Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 14-2: Phong thái của khỉ con (ba)




Từ đó về sau, cô bắt đầu cố ý lưu ý đến Tiêu Dạ rồi.

Cũng từ đó biết được, Tiêu Dạ có bạn gái, bạn gái tên Lôi Lôi, là hoa khôi khối lớp bọn họ.

Sau khi biết, trong lòng thật sự rất mất mát cực kỳ mất mát.

Chỉ có điều cũng may, bởi vì khi ấy nhỏ tuổi, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Suy nghĩ một chút dù là thầm mến, dù sao thầm mến thời học sinh, nhiều không kể xiết. Có lẽ khi mình xoay người không tùy tiện, sẽ quên.

Cô vẫn luôn tự an ủi mình như vậy, lại không nghĩ rằng, cô và Tiêu Dạ có lúc sẽ xen lẫn một chỗ, hơn nữa hết lần này đến lần khác!

Bình thường cô chưa bao giờ chơi đùa với học sinh các lớp khác cấp, có thể có xen lẫn một chỗ với Tiêu Dạ, thật sự là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Ngày đó thời tiết rất tốt, trên lớp thể dục.

Lớp bọn họ vừa mới tập thể dục xong, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Một trái bóng nặng nề đập vào gáy cô.

Bên tai chỉ nghe được có người nói một câu, “Tiêu Dạ, cậu đá trúng hoa khôi lớp cách vách rồi.”

Tiêu Dạ.

Cô quay đầu, che gáy mình. Nhìn Tiêu Dạ mặc đồ đá bóng, trên người còn ra mồ hôi, anh đang nhìn mình từ trên cao xuống, “Có cần phải đi phòng y tế không?”

Cô lắc đầu.

Tiêu Dạ cầm lấy trái bóng, đi mất.

Tuy rằng đầu đau muốn chết, nhưng khi đó lại cảm thấy, Tiêu Dạ lúc đó, vẫn đẹp trai long trời lở đất, hơn nữa cục u kia, cô còn cảm thấy hạnh phúc đến đòi mạng, sau khi tiêu sưng, còn đau lòng rất nhiều ngày.

Lần thứ hai có đan xen cùng một chỗ, là kỳ thi giữa kỳ.

Kỳ thi toàn trường.

Cô ngồi phía sau Tiêu Dạ.

Từ vừa mới bắt đầu kỳ thi Tiêu Dạ đã nằm lăn ra ngủ.

Thành tích của Diêu Bối Địch rất tốt, bài thi cấp hai đó chỉ giống như trò trẻ con với cô, cô làm rất nhanh, sau đó, len lén viết đáp án xuống tờ giấy.

Cô đá Tiêu Dạ trước mặt, sau đó đưa tờ giấy cho anh.

Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên cô chuyển đáp án cho người khác, chính cô cũng bị sợ muốn chết! di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Tiêu Dạ cầm tờ giấy ghi đáp án kia, cảm thấy không giải thích được.

Rất khinh thường ném tờ giấy cho Diêu Bối Địch.

Nhưng động tĩnh của Tiêu Dạ quá lớn, thầy giám thị có hỏa nhãn kim tinh * lập tức phát hiện, đưa hai người vào phòng làm việc, viết bản kiểm điểm.

(*) Hỏa nhãn kim tinh: vốn chỉ ánh mắt có thể phân biệt yêu ma quỷ quái của Tôn Ngộ Không trong "Tây du ký", sau dùng để hình dung ánh mắt người lợi hại, có thể phân biệt thật giả

Tiêu Dạ đen mặt, “Tự mình đa tình.”

Diêu Bối Địch cắn môi.

Cô chỉ muốn giúp anh mà thôi, bởi vì mỗi lần thi giữa kỳ cả trường, dưới năm mươi đều phải mời phụ huynh.

Chuyện này, rất nhanh truyền ra trong trường học.

Vừa mới bắt đầu nói Diêu Bối Địch và Tiêu Dạ khi thi gian lận bị giáo viên phát hiện viết bản kiểm điểm, sau đó không biết trải qua miệng bao nhiêu người, đã truyền thành, Diêu Bối Địch thích Tiêu Dạ, kỳ thi giữa kỳ mới ném đáp án cho Tiêu Dạ, chỉ có điều bị giáo viên bắt được...

