Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 147: Đại kết cục (3.4)




Mộ Dung Trần không nghĩ tới mục đích mà Tiết Thiệu Trạch gọi điện thoại tới lại là vì chuyện này! Mẹ con Tiết Tinh Tinh năm đó bị Tiết Thiệu trạch vận dụng quan hệ ném ra nước ngoài, ai có thể ngờ được cô ta thế nhưng lại cấu kết với phần tử hắc đạo, trở thành người tình được sủng ái nhất của đại ca hắc đạo ở Ấn Độ.

Mục đích trở lại lần này của cô ta nhất định không đơn thuần . Vậy Tình Tình. . . . . .

"Cha, con cúp trước." Vừa nghĩ tới một khả năng, Mộ Dung Trần trong lòng chợt lạnh. Lập tức cúp điện thoại của Tiết Thiệu Trạch, vừa vội vã chạy đến cửa thang máy, nhưng đáng chết là Tình Tình đang sử dụng thang máy này. Liền nhanh chóng mở ra thang máy khác đi vào.

"Anh hai, lập tức điều động tất cả nhân viên bảo an cùng bảo vệ ngăn Tình Tình lại." Không chờ Mộ Dung Nghiên chất vấn, Mộ Dung Trần đã trực tiếp cúp điện thoại.

Không có ai nhìn thấy lúc này tay đang cầm điện thoại di động của anh đang run lên.

Lao vào thang máy, Tình Tình không dự liệu được nguy hiểm đang từng bước tiến đến gần mình, vẫn đang đắm mình trong bi thương và khổ sở.

Mộ Dung Trần từ một thang máy chuyên dụng khác đi ra ngoài, thấy Tình Tình đang muốn lao ra cửa công ty, lúc này, bước chân của thiếu gia nhà Mộ Dung vẫn luôn luôn ưu nhã thế nhưng lại mất đi thong dong thường ngày: "Tình Tình, không được đi."

Anh lớn tiếng gọi, nhưng Tình Tình lại không để ý đến anh mở cánh cửa kia ra. . . . . .

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Đồng thời trong lúc tiếng súng vang lên, máu trong người Mộ Dung Trần nghịch chuyển, không có một tia do dự liền trực tiếp chạy về phía cô, bảo vệ cho cô. Anh ôm lấy cô rồi vội vàng xoay người, đem cô đẩy té nhào xuống đất.

Đạn bắn nát kính thủy tinh, còn vô số tiếng súng vang lên liên tục, Tình Tình lập tức mất hết tất cả lý trí, sợ hãi nhìn người đàn ông đang gắt gao bảo vệ mình trong ngực, sau khi dừng lăn lộn, cô luôn miệng hỏi: "Mộ Dung Trần, anh có sao không?"

Những người đó nổ súng liên tiếp như vậy chính là muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, mặc dù anh đã ôm cô lăn lông lốc vài vòng, nhưng rốt cuộc không biết có bị thương ở đâu không?

Đám cận vệ của tập đoàn Mộ Dung đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh nên khi tiếng súng đầu tiên vang lên liền vọt ra, kịch liệt bắn trả.

Tình Tình không có ý định quản xem bọn họ đang làm khỉ gió gì, ai thua ai thắng, chỉ lo lắng cho người đàn ông đang ôm lấy mình không biết có việc gì không: "Mộ Dung Trần, Mộ Dung Trần, anh trả lời em đi."

Tiếng gọi của cô trở nên vừa vội lại loạn, nhưng anh lại không hề có phản ứng gì.

Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào lau lưng của anh, không ngờ tay lại thấy ươn ướt, tim, đột nhiên hẫng một cái, đây là, đây là. . . . . . Gương mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Mộ Dung Trần, ai cho anh ôm lấy em như vậy?" Cô nghẹn ngào, đau lòng đến không thể thở được, nước mắt trong một giây kế tiếp tràn xuống mi: "Làm sao anh ngốc như vậy, ngây ngô như vậy, đần như vậy? Ai bảo anh cứu em chứ?"

