Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 11-4: Phong thái của khỉ con (4)




Editor: Puck 

Kiều Tịch Hoàn ôm theo khỉ con một đường trở lại đại viện nhà họ Cố.

Bên trong sảnh chính, Ngôn Hân Đồng và Tề Tuệ Phân đang ở trong sảnh chính xem ti vi.

Trong khoảng thời gian này Ngôn Hân Đồng vẫn hầu bên cạnh Tề Tuệ Phân, Kiều Tịch Hoàn bận rộn chuyện kinh doanh, vốn không có thời gianh rảnh rỗi cùng Tề Tuệ Phân thấy người sang bắt quàng làm họ, thật ra thì khiến Ngôn Hân Đồng chiếm tiện nghi cực lớn trong khoảng thời gian này.

Hơn nữa Kiều Tịch Hoàn thật sự không hiểu, vì sao Tề Tuệ Phân lại phản đối cô đi làm ở công ty như vậy? Là có tư tưởng phụ nữ ở nhà điển hình, hay nói, có nguyên nhân khác không nói rõ?

Kiều Tịch Hoàn dắt khỉ con xuất hiện, Ngôn Hân Đồng rất nhiệt tình chào hỏi, “Sao hôm nay chị dâu cả về sớm vậy?”

“Hôm nay có chút việc trở về trước.” Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói.

“Minh Lộ cũng trở về sớm như vậy? Em nghe Minh Lý và Minh Nguyệt nói, không phải trường học có tập luyện tiết mục sao?” Ngôn Hân Đồng nhìn qua có vẻ rất kinh ngạc, trong nháy mắt giống như nghĩ ra cái gì, “Đúng rồi, em nhớ rồi, bình thường Minh Lộ đều không tham gia tập luyện tiết mục.”

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, chịu đựng không nói gì.

Ngôn Hân Đồng dương dương hả hê lại nói: “Minh Lý và Minh Nguyệt nhà chúng ta luôn luôn có tiết mục biểu diễn, mỗi lần trường học tổ chức tiết mục biểu dương hai đứa đều nhận được vai chính, giáo viên thường khích lệ nói rõ Minh Lý và Minh Nguyệt rất có thiên phú, sau khi trưởng thành không chừng có thể phát triển đi làng giải trí.”

“Di truyền mà, nhất định có thiên phú.” Kiều Tịch Hoàn tiếp lời, nhẹ nhàng cười nói.

Ngôn Hân Đồng vui sướng, sắc mặt vô cùng vênh váo, giọng càng thêm vô cùng kiêu ngạo, “Đúng vậy, trước kia khi đang đi học, có diễn kịch, diễn tiểu phẩm gì, đều là em làm vai chính, nhớ tới thời gian đi học, thật sự cực kỳ hoài niệm...” Dieễn ddàn lee quiy đôn

Vốn chính là định khoe khoang, vốn chính là muốn tỏ vẻ trước mặt Tề Tuệ Phân, mình khổ khổ sở sở đào tạo hai đứa nhỏ hoàn mỹ như vậy.

Lại không nghĩ rằng, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói một câu, “Không trách được sao em biết diễn như vậy, thì ra đã bắt đầu học từ nhỏ.”

Những lời này không chỉ châm chọc Ngôn Hân Đồng trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ, miệng không nói đúng lòng, còn châm chọc giáo dục của cô đối với Minh Lý và Minh Nguyệt!

Sắc mặt Ngôn Hân Đồng lập tức tối tăm, tối đến triệt để, “Kiều Tịch Hoàn, chị có ý gì?!”

“Chính là ý trên mặt chữ. Em dâu em định đi đâu?” Kiều Tịch Hoàn nhìn qua có vẻ vô tội, vẫn còn rất đơn thuần, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì hoảng hốt kêu lên, “Em dâu sẽ không cho rằng chị đang nói em dối trá chứ! Chị thật sự không có ý đó, trời đất chứng giám!”

Kiều Tịch Hoàn cố ý.

Ngôn Hân Đồng hung hăng nhìn chị ta.

