Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 2: Mẫu đơn mãi vẫn tàn




Sáng hôm sau...

Thẩm Hạ Thiên sau một đêm thác loạn, tâm trạng tối tăm đi. Trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh tối qua, những giọt nước mắt của cô, tiếng cầu xin.Nhưng bất chợt anh cảm thấy lạ, liệu cô có ổn không? Thẩm Hạ Thiên chạy vội lên tầng lầu, căn phòng kia vẫn đóng kín mít. Mở cửa, đập vào mắt anh là cảnh nước chảy từ phòng vệ sinh lênh láng khắp sàn đá cẩm thạch. Anh đi vào phòng vệ sinh, Cung Ân Thần cả người không mảnh vải nằm trong bồn tắm. Anh vội bế cô lên, nước lạnh ngắt, người nóng bừng. 

" Chết tiệt!"

Anh lấy khắn tắm choàng lên người cô, vội vội vàng vàng bế ra khỏi phòng. Đưa về phòng mình.

" Lãnh Phong!" Thẩm Hạ Thiên hét toáng lên.

Lãnh Phong ở dưới tầng chạy lên," Vâng!"

" Cả người cô ấy lạnh ngắt, xem có chuyện gì xảy ra không?" Thẩm Hạ Thiên nói.

Lãnh Phong chưa từng thấy lão đại lo lắng như vậy bao giờ cả, ngay cả khi bản thân bị bắn cũng không toát ra sự yếu đuối nhưng bây giờ, lại khác. Lãnh Phong đi tới chỗ giường, nhìn cô gái sắc mặt tái mét nằm ở đấy, mặt đỏ lên. " Phu nhân...không mặc...!"

" Khám đi, táy máy tò mò gia đây cắt cổ!" Thẩm Hạ Thiên quát.

Lãnh Phong nhận lệnh, tập trung cao độ khám bệnh. Cả người phu nhân nóng bừng, chắc là do ngâm nước quá lâu. Lại nhìn vết thâm tím khắp cơ thể cô,  tối qua vừa "vận động kịch liệt" đã tắm, chắc là bị sốt lên. Anh lấy nhiệt kế ra đo. Sau một lúc lâu, nhìn con số biểu thị, hãi hùng.

" Phu nhân bị viêm phổi do khí lạnh xâm nhập. Cộng với ngâm nước lạnh trong mùa đông quá lâu mà sốt cao quá, bây giờ trước hết là phải cho thứ gì vào bụng trước rồi mới uống thuốc, truyền dịch được."

" Nhanh bảo nhà bếp làm đi!"

" Vâng!"

Lãnh Phong rời đi. Thẩm Hạ Thiên nhìn Cung Ân Thần, bàn tay anh nắm chặt tay cô. " Xin lỗi!" Tối qua nếu như anh mở cửa thì mọi chuyện chắc đã khác. Anh đi vào phòng thay đồ lấy quần áo mặc giúp cô. Nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô thì anh lại càng hận bản thân hơn.

Cung Ân Thần mơ màng, nhìn thấy Thẩm Hạ Thiên lo lắng cho mình thì khàn khàn nói, " Đây là...mơ sao?"

Thẩm Hạ Thiên nghe tiếng Cung Ân Thần thì vui mừng, ít ra cô vẫn còn có ý thức," Tiểu Thần, nghỉ ngơi đi em!""

" Đúng là mơ rồi...Chỉ trong mơ thì Thiên ca ca mới...ôn nhu...với...em như vậy!" Cung Ân Thần cười yếu ớt.

Thẩm Hạ Thiên nhìn nụ cười yếu đuối của cô, trong tim quặn đau. Phải rồi, đối với cô bây giờ anh chỉ là ác ma phá hủy đời cô. Là tự tay làm vỡ, còn dám trách kẻ khác sao?

Thẩm Hạ Thiên hôn nhẹ lên trán cô. Vậy hãy để anh mãi ở trong giấc mơ của em là hồi ức.

------------------------------------------------------------------------------------

" Này anh, anh là hàng xóm mới tới đây phải không?" Cô nhóc với bím tóc hai bên chạy tới chặn đường Thẩm Hạ Thiên.

Thẩm Hạ Thiên nhìn cô nhóc, thật sự rất dễ thương.

" Are you a cold boy?" Cô nhóc chu chu cái miệng nói.

Thẩm Hạ Thiên đơ người, phì cười.

" Hóa ra anh không hiểu tiếng Trung. Anh là người Hoa hay người Tây hay cả hai vậy?" Cô nhóc cười.

" Nhóc con, anh hiểu tiếng Trung." Thẩm Hạ Thiên véo má cô bé.

" Thế sao em hỏi anh không trả lời vậy?" Cô nhóc ủy khuất.

" Anh chưa kịp trả lời thì em đã ngắt rồi." Thẩm Hạ Thiên nói.

" Oh, I"m sorry." Cô nhóc kia cúi đầu.

"" Em có thấy ngôi nhà màu trắng kia không? Đấy là nhà anh đấy." Thẩm Hạ Thiên chỉ tay về ngôi biệt thự cách mình tầm 200m.