"Tình Tình. . . . . ." Anh ho nhẹ , phổi đau quá, có thể một viên đạn đã xuyên qua phổi, nếu không tại sao thở một cái lại đau như vậy? Nhưng từng giọt từng giọt nước mắt không rơi xuống trên mặt làm cho lòng anh cũng thấy đau đớn. Cô gái này, vốn là như vậy không để cho người ta tĩnh tâm chút nào, nhưng đời này anh lại trúng phải độc của cô, không thể tiếp tục xoay người rời đi được.

"Mộ Dung Trần, cái tên đần độn này!"

"Đừng khóc, anh sẽ đaulòng. Tình Tình, thật xin lỗi, không nên tức giận, được không? Có thể dùng sinh mạng để đổi lấy tình yêu của em, em có muốn hay không?"

Đôi mắt vẫn đang ngấn lệ cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, cảm thấy choáng váng. Mà anh, cũng không kịp đợi cô trả lời đầu liền nặng nề rũ xuống.

"Mộ Dung Trần!" Tiếng gọi thê lương giống như muốn kinh động trời cao, tê tâm liệt phế.

Bên ngoài phòng cấp cứu trong bệnh viện của tập đoàn Mộ Dung, đã đứng đầy người nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Kiệt là người cuối cùng chạy tới, phía sau của anh vẫn luốn người vợ dịu dàng như ngọc, có cô ấy ở đây, cả thế giới trong nháy mắt liền yên tĩnh xuống.

"Như thế nào rồi?" Mộ Dung Kiệt hỏi Mộ Dung khiêm, sắc mặt nặng nề.

"Trúng ba phát, phổi, cánh tay, còn có. . . . . . gần tim." Mộ Dung Khiêm nhìn sang Tình Tình ngồi ở đó khóc đến nói không ra lời, trả lời anh mình. Trên thực tế, khi Mộ Dung Trần được đưa đến bệnh viện thì đã mất một lượng máu lớn, lại còn ngưng hô hấp, tình huống thực tế theo lời của anh càng nghiêm trọng hơn.

Lúc bọn họ nhận được tin tức chạy đến, hiện trường đã khống chế được, hộ vệ cùng nhân viên bảo an của nhà Mộ Dung đã khống chế được hiện trường, còn có cảnh sát nghe tiếng súng mà đến đều ở nơi đó, trong quá trình bắn nhau, Tiết Tinh Tinh ngồi ở trong xe cũng trúng đạn, trên đường cấp cứu đã ngừng thở.

Mà phó tổng giám đốc Mộ Dung Nghiên của tập đoàn vẫn ở lại hiện trường phối hợp cảnh sát xử lý hậu sự.

Lúc nói ra được hai chữ cẩn thận, lòng của Tình Tình lại đau, nước mắt cho là đã chảy khô thế nhưng lại chảy ra lần nữa.

"Tình Tình, đừng nên khổ sở, chú Tư không có việc gì, em đi nghỉ ngơi một chút có được hay không?" Thương Thủy Tinh vẫn luôn luôn dịu dàng động lòng người, từ khi theo Mộ Dung Kiệt đến đây, cô vẫn luôn ngồi vào bên cạnh ôm vai của Tình Tình.

Tình Tình hình như không nghe thấy gì, trên quần áo dính một mảng máu lớn, mắt to xinh đẹp như cũ chỉ là càng không ngừng chảy nước mắt.

Lại một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Mộ Dung Hàng Nhậm dẫn theo một người đàn ông nước ngoài hơn năm mươi tuổi tóc hoa râm mặc áo khoác màu trắng tới đây.

"Bác sĩ Smith." Mộ Dung Kiệt liên đứng lên chào hỏi.

"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì ." Người được gọi là bác sĩ Smith vỗ vỗ vào vai của Mộ Dung Kiệt nói, sau đó sải bước đi vào phòng bên cạnh phòng giải phẫu thay quần áo.

"Tình Tình, đừng lo lắng, anh Tư sẽ không có chuyện gì đâu." Dương Bách lâm cùng Mộ Dung Hàng Nhậm cùng nhau đi tới trước mặt Tình Tình đang khóc đến không kìm chế được cất lời an ủi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chạm mặt sau khi Tình Tình về nước. Đáng tiếc lúc này Tình Tình cũng không có bất kỳ tâm tình trả lời bất kỳ người nào.

Bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh nắm thật chặt, vẫn không nói chuyện.