Cũng chính một lần kia, Diêu Bối Địch biết Lôi Lôi.

Làm bạn gái chính thức của Tiêu Dạ, lời đồn đại cũng truyền đến mức này, cô còn không ra mặt, quá không xứng chức.

Lôi Lôi dẫn Diêu Bối Địch lên sân thượng lớp học.

Trước kia lúc đi học, giải quyết sự việc dường như đều ở trên đó.

“Cô thích Tiêu Dạ?” Lôi Lôi nói thẳng.

Diêu Bối Địch cúi đầu.

Thích, nhưng chưa từng nghĩ tới giành với cô ta.

Cô cắn môi, cảm giác mình hơi không có đất dung thân.

“Nói cho cô biết, đừng tưởng rằng mình có vẻ thùy mị một chút thì muốn quyến rũ Tiêu Dạ, tình cảm của tôi và Tiêu Dạ vốn không phải cô có thể tưởng tượng! Cô phải tự biết mình, lần sau nếu để cho tôi phát hiện cô có gì với Tiêu Dạ, cẩn thận lột hết da của co.” Lôi Lôi uy hiếp từng câu từng chữ.

Bên người Lôi Lôi còn có vài nữ sinh lưu manh.

Những nữ sinh kia đều là học sinh bất lương, trường học vô cùng nhức đầu.

Diêu Bối Địch nào quen với cảnh tượng này, nhìn những người này bị sợ đến run cầm cập.

Không dám không gật đầu.

Lôi Lôi uy hiếp xong, liền mang theo người đi.

Khi những nữ sinh lưu manh kia rời đi, cố ý dùng cánh tay huých vào người cô, đau đến cô tan tác. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Năm mười bốn tuổi kia, cô khóc.

Thật ra không biết rõ rốt cuộc là mình khóc do bị bắt nạt, hay do không thể thích một người.

Tóm lại, khóc đến đau khổ tột cùng.

Cô kể khổ cho Hoắc Tiểu Khê, nói uất ức.

Cô chỉ đơn thuần thích Tiêu Dạ thôi, cô cũng không nghĩ tới định cướp đoạt, bọn họ làm gì mà dữ dội với cô như vậy, hơn nữa trên người bị đụng xanh tím, đau chết.

Hoắc Tiểu Khê nghe được Diêu Bối Địch nói những lời này với mình, ngày đó không nói hai lời, mang theo mấy tên lưu manh tới lớp học của Lôi Lôi kéo Lôi Lôi ra ngoài, trước mặt cả lớp, trên hành lang hung hăng tát cô ta mấy phát, trong miệng còn uy hiếp: “Diêu Bối Địch là em tao, mày dám thử đụng vào con bé coi!”

Ngày đó Tiêu Dạ không có ở trường học.

Thật ra thì Tiêu Dạ không thường ở trường học.

Bối cảnh gia đình nhà anh ta rất đặc thù, đây là chuyện toàn trường đều biết.

Nhưng mà Diêu Bối Địch không biết.

Cô vẫn rất đơn thuần.

Ngày đó Lôi Lôi bị Hoắc Tiểu Khê bắt nạt rất thảm, đã quen luôn luôn kiêu ngạo, bất cứ lúc nào bên cạnh đều có một đám em út đi theo mà cô bị dạy dỗ như vậy, trên mặt đau muốn chết không nói, càng thêm mất mặt mũi tổn thương lòng tự ái.

Dĩ nhiên sau đó nghe nói Tiêu Dạ vì Lôi Lôi mà làm một trận với Hoắc Tiểu Khê.

Diêu Bối Địch không rõ tình hình lắm, dù sao thì đánh rất lợi hại, khoảng thời gian đó Hoắc Tiểu Khê mang một đống vết thương trên mặt đi học, nghe nói trên mặt Tiêu Dạ cũng chảy máu, nhưng bởi vì không tới trường học, Diêu Bối Địch không biết bị thương nghiêm trọng tới mức nào, chỉ có điều sau đó hai người bị mời phụ huynh, viết bảo đảm.

