Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 648: Tao chờ mày đã lâu!




Dưới ánh trăng, lưỡi dao trắng bệch đâm vào thân thể, phát ra âm thanh muộn màng, chờ đến khi lưỡi dao được rút ra, nơi đó đã trở thành một mảng máu tanh.

Vài phút sau, tất cả vướng bận đều được giải quyết.

Bóng dáng màu đen xâm nhập vào những khu nhà cao tầng.

Trong thang máy, số “27” vừa sáng đèn, thang máy từ từ chạy lên, sau khi tới tầng 27, cửa thang máy mở ra, bóng dáng màu đen lập tức rời đi.

Trong hành lang, một đám người ngã rập, tất cả đều phát ra tiếng hít thở đều đặn, chìm vào trong mê man.

Bọn họ đều bị bỏ thuốc, cho dù trời có đánh cũng không thể làm bọn họ tỉnh dậy.

Bóng đen nói đầy vẻ khinh thường: “Mẹ, nuôi một đám heo, không có tích sự gì hết! Làm tao chuẩn bị nhiều như thế, vậy mà đều vô dụng!”

Hắn lướt qua bảo vệ đang nằm mê man dưới đất, đi đến trước cánh cửa chống trộm, nói với người bên cạnh: “Mở, không được phát ra tiếng động gì!”

Loại cửa chống trộm này cũng không dễ mở như thế, cho dù người tới cực kỳ giỏi về việc bẻ khoá, cũng tốn khoảng năm phút mới có thể mở cánh cửa kia ra.

Trong phòng tối đen, cực kỳ im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ, đương nhiên là người ở bên trong vẫn còn đang say trong mộng đẹp, cũng không biết nguy hiểm đã bước vào.

Trong nhà được trang trí theo phong cách châu Âu, đơn giản lại xa hoa, cửa phòng khách rộng rãi, cửa sổ sát đất rất lớn cùng với thảm sàn màu cà phê.

Trên bàn đá cẩm thạch trắng noãn, vẫn còn vài quyển truyện tranh dành cho trẻ con, trên sô pha màu trắng, có hai chú sư tử bông đáng yêu lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Dưới ánh trăng nhu hoà, sự ấm áp của ngôi nhà được biểu đạt vô cùng sinh động.

Đáng tiếc, sau khi vài bóng đen bước vào, bọn họ không có ý muốn thưởng thức, dày gia bẩn thỉu trực tiếp đi trên tấm thảm quý giá, để lại những dấu chân rợn người.

Có tổng cộng sáu người, ai cũng nín thở lặng lặng đi vào trong.

Sáu người này không quen thuộc bố cục trong nhà, cho nên không biết chủ nhân của nó đang nghĩ ngơi ở căn phòng nào.

Một người trong đó vô tình mở cửa phòng trẻ con, trên cái giường nho nhỏ lại không có bóng dáng trẻ con, chỉ có một người phụ nữ trung niên đang ngủ trên cái giường bên cạnh.

“Lão đại, không có ở đây!”

“Không sao, không nên gấp gáp, tìm những phòng khác, người của chúng ta vẫn luôn theo dõi ở đây, mấy ngày nay hai mẹ con bọn nó không bước ra ngoài, chắc chắn vẫn còn ở trong nhà!”

“Nhà nó lớn quá! Nhiều phòng như vậy, làm em chóng mặt luôn!”

“Đừng nói nữa, thừa dịp nam chủ nhân đi B thị, nhanh đi tìm người! Chờ đến khi hắn về thì chúng ta chỉ có thể chạy thôi!”

Rất nhanh, đã tìm được phòng chủ.

Trong phòng ngủ không có rèm cửa, ánh trăng thản nhiên tiến vào, chiếu sáng tất cả mọi thứ trong phòng.

Có một người đang nằm trên giường, cho dù đã đắp một lớp chăn mỏng nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của cô rất hoàn mỹ, gầy yếu lả lướt, cánh tay trắng nõn thon dài đặt ở bên ngoài, vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài làm mọi người mơ màng.

Mái tóc cô tuỳ ý rơi trên gối đầu, nghiêng người ngủ say, không hề biết, có sáu người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Bên cạnh giường lớn có một cái nôi trẻ con, bóng dáng nhỏ bé đang nằm trong đó, tuy không thấy rõ mặt, nhưng không thể nghi ngờ đó chính là đứa nhỏ mà họ đang tìm.

