Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 496: Cái chết gần kề (2)




Ngoài cửa sổ âm u, mặt trời bị tầng mây thật dày che mất, chỉ còn một mảnh tối tăm, giống như lúc mặt trời lặn sau ban đêm, lại như mặt trời mọc trước sáng sớm.

Mưa phùn liên miên không dứt, rất nhanh tất cả đều ngập nước, trong chốc lát liền biến thành mưa to.

Cuồng phong gào thét, như là vì ai chết mà vang lên bài ca phúng điếu.

Trên bầu trời, bỗng nhiên xẹt qua một tia tia chớp, chiếu sáng khắp không trung, dưới bầu trời bị mưa rền gió dữ tàn sát bừa bãi tất cả chồi non, vạn vật nhiều lần trải qua gian khổ mới bắt đầu sinh sôi, hiện giờ lại bị phá hủy.

Ánh sáng trong nháy mắt biến mất, màu đen hắc ám dần dần cắn nuốt lấy không trung, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc làm cho giật mình, trời đất vì vậy mà run rẩy.

Cảnh Dật Thần ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo, mang đầy sát ý: “Hôm nay, là ngày cuối cùng mày, mày đáng ra phải xớm chết rồi, là cha vẫn luôn không cho tqo động thủ. Hiện tại, mày có thể nói di ngôn."

Trên mặt Cảnh Dật Nhiên cũng không còn biểu tình nhẹ nhàng như ngày xưa, đôi mắt đào hoa của hắn lộ ra sự nhàn nhạt tự tin: “Anh sẽ không giết tôi, anh cũng không giết được tôi, giết tôi, cổ phần lập tức sẽ rơi vào trong tay người khác, anh vĩnh viễn cũng không lấy lại được! Cảnh thịnh về sau sẽ là của người khác, tôi khuyên anh tốt nhất là nên đối tốt với tôi một chút, nếu không anh nhất định sẽ hối hận!”

Cảnh Dật Thần thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên đang chật vật bất kham, dùng ngữ khí cuồng ngạo nói: “Ai dám lấy cổ phần Cảnh Thịnh cũng phải chết, kết cục sẽ còn thảm hại hơn cả mày!Tao không thèm để ý Cảnh Thịnh rơi vào trong tay ai, mặc kệ nó ở trong tay ai, tôi đều có thể cầm lại nó! Cho nên, cảnh thịnh không quan trọng, quan trọng là, mày không thể sống tiếp.”

Cảnh Dật Thần nói, rồi móc từ túi tiền một cây súng lục, họng súng tối đen, nhắm thẳng vào đầu Cảnh Dật Nhiên.

“Di ngôn nói xong rồi? Vậy thì tao đây đưa mày lên đường.”

Cảnh Dật Nhiên thấy Cảnh Dật Thần thật sự muốn giết chính mình, vừa kinh hãi vừa giận, nhưng ngực lại bị Cảnh Dật Thần dùng chân chèn đến không thở nổi!

Hắn vội nói: “Đúng là tôi bắt Thượng Quan Ngưng không, nhưng là tôi căn bản không muốn đẩy cô ấy! Là ý của Dương Mộc Yên, người kêu đẩy Thượng Quan Ngưng không phải tôi, anh muốn giết thì giết Dương Mộc Yên!”

Có lẽ là bởi vì hôm nay Cảnh Dật Nhiên sẽ phải chết cho nên hôm nay Cảnh Dật Thần kiên nhẫn hơn ngày thường, giải đáp mọi vấn đề cho Cảnh Dật Nhiên.

“Không cần mày nhắc nhở, Dương Mộc Yên rất nhanh cũng sẽ chết, các người có thể ở hoàng tuyền làm bạn, từ lúc đẩy A Ngưng xuống, thì Diêm Vương đã ở trong điện chờ các người rồi, người tổn thương vợ và con tao, một người cũng không thể sống được!"

Tiểu Lộc ngơ ngẩn nhìn hai anh em giằng co, nhìn Cảnh Dật Thần cầm súng, đạm mạc mà lãnh khốc chuẩn bị bắn chết Cảnh Dật Nhiên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự đau đớn khôn kể.

Nhưng cô biết, Cảnh Dật Nhiên hôm nay sẽ phải chết, cho dù cô có đánh Cảnh Dật Nhiên trọng thương, đã không thể nhúc nhích, nhưng Cảnh Dật Thần cũng không buông tha.

Cô còn tưởng rằng, ít nhất Cảnh Dật Nhiên bị thương thành cái dạng này, Cảnh Dật Thần sẽ khinh thường không động thủ với hắn, có thể chờ đến lúc thân thể Cảnh Dật Nhiên lành lại, mới quang minh chính đại giết Cảnh Dật Nhiên.

Hóa ra, Cảnh Dật Thần căn bản là không thèm để ý những cái đó, anh ta đã hận Cảnh Dật Nhiên thấu xương, chỉ muốn ngay lập tức xử lý hết mối nguy hiểm này.

Anh ta có thể đợi bảy ngày mới đến giết Cảnh Dật Nhiên, đã là cực hạn!

