Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 721: Hậu quả khi tranh giành phụ nữ của bác sĩ




Bàn tay to lớn của Mộc Thanh ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Triệu An An, cúi đầu hung hăn hôn lên đôi môi của cô, cho đến khi cô thở không nổi mới buông ra, nói bằng giọng cố chấp: “Em chỉ có thể nhìn anh, không được nhìn người đàn ông khác, Lý Phi Đao càng không được! Sau này cách xa hắn một chút, không được cho hắn sắc mặt ôn hoà! Càng không được đau lòng vì hắn, em chỉ có thể đau lòng cho anh, có nghe thấy không!”

Mộc Thanh chưa từng quên chuyện Lý Phi Đao và Triệu An An ở chung nửa năm!

Này cũng không phải chuyện nhỏ, tuy Triệu An An nói Lý Phi Đao rất đứng đắn, chưa từng có ý muốn chiếm tiện nghi cô, nhưng Mộc Thanh không tin Lý Phi Đao không hề động tâm tư với Triệu An An.

Anh là đàn ông, cho nên anh rất hiểu đàn ông.

Một cô gái chỗ nào cũng tốt đứng trước mặt một người đàn ông, nếu người đó hoàn toàn không động lầm, vậy hoặc là đồng tính, hoặc là thái giám!

Vẻ mặt và dáng người Triệu An An đều là số một, tính cách lại hoạt bát sáng sủa, Lý Phi Đao ở chung với cô sớm chiều, nếu thích cô thì cũng rất bình thường, không thích cô mới có vấn đề đó!

Mộc Thanh cũng không muốn chế tạo thêm tình địch cho mình.

Anh không chỉ xuống tay từ chỗ Lý Phi Đao, mà anh còn muốn ngăn cản tình cảm tốt đẹp mà Triệu An An dành cho Lý Phi Đao!

Hừ, người phụ nữ của Mộc Thanh anh, ai cũng đừng mong cướp được!

Triệu An An nghe thấy giọng nói bá đạo của Mộc Thanh, lập tức cười khanh khách không ngừng, không hề để ý môi mình bị Mộc Thanh hôn đến sưng đỏ, cô chỉ cảm thấy Mộc Thanh ghen rất đáng yêu.

“Anh có thể đi xem mắt với Mễ Hiểu Hiểu, chẳng lẽ em không thể có người theo đuổi hay sao? Còn nữa, anh đừng có thiếp vàng lên mặt mình, anh cũng không phải là ai của em, anh không thể xen vào chuyện của em!”

Khoé miệng Mộc Thanh xụ xuống, anh hãi hại Triệu An An, bây giờ lại bị cô nói ngược lại, ngay cả nước mắt cũng muốn chảy xuống luôn rồi!

Không đúng, người hãm hại là Thượng Quan Ngưng, bây giờ thì tốt rồi, hại chết anh!

“Mễ Hiểu Hiểu là người nhà cố chấp giới thiệu cho anh, anh đi chỉ để chừa cho ông nội mặt mũi mà thôi, anh và cô ta không có quan hệ gì hết, em đừng nói sang chuyện khác! Chúng ta đang nói chuyện của Lý Phi Đao mà!”

“Lý Phi Đao làm sao? Người ta rất tốt, vừa trung thành lại giỏi giang, không giống như người nào đó, người ta còn muốn cưới em nữa, anh nói xem em có nên đồng ý hay không?”

Mộc Thanh cắn răng kẽo kẹt, Triệu An An vội vàng giả vờ đáng thương: “Anh làm gì đó, muốn ăn thịt người hả!”

“Triệu An An, em dám khiêu khích điểm mấu chốt của anh, em có tin anh ăn em luôn không! Để mọi người đều biết, em là người phụ nữ của Mộc Thanh anh, nếu người bên ngoài dám có ý đồ với em, tất cả đều phải chết!”

Hai mắt anh đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt nghiêm khắc, giống như là thật sự tức giận.

Triệu An An không dám nói giỡn nữa.

Mộc Thanh nói ăn cô ở đây, chắc chắn anh có thể làm được!

Bình thường mặc kệ cô quậy phá thế nào anh cũng chịu được, thế nhưng chỉ cần cô dám nói không muốn ở với anh mà muốn ở với người đàn ông khác, anh sẽ rất tức giận.

Triệu An An bĩu môi không nói nữa, thỉnh thoảng lại trừng anh, dáng vẻ giận mà không dám nói.

Mộc Thanh ôm cô, một lát sau mới áp chế được lửa giận trong lòng.

Lý Phi Đao này, anh phải giải quyết nhanh gọn mới được, nếu ngày nào hắn cũng đi theo bảo vệ Triệu An An, không biết sẽ thế nào đâu!

Anh nhéo nhéo bộ ngực đẫy đà của Triệu An An, thấp giọng nói: “Em không gả cho anh cũng không sao, nhưng anh không muốn em đối xử tốt với người khác, nếu không thì đến một người giết một người, em là của anh, có nghe thấy không?”

