cũng tốt, ngươi cứ ở đây một lúc, từ từ sẽ khôi phục… chậc!”

“Làm sao vậy?”

“Bạn tốt của ngươi, e là có hơi phiền toái.”

Sở Hành Vân lập tức nhìn về phía Triển Liên, trong mắt y, Triển Liên vẫn đang ngủ mê man như trước, ngực hơi phập phồng, không hề có gì bất thường.

“Rốt cuộc là thế nào!”

“Nghe ta, nếu như ngươi muốn cứu hắn, ngươi phải nhìn thấy…”

Nói rồi Tạ Lưu Thủy nắm lấy Sở Hành Vân tay, để đầu ngón tay y dính một ít bột trắng:

“Bôi bột này lên mắt ngươi, ngươi sẽ thấy đầu người biến mất, nhưng sẽ cực kỳ đau, đồng thời một khoảng thời gian sau đó, mắt của ngươi có thể sẽ tạm thời mù…”

Sở Hành Vân quan sát Tạ Lưu Thủy, rồi lại nhìn chăm chú vào Triển Liên, y quyết định bôi phấn trắng lên mắt, chợt cảm thấy khóe mắt bỏng rát, hai nhãn cầu đau đớn như bị khoét ra, tứ chi bất giác co giật. Tạ Lưu Thủy đè y lại động viên y, lấy tay che hai mắt y lại, rồi nhỏ nhẹ nói:

“Bất kể chốc nữa ngươi nhìn thấy gì, cũng nhất định phải giữ bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối đừng kinh động chúng nó…”

Sở Hành Vân không hiểu tên này đang nói gì, chỉ cảm thấy cả tròng mắt đều đang nóng rát, y cắn chặt răng, cố kiềm chế xương cằm đang run lên, cuối cùng lờ đi Tạ Lưu Thủy, dùng sức mở hai mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một màu đỏ như sắc máu, mơ hồ, Sở Hành Vân chớp mấy cái mắt, dần dần thấy rõ, thoáng chốc, cả người đã nổi đầy da gà.

Đó là một loài… thằn lằn y chưa từng thấy bao giờ, kích cỡ to chừng một bàn tay, toàn thân đỏ choét, thân sau hơi dài, phía cuối là màu máu đỏ sậm.

Chỉ liếc mắt nhìn, đúng là không có chỗ nào đặc biệt.

Chỗ đáng sợ là, toàn bộ sơn động, mỗi một tấc đất, mỗi một phiến đá, từ sàn đến đỉnh, từ trong ra ngoài, đều đang bò đầy lít nhít con thằn lằn màu đỏ này, cửa hang động đã bị bịt gần kín, chỉ có ánh lửa le lói lọt qua khe hở, có nhiều chỗ thậm chí còn bò chồng chất lên nhau, thành một tầng đỏ rực dày.

Mà Triển Liên thì đang nằm mê man giữa chúng nó, khắp cả người từ trên xuống dưới đều bò đầy…

Sở Hành Vân không dám hít thở, vô số hồng tích (thằn lằn đỏ) đang rình rập bên ngoài khe đá. Chúng nó xuyên qua hồn thể của Tạ Lưu Thủy, cảm giác như đang nằm gần ngay trước mắt, y có thể nhìn thấy từng nốt sần và nhọt trên thân thể đám hồng tích đó.

“Đây là… nhiều như vậy là từ đâu tới? Có độc không?”

Sở Hành Vân bốc một ít phấn trắng từ bên người, vung về phía mấy con thằn lằn đó, vài con hồng tích thoáng dịch đi, miễn cưỡng lộ ra một khoảng đất để đặt chân.

“Độc thì không có, nhưng mà ngươi phải tranh thủ, nhân lúc chúng nó vẫn chưa tỉnh hết, phấn trắng vẫn còn hơi có hiệu quả…”

“Giết chết hết chúng.” Sở Hành Vân không ngừng rắc bột, nhưng hiệu quả lại rất hạn chế, y chỉ cách Triểu Liên có vài bước, song lại đi hết sức chật vật.

“Giết chết một con, cả đàn đều sẽ bị kích thích, nếu như chúng nó tỉnh lại hết thì chúng ta cũng sẽ xong đời.”

“… Tỉnh lại thì sẽ thế nào?”

Lúc này Sở Hành Vân đã đi ra khỏi khe đá, đặt mình vào trong sơn động, bốn phương tám hướng, đỉnh đầu dưới chân, tất cả đều kín đầy thằn lằn.

Tạ Lưu Thủy thoáng ngập ngừng: “… Ngươi biết rồi đấy, mấy con sâu ngoài đó có thể hút máu người.” Hắn nhìn đám thằn lằn xung quanh Sở Hành Vân, ngưng một lúc, rồi nói:

“Hồng tích ở đây, thì ăn thịt người.”