Kiều Tịch Hoàn chính là cố ý, cố ý hiểu lời nói thành như thế, giống như chỉ sợ Tề Tuệ Phân nghe không hiểu.

Ngôn Hân Đồng quay đầu nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn bà không có biểu cảm gì, không nhịn được lại cảm thấy uất ức ai oán nói: “Mẹ, sau khi chị dâu cả từ trong ngục về, đối đầu con khắp nơi!”

“Em dâu, chị đối nghịch với em khi nào, em cũng không nên xử oan cho chị.” Kiều Tịch Hoàn cũng rất uất ức, “Sau khi ra tù chị vẫn cần cù chăm chỉ, cha kêu chị đi công ty giúp một tay học làm việc chị liền đi. Chị nghĩ cha mẹ khẳng định cảm thấy em có khả năng đảm đương nổi chuyện trong nhà hơn chị, nên cố ý không để cho chị nhúng tay vào chuyện trong nhà. Chị một chữ cũng không biết chuyện kinh doanh, chị chính là nửa điểm oán trách cũng không có.”

Kiều Tịch Hoàn nói lời này, nói bản thân hào hiệp vô tư như thé, tất cả giống như cũng là vì Ngôn Hân Đồng mới hy sinh lớn như vậy, mà Ngôn Hân Đồng còn không biết tốt xấu gì, oán trách này oán trách kia.

Ngôn Hân Đồng bị Kiều Tịch Hoàn nói đến á khẩu không trả lời được, giống như cho dù nói như thế nào, đều là lỗi của mình.

Cô tức giận đến cắn răng nghiến lợi.

Mà Kiều Tịch Hoàn vẫn cười đến vui vẻ, quay đầu lại cung kính nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, con mang Minh Lộ lên lầu, hai người từ từ nói chuyện.”

Tề Tuệ Phân khẽ gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn hiện tại thật sự khác một trời một vực so với trước kia, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều tự nhiên phóng khoáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa. die nd da nl e q uu ydo n

Bà vốn tương đối hài lòng, vốn cũng định để Kiều Tịch Hoàn tới quản lý chuyện trong nhà, nghĩ đến tuổi này của con bé, cũng cần người hỗ trợ, lại không nghĩ rằng Kiều Tịch Hoàn xoay người lại đi công ty làm, thật ra Ngôn Hân Đồng không tồi, cách đối nhân xử thế cũng không đần độn, trước kia bà rất yêu thích, nhưng bây giờ so sánh với Kiều Tịch Hoàn, thì có vẻ thua kém rất nhiều rồi, trong lòng dĩ nhiên muốn được tốt hơn, càng lúc càng không có cảm tình với Ngôn Hân Đồng rồi.

Hình như tự Ngôn Hân Đồng cũng phát hiện được, cho nên trong khoảng thời gian này thật sự rất theo sát bà, lấy lòng khắp nơi, lòng của bà cũng không phải làm từ tảng đá, nhìn dáng vẻ Ngôn Hân Đồng như vậy, cũng liền thử để Ngôn Hân Đồng tiếp nhận chuyện của bà.

Tề Tuệ Phân khẽ thở dài một cái.

Tất cả, trước hết cứ như vậy đi.

Sau có gì thay đổi, thì xem phát triển về sau.

Có câu, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ hy vọng như thế!

...

Kiều Tịch Hoàn mang theo Cố Minh Lộ lên lầu, Kiều Tịch Hoàn trước để Cố Minh Lộ về phòng làm bài tập của mình trước, còn cô đi vào phòng của Cố Tử Thần.

Cô cảm thấy có một số việc cần phải nói chuyện tử tế một chút với Cố Tử Thần.

Cũng may, lúc này Cố Tử Thần đang ở trên ban công phòng ngủ đọc sách, thấy cô trở về sớm như vậy, trong chớp mát thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Chỉ có điều người đàn ông này, chưa bao giờ sẽ chủ động hỏi vì sao.

Giống như có thói quen chờ đáp án của người khác, có lúc ngược lại sẽ khiến người ta nghẹn chết.