Ngược lại Mộ Dung Cầm đưa tay kéo taycủa Tình Tình, đứng ở trước mặt cô nói: "Tình Tình, anh Tư yêu chị như vậy, sẽ không đi như vậy đâu. Anh ấy sẽ không có việc gì."

Tình Tình vẫn một mực yên lặng rơi lệ, nghe xong lời nói của Mộ Dung Cầm, bả vai khẽ động, tiếng ngẹn ngào từ trong cổ họng của cô không đè nén được bắt đầu tràn ra, càng ngày càng rõ ràng, càng về sau, cả người cũng ngồi xổm trên đất, hai tay ôm bả vai của mình, khóc như một đứa trẻ .

Sợi tóc dính vào trên gương mặt trông rất xốc xếch, nước mắt cứ cuồn cuộn chảy ra, khóc đến mức thở không được, bi thương muốn chết.

"Thế nào. . . . . . Làm thế nào bây giờ?" Cô vừa nói vừa khóc nên không được rõ ràng lắm: "Anh ấy. . . . . . nếu có chuyện gì thì tôi phải làm thế nào. . . . . ."

Một tiếng lại một tiếng, phát ra từ chỗ sâu nhất tâm can, ruột gan như đứt từng khúc, ngay cả người đàn ông kiên cường nhất trong nhà Mộ Dung nghe thấy thế loại chóp mũi cũng cảm thấy đau xót.

"Tình Tình, anh Tư sẽ không có việc gì đâu, bác sĩ Smith đã tới không phải sao?" Mộ Dung Cầm nhìn dáng vẻ của Tình Tình như vậy lòng không khỏi chua xót, tất cả mọi việc đã trải qua hình như vào giờ khắc này đều trở nên không có ý nghĩa gì nữa. Lúc này trong mắt chỉ có Tiết Tình Tình vì người đàn ông của mình mà đau lòng không thôi.

"Tôi còn. . . . . . còn chưa từng nói với anh ấy, tôi. . . . . . Tôi yêu anh ấy. . . . . ." Nước mắt giống như vĩnh viễn không ngừng lại được cứ thế tuôn ra: "Tôi vẫn chưa nói , vẫn luôn không có nói, tại sao tôi có thể như vậy chứ!"

Cô đâu chỉ không nói mình yêu anh? Mà ngay cả chuyện sinh con trai cũng không chính miệng nói cho anh biết, anh không thể cứ như vậy bỏ cô lại được, không thể được!

"Tình Tình." Lo lắng cô làm thương tổn đến bản thân, Mộ Dung Cầm tiến lên giữ chặt cô lại.

Toàn thân cô đang run rẩy kịch liệt, đôi môi khó khăn mở ra thở hổn hển: "Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp, anh mà dám chết, em sẽ không yêu anh nữa, không bao giờ để cho cục cưng gọi anh là cha nữa."

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều yên lặng. Không phải là vì câu ‘ em sẽ không yêu anh nữa. ’, mà là ‘ cục cưng ’ và ‘ cha ’.

Có ai có thể tới đây nói cho bọn họ biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Y thuật của bác sĩ Smith rất cao, đến mức không người nào có thể tưởng tượng, trong giới y học được mệnh danh là "Quỷ Tài", cũng không phải là nói xuông.

Sau năm ngày hôn mê, Mộ Dung Trần đã mở ra đôi mắt đen nhánh thuần sắc.

"Rất tốt, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm." Bác sĩ Smith nhìn các chỉ số trên màn hình nói: "Bây giờ bắt đầu phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, rất nhanh thì có thể sinh long hoạt hổ rồi."

" Bác sĩ Smith, vất vả cho ông rồi." Mộ Dung Kiệt vẫn túc trực ở bệnh viện bắt tay với bác sĩ Smith một lần nữa. Những ngày này, anh ta bởi vì em trai mình mà vẫn không ngủ, làm cho bác sĩ Smith cũng lo lắng theo, liên tục mấy ngày đều ở trong bệnh viện.

"Không cần khách khí." Nhàn nhạt cười với Mộ Dung Kiệt, bác sĩ Smith liền đi ra ngoài.

Mộ Dung Trần nhìn cô gái ngốc ngốc vẫn đang nhìn mình chăm chú, cô gầy quá. Vốn là mắt to sáng ngời nay lõm xuống thật sâu, gương mặt trong sáng mà anh vẫn thích nhìn trở nên nhọn hơn nhiều.

