Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 797: Âm hồn bất tán




Mộc Thanh trải qua giây phút mê man ngắn ngủi, rất nhanh đã tỉnh dậy.

Nhìn thấy Triệu An An khóc đến nỗi sưng cả hai mắt, trên gương mặt tái nhợt của anh hiện ra nụ cười thản nhiên: “Đừng khóc, chẳng phải anh không chết sao? Chờ đến khi anh chết rồi em khóc cũng không muộn! Bây giờ em khóc hết nước mắt, chờ đến khi anh chết chẳng phải là không thể khóc được nữa sao?”

“Phi phi phi!”

Triệu An An lập tức ngừng khóc, “Không được nói hưu nói vượn, nhanh lấy lại những lời vừa rồi đi.”

Thật ra trước kia Mộc Thanh thường giỡn như vậy, Triệu An An cũng chưa từng nghiêm túc như thế.

Lúc này cô lại không muốn nghe Mộc Thanh nói như thế, cô lo lắng suốt một đêm, sợ anh cứ ngủ như vậy, ngủ không tỉnh lại.

Nhớ tới chuyện hôn lễ hôm qua, Mộc Thanh phấn đấu quên mình đỡ cho cô viên đạn kia, chỉ cần nghĩ đến là cô lại lo lắng, cô tình nguyện người bị bắn trúng là mình.

Nụ cười trên mặt Mộc Thanh vẫn như trước: “Yên tâm đi, anh không chết được đâu, ông nội Cảnh đã bói mạng cho anh, nói anh có thể sống hơn trăm tuổi, nghề xem bói của ông cụ rất giỏi đó!”

Anh là bác sĩ tôn trọng khoa học, khi nào bắt đầu tin vào bói toán?

Cảnh Thiên Viễn xem bói cho ai cũng nói người ta sẽ sống hơn trăm tuổi, sao anh có thể tin lời đó là thật?

Không không không, đó là thật!

Chắc chắn Mộc Thanh có thể sống hơn trăm tuổi!

“Đúng đúng đúng, ông nội Cảnh xem bói rất giỏi! Chắc chắn anh sẽ không sao!”

Triệu An An đặt tay Mộc Thanh ở trước ngực mình, cuối cùng thì tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.

Nếu Mộc Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, một mình cô, sao có thể sống!

“Sát thủ kia đâu? Anh nhớ hình như Tiểu Lộc đã bắn gã đúng không? Ai, tốc độ của Tiểu Lộc quá nhanh, lúc đó anh lại không tỉnh táo lắm cho nên không thấy rõ Tiểu Lộc ra tay thế nào! Đúng là sát thủ đứng đầu mà, thật sự quá lợi hại!”

Mộc Thanh đắm chìm trong khủng hoảng đầu tiên của đời mình, anh không ngừng cảm thán, Triệu An An lại cảm thấy rất áy náy.

“Tiểu Lộc giết sát thủ kia rồi, nghe em ấy nói, đó là sát thủ đứng thứ năm. Sát thủ kia bắn hai phát, đều hướng về phía em, anh cản giúp em một viên, Tiểu Lộc cũng cản dùm em một viên, mục tiêu là em lại không có việc gì, ngược lại suýt nữa thì hai người gặp chuyện không may.”

Mộc Thanh chắn đạn dùm cô, Triệu An An không cảm thấy có gì là lạ, tuy cô rất đau lòng nhưng lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

Cô vẫn luôn biết, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, Mộc Thanh đều bảo vệ cô.

Nhưng mà Tiểu Lộc lại không giống vậy, cô và Tiểu Lộc không quen cho lắm, đặc biệt là sau khi mất trí, thậm chí cô còn quên mất một người như Tiểu Lộc, đột nhiên Tiểu Lộc xuất hiện dùng chính mạng sống của mình để gạt bỏ nguy cơ, làm Triệu An An vừa cảm kích vừa sợ hãi, sợ Tiểu Lộc xảy ra chuyện gì.

Tên khốn Cảnh Dật Nhiên đó, khi Mộc Thanh và Tiểu Lộc đang làm phẫu thuật, hắn chạy đến trước mặt cô, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, thật là đáng sợ mà!

Nếu không phải cô đang lo lắng cho Mộc Thanh, còn cảm kích Tiểu Lộc, chắc chắn cô sẽ đánh Cảnh Dật Nhiên!

Cho dù cô có mất trí nhớ nhưng cô vẫn chưa quên chuyện hắn không biết xấu hổ tìm người nhốt cô hơn nửa năm đâu!

Mộc Thanh không ngờ, Tiểu Lộc cũng chắn đạn cho Triệu An An.

Tiểu Lộc là người lạnh lùng, đối xử với mọi người cũng không có cảm xúc, giống như người máy vậy.

Hèn chi anh nghe được ba tiếng súng, mà Triệu An An lại không bị thương, thì ra một súng kia bắn vào người Tiểu Lộc.

“Tiểu Lộc không sao chứ? Bây giờ thế nào rồi?”

“Không sao. Thể chất Tiểu Lộc tốt lắm, hôm qua giải phẫu xong là có thể xuống giường đi lại được rồi, hôm nay thì miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại.”

