Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 886: Nhiễm virus (4)




Thượng Quan Ngưng đi vài phòng giải phẫu, nhìn Cảnh Duệ mặc quần áo bệnh nhân hôn mê bất tỉnh nằm ở trên đài phẫu thuật, nước mắt cô tràn mi mà ra.

Cảnh Dật Thần đi theo phía sau Thượng Quan Ngưng, cầm tay ckk, chống đỡ thân thể của cô, không cho cô ngã xuống.

Thượng Quan Ngưng một đêm không chợp mắt, vẫn luôn lo lắng, cho đến bây giờ thứ gì cũng không ăn, thể lực đã xớm bị tiêu hao hết.

Cô từng bước một đi tới chỗ Cảnh Duệ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con, đau lòng hận không thể tiến lên đem con ôm vào trong lồng ngực chính mình.

Cô muốn sờ mắt Cảnh Duệ, nhưng lại bị Mộc Thanh ngăn cản.

“Chị dâu, Duệ Duệ hiện tại còn đang nguy hiểm, đừng chạm vào thằng bé. Tế bào thân thể đang tự mình tiến hành chữa trị. Lúc này không thể động vào thằng bé.

Thượng Quan Ngưng mau chóng thu hồi tay, gật đầu nói; “Được được được, tôi không chạm vào thằng bé!”

Cảnh Dật Thần nhìn Cảnh Duệ không giống như trước, không còn sắc mặt xanh tím, mà là biến thành trắng bệch, trong lòng lại hơi hơi thả lỏng một ít.

Chân trái của bé vẫn xưng lên như vậy cũ, nhưng giờ chỉ to hoen bên phải một chút thôi.

Có thể thấy được, thay máu vẫn rất hữu hiệu.

Mộc Vấn Sinh không thẹn với danh hiệu thần y, vấn đề khó giải quyết đề đặt ở trước mặt ông, ông cũng có thể tìm được phương án giải quyết tốt nhất.

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng ôm lấy vai Thượng Quan Ngưng, thấp giọng an ủi cô: “A Ngưng, tình hình hiện tại của Duệ Duệ tốt lên rất nhiều. Em đừng lo lắng, mọi việc sẽ tốt thôi.”

Thượng Quan Ngưng căn bản vẫn buẹc mình với anh, nhưng khi nhìn thấy con ngươi màu nâu của anh toàn là sự đau lòng và lo lắng. Thì bực mình trong lòng của cô cũng dần tiêu tán.

Mộc Thanh không để cho hai bọn ở chỗ chỗ này, rất mau liền đuổi hai người bọn họ ra.

Hai người bọn họ đều không mặc đồ phòng hộ, nếu để virut xâm lấn thì rất có thể cũng bị cảm virut.

Trong cơ thể Cảnh Trí, virus có tính cắn nuốt rất mạnh, hơn nữa khó có thể tử vong, so với ở trong cơ thể Tiểu Lộc thì khó áp chế hơn gấp mười lần, trước mắt Cảnh Duệ là người đầu tiên bị virus cảm nhiễm, không nắm chắc được cách điều trị như trước kia. Những người còn lại khôgn thể bị cảm nhiễm.

Giải phẫu thay máu liên tục tiến hành trong bốn ngày, Thượng Quan Ngưng ở lại đây luôn, cô rất nhanh chóng liền gầy ốm, nếu không phải là Mộc Vấn Sinh nói tình hình của Cảnh Duệ càng ngày càng tốt, thì cô rất có thể không kiên trì được.

Ngày thứ năm, Cảnh Duệ rốt cuộc cũng ra khỏi phòng giải phẫu, chuyển vào phòng giám hộ.

Sắc mặt của bé tuy rằng vẫn trâng bệch như cũ, nhưng đã tốt hơn lúc trước khá nhiều.

Thượng Quan Ngưng khóc lóc cầm bàn tay nhỏ của con trai, quay đầu hỏi Mộc Vấn Sinh: “Ông nội Mộc, Duệ Duệ không có việc gì chứ? Khi nào thì thằng bé có thể tỉnh? Có thể bị đau hay không?”

Cô đã từng uống qua vài giọt máu tương của Tiểu Lộc, di chứng để lại kém chút là đem cô tra tấn chết, cái loại cảm giác đau đớn đến tận xương cốt này, sẽ làm cho con người đau đến nỗi không có sức hô hấp.

“Đau là khẳng định.” Mộc Vấn Sinh thần sắc mỏi mệt, thanh âm cũng khàn khàn, mấy ngày nay ông không ngủ, sợ Cảnh Duệ có cái cái gì sơ xuất, với tuổi tác của ông thì như vậy thì thật sự là chịu không nổi.

Nếu thằng bé không phải cháu trai của Cảnh Thiên Viễn, đổi lại là người khác, thì ông sẽ không liều mạng cứu trị như vậy.

Việc này cơ bản chính hao tổn hắn thọ mệnh của ông, tới cứu một người cũng sắp mất mạng!

“Muốn tỉnh lại, chỉ sợ còn phải đợi hai ngày. Thân thể thằng bé còn đang chữa trị, hơn nữa……”

Mộc Vấn Sinh nói tới đây dừng một chút, ông nhìn thoáng qua Cảnh Thiên Viênc thần sắc cũng đang mỏi mệt, vừa đau lòng lại vừa lo lắng nhìn Cảnh Thiên Viễn, nói tiếp: “Hơn nữa virut trong thân thể Cảnh Duệ sẽ đi theo thằng bé cả đời.”

