Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 133: 133: Ném Đá Vào Chân





Dứt lời Vân Phong Nhã đi ra ngoài lưu lại Bắc Cung Nhiên có chút thất thần nhìn bình dược trên tay, khi Vân Phong Nhã vừa rén màn lên ra ngoài thì nghe được Bắc Cung Nhiên nói.

"Phong Nhã, Đa tạ, hai lần cứu mạng, ân tình này sẽ có một ngày ta sẽ đền đáp.

"
Vân Phong Nhã nghe vậy nở ra nụ cười tà mị đến cực điểm, lời nói cũng làm người khó hiểu lên.

"Không có việc gì? Về sao Nhiên Nhiên còn có rất nhiều thời gian trả nợ đâu, có thể là cả đời cũng không chừng đâu! "
Từ lúc thấy Vân Phong Nhã ôm Bắc Cung Nhiên kiểu công chúa vào trong trại nhỏ, đám người trên mặt đều là nói không nên lời, cho đến nghe được Tống Hiển hồ nghi thanh âm vang lên làm bừng tỉnh người trong mộng.

" Mọi người chẳng lẽ không nhìn ra thiếu niên đó là Linh Vương tam cấp sao?"
Đám người nghe vậy đều ngẩn ra vài giây sao đó là bùng nổ.

" A aaaa!.

ta nhớ lại rồi, hắn ta vừa rồi phát ra là Linh Vương tam cấp thực lực a, ta Thiên, vừa rồi ta quá mê mẩn nhìn hắn chém giết, nên không chú ý đến hắn cấp bậc, bây giờ nhớ lại khuôn mặt vẫn còn non nớt của hắn ta, hắn vẫn chưa trưởng thành đi?" Thanh niên áo lam khó có thể tin được thốt lên.

Đám người lúc này mới nhớ lại vừa rồi một màn chém giết, nghĩ đến thiếu niên non nớt tuấn mỹ dung mạo, trong mắt khó có thể che giấu được sự khiếp sợ cùng khó tin, mười lăm mười sáu tuổi đã là Linh Vương tam cấp cũng đã đủ làm bọn họ khiếp sợ rồi, nhưng vì sao cả chiến đấu cũng như vậy đáng sợ đâu?
Lúc này mọi người như mới nhớ đến cái gì nhìn về Bạch Ngạo Thành hỏi.

" Bạch học đệ, ngươi nhận biết thiếu niên đó ư?"
Bạch Ngạo Thành nghe vậy, liếc mắt xem thường nhìn người hỏi, sau đó kêu ngạo nói.

" Nội môn khảo hạch năm nay ngươi cũng tham gia đi?"
Thanh niên và một nam một nữ bên cạnh có chút xấu hổ, khảo hạch lần này bọn họ cũng thật xui xẻo, chưa tìm được đoàn đội thì bọn họ vài người đã gặp được Linh thú cường đại, cứ như vậy bị loại rồi, còn rất không cam lòng đâu, hắn không được tự nhiên nói.

" Có, nhưng gặp Linh thú cường đại chúng ta vài người đã bị loại rồi.

"
" Vậy các ngươi biết năm nay đệ nhất danh là tân sinh đi?"
" Cái này chúng ta biết, kêu cái gì lại nhỉ!.

.

Vân cái gì!.

.

"
" Vân Phong Nhã!.


" Mỹ nữ bên cạnh lên tiếng.

" Đúng vậy, là Vân!.

.

" Thanh niên như nhớ ra cái gì, đôi mắt trừng thật lớn hét lên.

"A! Ngạo Thành ngươi đừng nói hắn ta chính là chúng ta nội môn năm nay đệ nhất danh, Vân Phong Nhã nha?" Thanh niên ngón tay chỉ vào liều nhỏ, trong mắt đều là khó tin.

Tống Hiển và Đám người nghe vậy, cũng đều nhìn về hướng Bạch Ngạo Thành chờ đáp án.

Bạch Ngạo Thành kêu ngạo ngật đầu đáp.

" Có như vậy khó tin sao? mọi người cũng vừa thấy rồi, Phong Nhã rất lợi hại đi?"
Đám người nghe được Bạch Ngạo Thành khẩn định, vừa khiếp sợ vừa khó tin, Tống Hiển và Tạ Từ nhìn nhau, trong mắt cũng là khó tin, hai người họ là tin anh trong tốp 100 danh, không cần tham gia khảo hạch, nhưng vẫn nghe người nói qua, nội môn năm nay ra một hắc mã, cũng là năm nay tân sinh, nghe nghe bọn họ lại cảm thấy những người đó nói quá, nên không để trong lòng, nhưng hôm nay gặp được bản nhân, khí thế chỉ có hơn không có kém.

Khi Vân Phong Nhã từ trong trại nhỏ ra đến, thì thấy đám người nhìn mình mà đánh giá, Vân Phong Nhã cũng không phải là lần đầu tiên bị người như vậy tìm tòi, nên nàng rất tự nhiên khoanh tay trước ngực đi đến, nhìn bọn họ cười như không cười hỏi.