“Dẫn cả lớn và nhỏ theo! Nhanh!”

Đầu lĩnh vừa nói ra những lời này, trong phòng ngủ tối đen, đột nhiên sáng như ban ngày, tất cả đèn đều mở lên.

“Ai?!”

Sáu người bị ánh sáng mãnh liệt làm cho không thể mở mắt, nhưng mà bọn họ lập tức trấn định, lớn tiếng quát hỏi.

Vừa dứt lời, lập tức vang lên ba tiếng “pằng pằng pằng”, sáu người xông vào, nháy mắt đã ngã xuống ba.

“Không được nhúc nhích, ai di chuyển tao sẽ giết!”

Giọng nói thanh thuý dễ nghe như búp bê vang lên trong phòng ngủ.

Sau đó, bóng dáng xinh đẹp trên giường đứng dậy với tốc độ làm mọi người kinh hãi, bay vút tới sau lưng bọn họ, ngăn chặn đường đi.

“Đường Thư Niên, tao chờ mày đã lâu!”

Nghe thấy cô nói ba chữ “Đường Thư Niên” này, ba người còn sống lập tức chấn động.

Nhưng mà bọn họ không dám xoay người, tên đầu lĩnh vừa giận vừa sợ kêu lên: “Angel, mày vậy mà không chết!”

Dưới ngọn đèn sáng ngời, bóng dáng nho nhỏ trên giường cũng rõ ràng, sao lại là đứa nhỏ, rõ ràng là búp bê đồ chơi!

Đáng chết, bọn họ bị lừa!

Thượng Quan Ngưng và đứa con Cảnh Duệ của cô không có ở nhà!

Sao có thể!

Người của bọn họ vẫn luôn theo dõi, Thượng Quan Ngưng luôn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, buổi tối mười giờ mới lên giường nghỉ ngơi, căn bản là không có đi ra ngoài!

Sáu người bọn họ, vừa rồi đã lục soát khắp nhà, ngoại trừ cái người phụ nữ trung niên gọi là thím Nguyệt kia thì không còn ai khác!

“Giơ tay lên, không được xoay người!” Giọng nói của Tiểu Lộc rất lạnh, phối hợp với giọng nói búp bê của cô, làm cho ba người cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ba người, nhưng chỉ có năm cánh tay.

Người bên trái, mặc quần áo đen, thoạt nhìn cũng không thu hút, chẳng qua, ống tay áo bên phải của hắn trống rỗng, vậy mà chỉ có một cánh tay.

Đầu lĩnh mở miệng cầu xin Tiểu Lộc: “Angel, cô buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi chỉ là làm việc cho chủ tử thôi, hôm nay đến đây cũng là bị ép buộc! Chỉ cần cô thả chúng tôi, chúng tôi lập tức nói cho cô biết chủ tử trốn ở đâu!”

“Đường Thư Niên ở đây, vì sao tao phải bỏ gần tìm xa?”

Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Lộc lộ ra thần sắc lạnh lùng, ý cười ở khoé môi cũng rất lạnh lẽo.

“Đường Thư Niên, mày cho rằng mày chạy từ B thị đến A thị thì có thể chạy thoát khỏi tao?”

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, huống chi, bây giờ Cảnh Dật Thần còn dẫn theo rất nhiều người đến B thị tìm Đường Thư Niên, cho nên A thị trở thành nơi trốn tránh thích hợp nhất.

Đây là nơi mà lực lượng Cảnh gia ăn sâu bén rễ, không ai ngờ được, Đường Thư Niên sẽ dám đến A thị!

“Angel tiểu thư, cô đang nói gì đó? Chủ tử của chúng tôi không có ở đây, bây giờ hắn vẫn còn nằm trong bệnh viện ở B thị! Cô đánh bom chủ tử chúng tôi không nhẹ, bây giờ hắn đi đường đều có vấn đề, sao có thể ở A thị được.”

“Cô thả chúng tôi đi, nhà chúng tôi có mẹ già con trẻ, kiếm tiền ăn cũng không dễ dàng, chúng tôi sẽ không bán mạng cho Đường Thư Niên nữa, xin cô tha cho chúng tôi một con đường sống!”