“Ôi, đúng là người máy mà, mới đây mà đã phục hồi rồi!” Mộc Thanh cực kỳ hâm mộ, “Thật ra anh rất hâm mộ cơ thể đầy mầm bệnh của Tiểu Lộc, đó đâu phải là mầm bệnh, là bảo bối mới đúng! Có chúng nó, tương đương với 100 cái mạng! À, nhưng mà mỗi năm đổi máu một lần đúng là có hơi phiền phức.”

Hèn chi cái tổ chức nghiên cứu khoa học thần bí mà cha mẹ Tiểu Lộc làm việc lại muốn tìm Tiểu Lộc, muốn lấy tế bào trên người cô đem đi nghiên cứu, ngay cả anh còn ham muốn thể chất mạnh mẽ của Tiểu Lộc, những người điên cuồng đó lại không cần phải nói.

Chỉ cần khả năng chậm lão hoá của Tiểu Lộc thôi là cũng để phụ nữ trên thế giới điên cuồng.

Triệu An An nhìn thấy tinh thần Mộc Thanh rất tốt, cuối cùng cũng thả lỏng, cô gọi Mộc Vấn Sinh tới kiểm tra miệng vết thương cho Mộc Thanh, nghe thấy ông nói Mộc Thanh hồi phục rất tốt, lúc này mới nở nụ cười.

Mộc Vấn Sinh liếc nhìn Triệu An An, không cho Triệu An An chút mặt mũi nào, hừ một tiếng, sau đó nói với đứa cháu trai mãi không làm mình bớt lo: “Mày nhìn đi, sớm muộn gì cũng quăng cái mạng của mày vào! Đúng là giỏi mà, còn bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

Mộc Thanh cười khổ: “Ông nội, ông nói gì vậy, con cứu vợ mình mà, chẳng phải đây là chuyện rất bình thường sao? Chẳng phải từ nhỏ ông đã dạy con, phải làm người có trách nhiệm, phải bảo vệ người nhà sao? Còn nữa, sát thủ kia vì con nên mới muốn giết An An, con chắn đạn cho em ấy, cũng là nên làm mà.”

Mộc Vấn Sinh muốn nói, khi ông dạy Mộc Thanh phải bảo vệ người nhà, không bao gồm Triệu An An, nhưng mà lại không thể nói được.

Bây giờ Triệu An An là người Mộc gia, nếu ông không cam lòng thì cũng đành chịu thôi.

Ông cụ cau có đi ra ngoài, trong lòng có chút khổ sở.

Thật là, cháu trai cưới phải yêu tinh rồi! Kết hôn thôi mà cũng quậy thành như vậy, không biết sau này sẽ thành cái dạng gì nữa!

Mộc Thanh cũng không lo lắng phía Mộc Vấn Sinh cho lắm, ông nội nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hủ, ông rất yêu thương con cháu, đừng thấy ông đối xử lạnh lùng với Triệu An An mà lầm, thật ra trong lòng ông xem Triệu An An như là con cháu của mình -- Thái độ của ông đối với Triệu An An như vậy là đã không tệ lắm rồi, đối với cháu trai như anh đây, ông còn vừa đánh vừa mắng luôn nè.

Điều anh lo lắng chính là, sát thủ đó là quân cờ mà Dương Mộc Yên đã an bài. Nếu thật là ả, vậy rốt cuộc có bao nhiêu sát thủ? Khi nào thì ra tay?

Quả nhiên, giữa trưa, Mộc Thanh liền nghe được từ chỗ Cảnh Dật Thần, sát thủ đó chính là Dương Mộc Yên bỏ tiền ra thuê.

Đúng là âm hồn bất tán mà!

Ả không khác gì ma quỷ, đã chết rồi mà còn không cho người ta sống yên ổn, còn an bài chuẩn bị ác độc ở phía sau!

Nhưng mà, đây mới đúng là phong cách của Dương Mộc Yên, ả là người đi một bước tính mười bước, tâm cơ thâm trần đến nỗi khiến người khác sợ hãi.

Điều làm cho Mộc Thanh khó chịu chính là, hôn lễ của anh và Triệu An An bị Dương Mộc Yên phá huỷ.

Chuyện nổ súng hôm nay, hù doạ tân khách suýt chết, đâu có ai ngờ rằng, tham dự hôn lễ cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng được chứ!

Mộc Thanh nhẹ nhàng nắm tay Triệu An An: “An An, thật xin lỗi, không thể cho em một buổi hôn lễ hoàn mỹ.”

Triệu An An thật sự không quan tâm đến cái hôn lễ đó, cô chỉ cần Mộc Thanh có thể sống tốt là được rồi.

“Hôn lễ chỉ là hình thức mà thôi, dù sao thì chúng ta cũng đã tiến hành hôn lễ kiểu Trung rồi, hôn lễ Tây Âu cũng gần xong, em không tiếc nuối chút nào.”

Điều duy nhất làm em tiếc nuối chính là, anh bị thương ngay ngày chúng ta kết hôn.