" Lần đầu tiên thấy như vậy mỹ thiếu niên sao?"
Đám người.

"!.

.

khụ! khụ.

.

" rất mỹ, nhưng cũng không cần như vậy tự luyến a? Đám người mặt có chút huyết sắc rồi.

Vân Phong Nhã nhìn thấy những người này trên mặt thần sắc, có chút buồn cười, nàng thấy bọn họ cho nhau băng bó cũng không sai biệt lắm, đám người bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.

" Tống Hiển, tinh anh học sinh, bảng xếp hạng tinh anh 65 danh.

"
" Tạ Từ, Tinh anh học sinh, bảng xếp hạng tinh anh 98 danh.


"
" Kiều Oanh, Tinh anh học sinh, bảng xếp hạng tinh anh 322 danh.

" Nàng nở ra nụ cười quyến rũ còn đá long nheo với Vân Phong Nhã một cái.

"Kiều Oanh học tỷ, ngươi làm học đệ sợ rồi đấy, ha ha ha.

" Một thanh niên bên cạnh chiêu chọc lên tiếng.

" Tiềm chết a ngươi.

" Kiều Oanh tức giận đánh nhẹ lên bờ vai thanh niên mắn.

Đám người đồng loạt cười lên, làm bầu không khí cũng trở nên tự nhiên lên không ít.

Thanh niên liền tự giới thiệu.

" Ngưu Phi, nội môn học sinh.

"
Chờ mọi người giới thiệu xong, Vân Phong Nhã cũng rất có lễ, không như vừa rồi bộ dáng cà lơ phất phơi.

" Vân Phong Nhã, năm nay tân sinh, cũng là nội môn học sinh.

" Còn về xếp hạng khảo hạch nàng cũng không cần nói, những người này khẩn định cũng đã nghe Bạch Ngạo Thành nói.

Đám người hàn huyên vài câu, Vân Phong Nhã nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.

" Lang đàn vốn là ở sâu bên trong Tuyết Sơn, bình thường bên ngoài sẽ không như vậy nhiều Tuyết Lang, nhưng vừa rồi lại có nhiều như vậy Tuyết Lang công kích các ngươi, các ngươi đã làm gì bọn chúng sao?"
Vài người nhìn nhau, sao đó lắc đầu, Bạch Ngạo Thành tức giận nói.

" Không có, chúng ta cũng mới vào bên trong vây không lâu, đang lúc nghỉ ngơi thì có một người bị Tuyết Lang đàn đuổi theo! ! " Bạch Ngạo Thành đem chuyện phát sinh nói ra một lần cho Vân Phong Nhã nghe.

" Huynh đệ, ngươi nói có phải chúng ta rất xui xẻo không? Xém chút nữa mạng nhỏ lưu tại nơi này rồi.

"
Vân Phong Nhã nhìn liếc qua đám người, khoé môi cong lên, nhìn Tống Hiển có ý chỉ nói.


" Có lẽ Tống học trưởng biết nguyên nhân đi?"
Tống Hiển có chút bất ngờ trước câu hỏi của Vân Phong Nhã, nhìn thiếu niên trong mắt hiểu rõ, làm hắn càng thêm kính nể lên, thiên phú chẳng những kinh người, kể cả quan sát vấn đề cũng như vậy sắc bén, cùng người như vậy làm bạn tốt hơn làm địch nhân.

Vài người cũng có suy đoán là có người hảm hại bọn họ, còn vài người khác thì có chút mờ mịt.

" Nếu ta đoán không sai, có lẽ là đám người của Kỳ Tinh Học Viện làm.

" Tống Hiển bình tĩnh nói.

" Cái gì, bọn chúng cũng quá bỉ ổi đi, đánh không lại chúng ta, dùng như vậy bỉ ổi thủ đoạn, thật là vô sỉ đến cực điểm mà.

" Một mỹ nữ khác tức giận mắn ra.

Lúc này Bắc Cung Nhiên từ bên trong trại nhỏ đi ra, nàng cũng đã thai một bộ y phục màu xanh nhạc, càng làm cho nàng giống như tinh linh thuần khiết giữa Tuyết địa, Vân Phong Nhã nhìn sắc mặt nàng đã tốt lên không ít, lúc này mới vừa lòng đi qua, thì thấy Bạch Ngạo Thành cũng muốn chạy qua, nàng lạnh lùng nói.

" Ngươi còn bị thương, đừng chạy bây.

"
Bạch Ngạo Thành.

"! ! " Chân hắn cũng không có bị thương a.

Vân Phong Nhã rất tự nhiên đi đến Bắc Cung Nhiên trước mặt, đưa tay lên ngò má nàng đo độ ấm, thanh âm ôn nhu đến làm người trong tuyết lạnh lẽo, càng trở nên lạnh lẽo.