" Anh có thấy ngôi nhà nằm bên cạnh nhà anh không? Đấy là nhà em đấy."

"" Hóa ra chúng ta là next-door neighbor rồi." Thẩm Hạ Thiên nói, cô nhóc này rất thú vị, dám bắt chước lời nói của anh.

" Chúng ta thật có duyên!"

" Em tên gì vậy?" Thẩm Hạ Thiên hỏi.

" Cung Ân Thần. Anh gọi em là Tiểu Thần đi." Cô nhóc giơ tay về phía anh.

" Oh, Nice to meet you!" Thẩm Hạ Thiên lịch sự bắt tay với cô nhóc.

" Anh tên gì vậy?" Cung Ân Thần hào hứng hỏi.

" Thẩm Hạ Thiên. Em cứ gọi anh là Thiên ca ca." Thẩm Hạ Thiên nhẹ nói.

" Thiên ca ca!" Cung Ân Thần nhanh nhảu gọi.

"" Tiểu Thần!"

" I like your eyes. They are very beautiful!" Cung Ân Thần cảm thán. Cô chưa từng nhìn thấy ai có đôi mắt đẹp như vậy, tựa như nước biển xanh thẳm, tựa như ngọc trai đại dương.

" Thanks!""

Mùa hạ của mười năm trước, Thẩm Hạ Thiên 19 tuổi gặp Cung Ân Thần 12 tuổi. Mùa hạ ấy, dưới hai hàng cây phong, sợi dây định mệnh giữa hai con người được gắn kết. Có lẽ cho tới mãi sau này, khi gặp biến cố, họ cũng chẳng bao giờ hối hận vì đã gặp nhau. Cung Ân Thần không hối hận vì ngày đó đã chặn Thẩm Hạ Thiên lại, cũng như Thẩm Hạ Thiên chẳng hối hận vì đã trả lời cô.

-----------------------------------------------------------------------------------

Cung Ân Thần sốt tận 3 ngày, ngày nào Thẩm Hạ Thiên cũng ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Lúc thì đút thuốc, bón canh... Tất tần tật việc gì anh cũng làm. Giúp việc trong nhà còn không thể nào nhận ra ông chủ lạnh lùng dạo trước đâu nữa.

Nhưng đến ngày Cung Ân Thần tỉnh dậy thì Thẩm Hạ Thiên đã không còn ở bên cạnh. Lúc cô tỉnh thì chỉ thấy thím Trương ngồi một bên trông coi cô. Vì vậy nên cô đã chẳng biết được những việc đã xảy ra trong ba ngày qua.

Cung Ân Thần ngồi ngẩn ngơ trong vườn hoa mẫu đơn. Bây giờ, lá đã rụng, chỉ còn thân cây gầy guộc, đâu ai hay rằng thân cây này chính là loài hoa cao quý, là mẹ của các loài hoa, khi hoa mẫu đơn nở khoe sắc thì các loài hoa khác không được phép nở. Nó giống như Cung Ân Thần vậy, nhìn sắc mắt của cô, họ chỉ thấy vẻ rầu rầu, đượm buồn nhưng họ lại chẳng biết trước cô cũng đã từng là cô gái cười tươi như mẫu đơn.

" Phu nhân, trời lạnh như thế này sao cô lại ra đây ngồi cơ chứ?" Thím Trương lo lắng chạy ra vườn, lấy chiếc áo lông phủ lên người cô.

" Cảm ơn thím!" Cung Ân Thần nhẹ nói.

" Ôi, bàn tay của phu nhân đã cóng rồi này." Thím Trương cầm lấy bàn tay cô.

" Thẩm Hạ Thiên, anh ấy chưa về sao?" Cung Ân Thần hỏi. Kể từ cái đêm kinh hoàng kia, cô đã chẳng còn gặp anh nữa.

" Cậu chủ bây giờ đang ở Ý. Hình như bên kia có chuyện gì đấy nghiêm trọng xảy ra." Thím Trương đặt tay sưởi vào tay cô, ân cần nói.

" À, hóa ra anh ấy bận." Cung Ân Thần nhàn nhạt nói. Anh bỏ đi, cô phát sốt, anh cũng chẳng ở bên. Hóa ra mơ vẫn mãi là mộng. Thẩm Hạ Thiên  không giống như trong giấc mơ, nhẹ nhàng, ân cần với cô.

Thím Trương nhìn vẻ mặt rầu rầu của cô, định nói cho cô nhưng rồi lại thôi. Cậu chủ đã dặn dò kĩ lưỡng, không ai được để cho phu nhân biết chuyện.

" Thím Trương, nhờ bà thu dọn hành lí cho tôi được không? Kì nghỉ đông sắp hết rồi, tôi phải quay lại trường để tiếp tục học." Cung Ân Thần nhẹ nói.

" Nhưng cậu chủ..."

" Mặc kệ anh ấy, tôi trong anh ấy chẳng đáng bao đâu!""