Cái cổ phần gì đó, cái giấy cam đoan gì đó, cái gia sản gì đó, Cảnh Dật Thần đều không thèm để ý, thứ anh ta để ý, chỉ có vợ con của mình mà thôi, vì bọn họ, anh ta có thể trả giá hết thảy.

Cảnh Dật Thần đã nhận ra thần sắc Tiểu Lộc, bỗng nhiên mở miệng nói với cô: “Cô vừa có lợi nhưng cũng có hại, từ hôm nay trở đi, rời khỏi Cảnh gia, không cần trở lại!”

Tiểu Lộc nao nao, cô nâng đôi mắt đối diện với Cảnh Dật Thần, thật lâu sau, cô mới cúi đầu, dùng giọng noia khô khốc nói: “Được, tôi sẽ rời đi.”

Cô biết, Cảnh Dật Thần đối với việc cô đem Thượng Quan Ngưng ra ngoài là rất giận giữ, Anh ta không ra tay với cô là bởi vì cô vì Cảnh gia làm rất nhiều việc, thứ hai là bởi vì trong thân thể của Tiểu Lộc có hai tính cách, không thể khống chế.

Nhưng rốt cuộc thì cô cũng là một cái tai hoạ ngầm, Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ giữ lại cô ta.

Có lẽ, Cảnh Dật Thần sớm đã phát hiện khuynh hướng tình cảm của cô, việc trước kia cô ta chiếu cô đối với Cảnh Dật Nhiên, nhưng Cảnh Dật Nhiên lại mơ mơ màng màng không biết, nhưng căn bản lại không thể gạt được Cảnh Dật Thần.

Vệ sĩ như cô ta, quả thật không hợp.

Cảnh Dật Nhiên chấn động, hắn không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần ngay cả Tiểu Lộc cũng không buông tha!

Hắn rống giận với Cảnh Dật Thần: “Anh thật là lãnh khốc, ý chí sắt đá! Tiểu Lộc là bị tôi bức bách, không phải cô ấy tự nguyện giúp tôi, anh đuổi cô ấy đi, sau này một mình cô ấy biết phải đi đâu!”

“Tao lãnh khốc không phải một ngày hai ngày, tao đã nói, người tổn thương đến vợ và con tao một người cũng sẽ không bỏ qua, Tiểu Lộc rốt cuộc đã làm sai cái gì chính cô ta rõ ràng nhất, tao không giết cô ta đã là nhân từ rồi!”

Cảnh Dật Thần dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, nhàn nhạt nói: “ mạng của chính mình còn không giữ nổi, còn rảnh quản việc người khác sao, sao tao không biết mày là một đứa có tình nghĩa như vậy? Hai người tình cảm tốt như vậy, Tiểu Lộc cho dù chết, cũng không oan uổng!”

Cảnh Dật Nhiên hít một hơi sâu, áp xuống sự tức giận ở đáy lòng, hắn còn một con át chỉ bài cuối cùng, cho nên Cảnh Dật Thần có để khẩu súng nhắm ngay vào đầu hắn, thì hắn cũng không có quá mức hoảng loạn.

“Tôi cùng Tiểu Lộc không có bất kỳ quan hệ gì, nếu quan hệ tốt, cô ấy sẽ đem tôi tra tấn thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ sao?! Anh có bản lĩnh thì đem tất cả mọi người giết đi, đem cả A Hổ và những thủ hạ đó giết hết đi, trên thế giới này chỉ còn mình anh thì anh mới hài lòng!”

“Sao mày biết là cô ta đem mày đánh thành như vậy là bởi vì không phải tốt cho mày?"

Cảnh Dật Thần vừa nói lời này ra, sắc mặt Tiểu Lộc nhanh chóng trắng bệch, mà Cảnh Dật Nhiên lại đầy kinh ngạc!

"Anh nói hươu nói vượn! Cô ta rõ ràng là vì muốn bức tôi giao cổ phần ra, cho nên mới ra tay!”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua sắc mặt có chút trắng bệch của Tiểu Lộc, lúc sau liền thu hồi ánh mắt, sét ầm ầm, anh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Phải không?”

“cô ta có khả năng không biết, tao rốt cuộc muốn giết mày bao nhiêu! Cô ta nghĩ là biến mày thành tàn phế thì tao sẽ không động thủ sao? Thật là quá coi thường sự quyết tâm của tao! Mày và mẹ mày đều đã chết, tao nghĩa là mẹ tao rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt!” Cảnh Dật Thần nói, liền lên cò súng.

Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên rống to: “Chờ một chút!”

Cảnh Dật Thần vẫn duy trì động tác muốn nổ súng, lạnh lùng hỏi: “Sao? Mày còn có chuyện muốn nói?”

Cảnh Dật Nhiên hai mắt đỏ bừng nhìn về phía anh, bỗng nhiên cười không ngừng, chờ khi cười đủ rồi, mới gằn từng chữ một nói: “Trong tay tao có một người, chắc hẳn là mày sẽ cảm thấy hứng thú!”

“Ai?”

“Triệu — An — An!”