Bàn tay đang rắc bột của Sở Hành Vân bỗng run mạnh lên, ngay sau đó, liền rắc một lượng lớn bột lên người Triển Liên:

“Chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào!”

“Phía sau khe đá có một cơ quan dẫn tới nơi khác…” Tạ Lưu Thủy đi vào vách đá không hề vướng trở ngại, đá lởm chởm xuyên qua thân thể hắn, “Nhưng ta không chạm được thứ gì, chỉ có thể dựa vào ngươi, mau lên…”

Sở Hành Vân nhìn thấy mấy con hồng tích đó chậm rãi dịch người đi, lập tức rút ra vỏ kiếm, giật từng con xuống, có vài con hồng tích đã có dấu hiệu thức lại, bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, miệng há to như muốn gặm cắn. Sở Hành Vân nỗ lực tránh né chúng nó, một tay nhấc Triển Liên lên, khiêng hắn lên vai.

Phụ trọng nặng nề làm cho chân trái y đau nhoi nhói, cả người hơi cứng lại, một con hồng tích ngẩng đầu cắn vào bắp chân phải y, Sở Hành Vân tay mắt mau lẹ dùng vỏ kiếm đánh nó, không ngờ rằng con hồng tích kia chẳng những không né thì thôi, lại còn trực tiếp nhảy lên, lớp da lạnh lẽo mang theo những nốt sần dán lên cẳng chân y, hàm răng nhỏ nhắn cứ thế cắm thẳng vào thịt.

Không biết nước miếng của nó có gì lợi hại, ngay tức khắc, cơn tê dại đã lan ra khắp cẳng chân phải, sau đó, cơn đau nhức dâng lên, Sở Hành Vân đau đến mức gần như muốn ngã sõng soài ra giữa đất, y vội vàng cắn chặt hàm răng, dùng hết sức mình nắm lấy kiếm, đâm mạnh nó xuống đất.

Tức thì, cả một miếng thịt cứ thế bị giật xuống dưới, máu tươi thoáng chốc đã trào ra. Con hồng tích kia nhảy rồi nhảy, bò lên người con hồng tích khác, cái miệng chốc chốc lại nhai, còn có thể lờ mờ trông thấy tơ máu vương bên mép nó.

Tận mắt trông thấy thịt từ người mình bị nhai nuốt, lòng Sở Hành Vân lạnh run, tay phải nắm chặt lấy Triển Liên, gắng gượng chống đỡ đi tiếp, máu chảy dọc theo cẳng chân đẹp đẽ, nhỏ từng giọt xuống đất.

Xung quanh là những tiếng xoàn xoạt, mới đầu yếu rồi dần mạnh lên, càng lúc càng lớn, khe đá đã gần ngay trước mắt, Sở Hành Vân cõng Triển Liên, lết hai cái chân bị thương, hành động chậm chạp khiến y sắp phát điên, không nhịn được gọi to vào bên trong:

“Lúc nào chúng nó sẽ tỉnh lại hết!”

“Những con hồng tích đó cực kỳ sợ ánh sáng, ngoài động có đống lửa, chắc vẫn còn chống đỡ được một lúc, ngươi… có sao không?”

Tạ Lưu Thủy nghe thấy giọng y yếu ớt như vậy, liền vội vàng chui từ trong khe đá ra, liếc mắt đã thấy cẳng chân máu me nhầy nhụa của đối phương

Sở Hành Vân bắt đầu đau đầu chóng mặt, chỉ đứng thẳng cũng đã trở thành cực hình, nơi bị hồng tích cắn giờ đang bỏng rát, vừa châm chích vừa sưng đau, dai dẳng lăng trì y, như bị người dùng roi quất, vết thương lại bị ngâm trong nước ớt, sau đó còn thả ong vò vẽ ra đốt thêm một lần.

Bên trong động chỉ là một mảng u ám, Tạ Lưu Thủy trở thành hồn thể, khả năng nhìn ban đêm vô cùng tốt, hắn nhìn thấy Sở Hành Vân đang cố hết sức vác Triển Liên, có lòng giúp đỡ, tay vừa chạm vào Triển Liên lại xuyên thấu qua, không thể làm gì khác hơn là đi tới đỡ lấy sau thắt lưng Sở Hành Vân, nâng đỡ tay y, thoáng chia sẻ cho y chút lực.

Hai người mất bao công sức, cuối cùng cũng đưa Triển Liên vào được trong khe đá, còn chưa kịp thở phào một hơi, đã nghe thấy tiếng rít yếu ớt mà lanh lảnh…

Ánh lửa ngoài động, bỗng dưng tắt mất rồi.