Triệu An An vuốt ve bàn tay xấu xa của anh, hừ lạnh: “Không nghe thấy! Anh thích giết ai thì giết, không liên quan với em!”

Mộc Thanh biết cô mạnh miệng cho nên không nói nữa, anh buông cô ra, xoay người đi ra ngoài: “Anh chưa ăn cơm trưa mà đã chạy đến đây, em thì ngược lại, không thèm đau lòng cho anh, anh phải tìm ai đó uống cho say để quên hết mới được.”

Triệu An An đứng phía sau cười kêu: “Anh có thể đi tìm Mễ Hiểu Hiểu! Chắc chắn cô ấy sẽ nguyện ý uống cùng anh!”

Mộc Thanh quay đầu trừng cô, cuối cùng vẫn là cười cười rời khỏi văn phòng của cô.

Ở bên ngoài, Lý Phi Đao vẫn đang kêu gào với tần số và âm lượng giống như vừa rồi.

Mộc Thanh đi đến bên xe, nhìn thấy Lý Phi Đao đau đớn lui vào bên trong, lại không hề mềm lòng: “Sau này ngày nào cũng sẽ đau một tiếng, hôm nay còn có nửa tiếng, chẳng phải anh có năng lực rất mạnh mẽ hay sao? Chịu đựng đi! Dám có ý đồ với Triệu An An, lần tới không chỉ có ngực đau thôi đâu, tôi sẽ làm toàn thân anh đều đau!”

Mộc Thanh nói xong liền leo lên chiếc xe màu trắng cao quý của mình, nghênh ngang rời đi.

Anh chọn đại một nhà hàng sạch sẽ, ăn vài thứ rồi lái xe đến nhà Cảnh Dật Thần.

Sáng nay Cảnh Dật Thần đã đến công ty xử lý xong những chuyện cần xử lý, sau đó liền về nhà.

Gần đây anh đang dạy Cảnh Duệ học hành, cho nên chỉ hận không thể mang Cảnh Duệ theo bên cạnh, lúc nào cũng có thể dạy cho bé.

Khi Mộc Thanh đến, Cảnh Dật Thần đang dạy Cảnh Duệ tiếng Pháp.

Thượng Quan Ngưng cũng ở bên cạnh nói chuyện với hai cha con bọn họ.

Mộc Thanh đi vào, còn tưởng mình đi nhầm cửa!

Hai người này có bình thường không vậy? Cảnh Duệ còn nhỏ như vậy, còn chưa nói được chữ Hán mà bây giờ đã dạy ngôn ngữ khác, nghe nói trước đó đang dạy tiếng Đức, thật sự sẽ không xảy ra việc loạn ngôn ngữ hay sao?

Được rồi, thật ra anh muốn nói, hai người đang nói gì đó, tôi nghe không hiểu gì hết!

Thượng Quan Ngưng cười cười chào hỏi Mộc Thanh, cũng dùng tiếng Pháp.

Mộc Thanh ngồi trên sô pha, cười khổ: “Chị dâu, chỉ số thông minh của em thấp, chị vẫn nên nói tiếng Hán với em thì hơn!”

Anh ngồi trong nhà Cảnh Dật Thần, có cảm giác mình thuộc nhóm người có chỉ số thông minh thấp trên thế giới!

“Được rồi, em cũng đừng có khiêm tốn, nếu chỉ số thông minh của em thấp, vậy còn ai có chỉ số thông minh cao được chứ!” Thượng Quan Ngưng cười châm trà cho Mộc Thanh, lại vào phòng bếp rửa trái cây.

Không biết ngoại ngữ không thể chứng minh chỉ số thông minh của Mộc Thanh thấp, bởi vì Mộc Thanh đã đem tất cả tinh lực đi nghiên cứu y học.

Cô biết nói tiếng Pháp, là bởi vì nó cần thiết cho công việc mà thôi, không phải bởi vì cô thông minh.

Nhưng mà Thượng Quan Ngưng cảm thấy chỉ số thông minh của Mộc Thanh rất cao, Cảnh Dật Thần lại không cảm thấy như vậy, anh thản nhiên bình luận: “Chỉ số thông minh của Mộc Thanh bình thường, em không cần phải an ủi.”

Được rồi, Cảnh thiếu, em bị anh đả kích rất nhiều lần, cho nên bình thường cũng có thể tiếp nhận.

Ở trước mặt Cảnh Dật Thần, Mộc Thanh thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng!

Hai người không cùng trình độ, cho nên anh sẽ không cứng đầu để bị ngược đãi.

Mộc Thanh rất thích Cảnh Duệ, làn da trắng, ngũ quan rất được, còn có đôi mắt rất to, trắng đen rõ ràng, trong suốt không có tạp chất, giống như có thể nói chuyện.

Bé kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ, xinh đẹp giống như búp bê, lông mi còn dài hơn cả người lớn.

Còn nữa, bây giờ Cảnh Duệ vẫn còn là con nít, cho nên không nói ra những lời kiêu ngạo ác độc giống như ba ba bé, rất ngoan, không khóc không nháo, làm người ta rất thích!