"Tay. . . . . . Thế nào?" Nhìn thấy tay cô quấn băng lông mày anh liền nhíu lại, mới vừa nói xong câu đó, ngực liền truyền đến hàng loạt đau đớn.

Tình Tình vội vàng cầm tay của anh nói "Anh không nên nói nhiều." Anh mới vừa tỉnh lại, không thể nói nhiều được, cô cầm miếng bông đã thấm nước thấm lên đôi môi khô nứt của anh.

"Tình Tình. . . . . ."

Anh mắt sắc bén liền bắn về phía anh, để cho anh phải ngoan ngoãn câm miệng. Thật là, anh lớn như thế mà chưa từng nghe lời ai như vậy.

"Mộ Dung Trần, em rất tức giận, anh có biết không?" Khí thế nghiêm túc hung hăng nhìn anh chằm chằm. Anh cũng dịu dàng tràn đầy thâm tình nhìn lại cô.

"Lúc đó anh hỏi em, có muốn dùng tính mạng này để đổi lấy tình yêu của em không? Bây giờ em có thể nói cho anh biết, em không muốn!" Từng chữ từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng.

Nhìn ánh sáng trong mắt của anh ảm đạm xuống.

"Tiết Tình Tình em chỉ cần một người đàn ông có thể ở bên cạnh, cùng đi qua những năm tháng còn lại của cuộc đời. Anh ấy nhất định phải yêu em, cưng chiều em, thương em, mỗi ngày đều có thể ôm em vào trong ngực, lúc em đau lòng liền tới an ủi em, lúc em vui vẻ có thể cười cùng với em, mỗi buổi tối có thể ôm em cùng nhau ngủ." Người đàn ông nằm ở trên giường ánh sáng trong mắt đang ảm đạm liền từng chút từng chút sáng rỡ lên.

"Mỗi ngày anh ấy còn phải nói cho em biết, anh ấy yêu em, thật yêu, thật yêu. Cũng không thể chết sớm hơn em, thân thể nhất định phải cường tráng sống lâu trăm tuổi." Gương mặt của anh mỉm cười yếu ớt, tròng mắt đen nhánh so với bất cứ lúc nào đều sáng rỡ hơn.

" Tình Tình, vậy anh. . . . . . có thể hay không?"

"Mặc dù anh rất đáng giận, luôn thích uy hiếp em, còn gạt em. . . . . ."Tiếng nói của cô trở nên run rẩy, ánh mắt trở nên ướt át: "Nhưng mà, anh dám thử không quan tâm đến em xem. Anh dám gạt em lần nữa xem!"

Nước mắt lại thi nhau rơi xuống, đem gương mặt mình vùi sâu vào trong lòng bàn tay của anh, mặc sức khóc lớn, thật tốt quá, anh đã tỉnh lại, cám ơn trời đất, cô còn có cơ hội ở cùng với anh.

Anh lại để cho cô phải khóc rồi, chỉ là lần này, trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Cô khóc cực kỳ lâu, khóc đến khi cổ họng cũng khàn khàn, khóc đến mắt sưng lên so hột đào còn lớn hơn, khóc đến khi cái chăn trên giường anh ướt một mảng lớn, mới chậm rãi chuyển thành nức nở, một tiếng lại một tiếng, rất đáng thương.

"Tình Tình."

"Sao. . . . . .có chuyện gì?" Mắt đỏ, lỗ mũi đỏ, gương mặt cũng đỏ bừng, Tình Tình của anh, mặc dù rất hung dữ, nhưng cô như vậy ở trong mắt của anh lại đáng yêu đến thế, khiến cho anh muốn hung hăng hôn cô một cái.

"Em yêu anh, đúng không?" Thật ra thì anh đã biết chắc đáp án rồi.

". . . . . . Không đúng!" Giọng nói như chém đinh chặt sắt kiên định truyền đến.

"Anh biết rõ rồi." Nụ cười càng ngày càng sâu, cảm thấy thật thỏa mãn.

"Em mới không phải đâu !"

"Không phải cái gì?"

Nhìn em trai tỉnh táo đã có thể cùng vợ mình đấu võ mồm, Mộ Dung Kiệt rất yên tâm mà đi ra ngoài.