Cảnh Thiên Viễn trong đầu ầm ầm chấn động, tức giận nói: "Ông nói cái gì?!”

Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng hiển nhiên cũng không thể tiếp thu sự thật này, hai người biểu tình đều khiếp sợ mà thống khổ.

“Ông đừng vội!”

Mộc Vấn Sinh biết Cảnh Thiên Viễn khẳng định không thể tiếp thu kết quả này, nhưng là ông cũng không có cách nào. Đây là vấn đề nam giải, những cái vượt ra khỏi thì ông cũng bó tay không có biện pháp.

Có thể đem Cảnh Duệ cứu trở về đã không hề dễ dàng.

“Hàm lượng virut trong cơ thể Cảnh Duệ rất thấp, hơn nữa bởi vì thuộc về giống loài ngoại lai, thân thể bé sẽ tự phát chống cự, thân thể bé phải có năng lực trống cự mạnh hơn người khác, khả năng bùng nổ virus toàn diện là rất thấp, về sau mặc dù có bạo phát, thì cũng chỉ có thể thông qua thay máu mà cải thiện. Cho nên, tổng thể mà nói, sinh mệnh thằng bé khỏe mạnh nên sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn.”

Cảnh Thiên Viễn đối với cách giải thích này một chút cũng không hài lòng!

Chắt trai của ông, như thế nào trong thân thể liền mang theo cái loại virus nguy hiểm này!

Ông bực tức há mồm liền mắng Mộc Vấn Sinh: “Cái đồ lang băm, màu đem Duệ Duệ chữa khỏi! Ít bệnh cũng sẽ để lại tai họa ngầm, chính ông không biết xấu hổ sao?! Mau mau thay máu cho nó, thay máu không được thì thay cốt tủy, đều không được thì ông mau đi tìm ngươi biện pháp khác, dù sao ông phải đem Duệ Duệ chữa khỏi! Làm những loại virus đó đều cút đi!”

Mộc Vấn Sinh bị Cảnh Thiên Viễn rít gào, cũng bắt đầu phát hỏa: “Phi! Ông mắng ai là lang băm?! Tôi có thể đem Cảnh Duệ cứu trở về cũng đã rất ghê gớm, có bản lĩnh thì ông tự mình cứu đi! Tôi mà có thể làm virus cút đi, thì chúng nó đã sớm cút đi! Ông động động mồm mép thật ra dễ dàng!”

Hai ông rất mau liền cãi nhau, không ai nhường ai.

Mộc Thanh đau đầu đi lên khuyên can: “Hai vị lão gia, hai người đừng cãi nhau, ở chỗ này cãi nhau sẽ quấy rầy Duệ Duệ nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến việc khôi phục của bé!”

Cảnh Thiên Viễn nghe vậy, liền lập tức lôi kéo Mộc Vấn Sinh đi ra bên ngoài cãi nhau.

Hai người vừa đi, phòng bệnh lập tức an tĩnh trở lại.

“Chị dâu đừng lo lắng, chờ Duệ Duệ khôi phục, không khác gì với,ngày thường cả. Những loại virut đó đã bị thanh trừ ra bên ngoài, chỉ còn một chút trong thân thể bé mà thôi, với năng lực chống cự mạnh thì virus này sẽ không có gì uy hiếp.”

Mộc Thanh an ủi Thượng Quan Ngưng vài câu, sau đó cấp truyền dịch chi Cảnh Duệ, song cũng rời khỏi phòng bệnh, cậu mấy ngày nay quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.

Thượng Quan Ngưng ngồi ở trước giường bệnh Cảnh Duệ, nước mắt một giọt nối tiếp một giọt rơi xuống, virus gì đó, đều thật đáng sợ, nếu đều bị gọi là virus, thì đương nhiên đều là có độc, có hại.

Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã gặo phải gặp việc thống khổ như vậy, về sau sẽ phải đấu tranh với những virus này, cô nghĩ lại liền đau lòng!

Cảnh Dật Thần không nói an ủi cô, anh chỉ là đem Thượng Quan Ngưng ôm vào trong ngực, cho cô ấm áp và sức mạnh.

Đàn ông và phụ nữ tư duy bất đồng, hơn nữa Cảnh Dật Thần trải qua thống khổ phong phú hơn Thượng Quan Ngưng rất nhiều, Thượng Quan Ngưng căn bản là không thể tưởng tượng.

Cảnh Dật Thần xem ra đối với việc thân thể Cảnh Duệ mang virus cũng không có cái gì quá lo lắng.

Chỉ cần Cảnh Duệ có thể tỉnh lại, khỏe mạnh giống như trước kia là được.

Bọn họ không tiếng động ở bên cạnh Cảnh Duệ, cửa phòng bệnh liền nhẹ nhành bị mở ra, Cảnh Dật Nhiên bế theo Cảnh Trí chậm rãi đi đến.

Trong ánh mắt Cảnh Dật Nhiên toàn là tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay hắn bị dày vò cũng không nhỏ.

Cảnh Trí đôi mắt vẫn hồng, trên khuôn mặt nhỏ còn vương lại nước mắt.