“Năm nay Cố Minh Lộ năm tuổi. Năm năm qua, anh từng trông nom thằng bé sao?” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Cố Tử Thần nhíu chặt chân mày, trở tay đóng quyển sách thật dày trước mặt. Anh ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt không có biểu cảm gì hỏi, “Cô lại muốn nói điều gì?” [email protected]

“Cố Tử Thần, anh thân tàn nhưng tâm không tàn. Cố Minh Lộ vẫn còn là con nít, thằng bé cần được cha mẹ quan tâm! Mà trong mấy năm em không có ở đây, khi thằng bé cực kỳ cần ấm áp, anh làm cha ở chỗ nào vậy?!” Kiều Tịch Hoàn không nhịn được gào lên giận dữ.

Nhớ tới mới vừa rồi Ngôn Hân Đồng nói bên tai cô Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt diễu võ dương oai, nhớ tới mới vừa rồi giáo viên ở nhà trẻ nói cố Minh Lý chưa bao giờ tham gia tiết mục biểu diễn ở trường học, bởi vì không có cha mẹ ở dưới sân khấu ủng hộ thằng bé, giận ghê gớm!

Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn gầm gừ như vậy, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, hình như đã có thói quen Kiều Tịch Hoàn chuyện bé xé ra to như vậy! Anh không chút để ý uống một ngụm trà xanh nhỏ trên bàn trước mặt, “Nó làm nam tử hán, cuối cùng sẽ tự mình đi đối mặt với sự việc.”

“Cố Tử Thần!” Kiều Tịch Hoàn sải bước đi tới, từ trên cao nhìn xuống anh, “Khi còn nhỏ anh cũng lớn lên như vậy sao?! Em thấy mẹ anh đối xử với anh không kém đi, việc gì cũng nghĩ vì anh, anh ấy tâm trí cũng không hoàn hảo! Anh không quan tâm con trai anh như vậy, anh không sợ khi trưởng thành nó sẽ biến thành quái vật sao?!”

Sắc mặt Cố Tử Thần hơi đen lại, tâm trí của anh có chỗ nào không hoàn hảo?!

Con của anh có chỗ nào giống quái vật rồi!

“Em cho anh biết Cố Tử Thần, sau này cho dù anh có lý do gì, cũng phải định kỳ mang Cố Minh Lộ ra ngoài chơi, trường học của Cố Minh Lộ có sự kiện gì anh cũng đều phải tham gia, anh không phải là người tàn tật nhất, không có chuyện không gặp được người địa phương, bà đây đều không ghét bỏ anh!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi như vậy.

Sắc mặt Cố Tử Thần thật sự khó coi!

Tàn tật tàn tật!

Anh có tàn tật, cô còn đả kích anh như thế!

Người phụ nữ này không hề để ý đến cảm nhận của người khác sao?!

“Cho nên, thứ sáu tuần sau Cố Minh Lộ biểu diễn anh nhất định phải ra ngoài.” Giọng Kiều Tịch Hoàn rất nhất định.

“Kiều Tịch Hoàn, cô không cần dùng ý tưởng của mình đi áp đặt hành vi của người khác.” Cố Tử Thần hung hăng nói.

“Những chuyện khác em đều có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện về Cố Minh Lộ, không có bất kỳ nhượng bộ gì, em cmn nhìn không được, bất cứ lúc nào Cố Minh Lộ đều tránh ở góc thờ ơ lạnh nhạt, giống như bị người ta quên lãng vậy. Cố Tử Thần! Đứa con trai này rốt cuộc có phải là con ruột của anh không, anh cứ đối xử với thằng bé như vậy?!” Kiều Tịch Hoàn không nhịn được, chất vấn.

Không có cha mẹ nào có thể thờ ơ không quan tâm con mình như vậy!

Cố Tử Thần đột nhiên trầm mặc, lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

“Chẳng lẽ thật sự bị em nói trúng rồi? Đứa con trai này do em vụng trộm với người khác sao?!” Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, hơi châm chọc hỏi.

Thật ra thì, Kiều Tịch Hoàn trước kia lưu lại cho cô một trí nhớ thật sự không đầy đủ.