" Nhiên Nhiên cảm thấy thế nào rồi, lạnh không? Nơi này có mùi máu tươi, rất nhanh sẽ thu hút không ít xung quanh Linh Thú đến, chúng ta lập tức phải rời khỏi nơi này, nếu không Nhiên Nhiên ngồi Tiểu Hắc trên lưng đi.

"
Bạch Ngạo Thành.

"! !.

.

"
Đám người.

"! !.

"phân biệt đối đãi như vậy rõ ràng a.

Bắc Cung Nhiên cũng không ngờ Vân Phong Nhã lại làm như vậy động tác, không tự nhiên lui về sau một bước, tránh đi mống vuốt của Vân Phong Nhã, nàng cảm thấy Vân Phong Nhã thật sự không giống phía trước như vậy, nhất là ánh mắt nhìn nàng làm nàng có chút hốt hoảng, nàng không được tự nhiên nói.

" Ta không sao, ta tự mình có thể đi, cũng sẽ không làm những người khác chú ý.

"
Vân Phong Nhã thấy Bắc Cung Nhiên, không được tự nhiên làm như không biết, vì nàng biết, muốn Nhiên Nhiên từ từ quen thuộc với sự đụng chạm của nàng, chỉ có thể làm như vậy động tác nhỏ, Vân Phong Nhã nở ra nụ cười quyến rũ, đi lên trước hai bước, nói nhỏ vào tai của Bắc Cung Nhiên.


" Ân, theo Nhiên Nhiên vậy.

" nàng vung tay lên, trại nhỏ đã thu vào không gian bên trong, sau đó lui về sau dử khoảng cách mà Bắc Cung Nhiên cảm thấy dể chịu.

Vì Vân Phong Nhã động tác quá nhanh, khi Bắc Cung Nhiên phản ứng lại thì Vân Phong Nhã đã cùng nàng xa một mét khoảng cách rồi, nàng có cảm giác bản thân như đánh vào bông vậy.

Mà một bên khác, cao gầy nam nhân vẫn bị Tuyết Lang đuổi theo không buôn, nam nhân cảm nhận được Linh khí ủng không thể chịu đựng được bao lâu, mà thể lực của hắn cũng muốn chịu không nổi nữa, nên một đường hướng Kỳ Tinh Học Viện đám người nơi hẹn gặp mặt chạy qua đi, trong lòng thầm mắn bản thân đen đủi.

Lúc này đám người Tề Gia Luân còn đang đắc ý chờ tin tức của nam nhân cao gầy, một bên thanh niên mắt hí lên tiếng hỏi nhỏ Tề Gia Luân.

" Tề học trưởng, nếu chuyện thành, gã ta xử lý như thế nào? Nếu để cho Linh sư học viện phát hiện, chúng ta không hảo trái cây ăn a.

"
Tề Gia Luân nhìn hắn, nở ra nụ cười nham hiểm nói.

" Người chết sẽ không nói chuyện.

"
Mắt hí thanh niên nghe vậy, cũng nở ra nụ cười nham hiểm, thì lúc này có người kinh hô lên.

" Tề học trưởng, phía trước hình như là có người đang chạy đến chúng ta phương hướng.

"
Đám người Tề Gia Luân nghe vậy đều hưng phấn đứng lên, nhưng chưa chờ đám người nở ra nụ cười đắc ý thì thấy phía sau nam nhân cao gầy có năm trỉ Tuyết Lang đuổi theo, đám người đều há hốc mồm.

" Mẹ nó, hắn ta đến cùng là đem Tuyết Lang dẫn cho Tống Hiển bọn chúng, hai là chúng ta vậy?" Thanh niên bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tề Gia Luân cả khuôn mặt âm trầm đến cực điểm, có một loại cảm giác đập đá vào chân, mất mặt cảm giác, hắn âm trầm nói.

" Học đệ học muội chuẩn bị chiến đấu.

"
Đám người đều lấy ra bản thân vũ khí âm trầm sắc mặt chuẩn bị chiến đấu.

" Huynh đệ, cứu mạng a, cứu mạng a, mau cứu mạng, ta muốn chống đỡ không nổi rồi.

.

" Nam nhân hét to về bọn họ.

Tuyết Lang thấy nam nhân đáng giận này lại có thêm đồng bọn, chúng nó càng thêm giả tín lên, với ý đồ nhất định phải đem nam nhân này giết chết mới cam lòng.

Tề Gia Luân bọn họ lúc đầu còn rất tự tin sẽ nhanh chóng đem năm trỉ Tuyết Lang giết chết, nhưng làm bọn họ không ngờ đến là năm trỉ mà bọn họ cho là rất nhanh giết chết lại như vậy lợi hại, bọn họ ngần nữa canh giờ mới đem năm trỉ giết chết, trên người cũng có không ít vết thương, khi bọn họ muốn tìm nam nhân cao gầy trút giận, thì nam nhân đã không thấy, một đám đều nghiến răng nghiến lợi dậm chân.

.