Hơn nhiều năm sau Diêu Bối Địch hồi tưởng lại cũng không nhịn được mà rùng mình, may mà bọn họ đánh nhau khi là học sinh, nếu đổi lại hiện đại, đã sớm xảy ra án mạng rồi!

Từng chuyện cũ, lặng lẽ mà qua.

Diêu Bối Địch nằm trên giường, ép buộc mình ngủ.

Rất lâu, thật ra thì cô rất không muốn nhớ lại, cảm giác những chuyện kia, cũng không quá rực rỡ.

Cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Bày ngày ở Tứ Xuyên nghỉ ngơi cũng không được tốt, trong lòng có chuyện không nói, cô cũng không quen ngủ bên ngoài, cô lạ giường.

Một giấc ngủ đến khi chuông đồng hồ báo thức kêu.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ.

Nói về nhà ăn cơm.

Cô chải tóc rối bời rửa mặt, thay quần áo.

Kiểm tra lại quà tặng cho cha mẹ và Tiếu Tiếu, xách theo túi tiện lợi đi xuống lầu dưới. dfienddn lieqiudoon

Mới vừa đi tới cầu thang, mẹ Diêu lại gọi điện thoại cho cô.

“Mẹ.”

“Con vẫn chưa trở lại? Chúng ta đều đang đợi con ăn cơm.”

“Lúc này mới mấy giờ?!” Diêu Bối Địch cảm thấy mẹ cô quả thật là người nôn nóng, vội vàng nói hùa, “Con lập tức ra cửa rồi trở lại, nhiều nhất hai mươi phút.”

“Đừng quên quà tặng.” Mẹ Diêu nhắc nhở.

“Biết rồi. Con nói mẹ bà cụ già, một ngày không nhớ con gái chỉ nhớ thương quà tặng, quá tham tiền rồi!” Diêu Bối Địch bất mãn.

“Con nói con xem đứa bé này, mẹ chính là sợ con quên mất nhắc nhở con mà thôi, còn bị con nói gì kia.” Mẹ Diêu nói, “Cha con có ở nhà, tới đây sớm một chút.”

Nói xong, bên kia liền cúp.

Diêu Bối Địch mím môi cười một tiếng.

Mấy năm này quan hệ giữa cha và cô vốn không được tốt lắm, mẹ cô gọi điện thoại, thật ra thì chính là muốn nhắc nhở cha cô ở nhà, mang quà tặng qua lấy lòng ông.

Con cái có mẹ giống như bảo bối.

Nhạc thiếu nhi hát quả thật không tệ.

Mím môi, đi ra phòng khách.

Cả người đột nhiên hơi ngơ ngác.

Trên ghế sa lon ở phòng khách, Tiêu Dạ nằm đó, cũng không xem ti vi, hình như đang chơi điện thoại di động.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, không giống như sau khi ra cửa trở về, ngược lại vẫn đợi ở trong nhà.

Diêu Bối Địch trầm mặc một giây, liếc mắt nhìn anh.

Tầm mắt của Tiêu Dạ cũng nhìn về phía cô.

Diêu Bối Địch xách quà tặng trong tay, đứng ở đó, bỗng nhiên xoay người đi ra cửa chính.

Tiêu Dạ nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn bọc lớn đồ cô xách trong tay, đôi mắt khẩn trương.

Diêu Bối Địch thay giày ra ngoài, mở cửa phòng, không chút do dự đi ra ngoài, cửa chính vang lên âm thanh cửa đóng lại.

Tầm mắt Tiêu Dạ rời đi.

Vào thời khắc này điện thoại đột nhiên vang lên.

Tiêu Dạ nhìn người gọi tới, nhận, “Lôi Lôi.”

“Dạ, không phải nói buổi chiều ở Đỉnh Hạo Hãn sao? Em đợi anh cả một buổi chiều, sao anh còn chưa tới? Một mình em rất nhàm chán.” Lôi Lôi oán trách.

“Anh lập tức tới.”

“Ừ, em chờ anh.”

Cúp luôn điện thoại.

Tiêu Dạ ngồi dậy từ trên ghế sa lon.

Anh lạnh lùng nghiêm mặt đi về phía cửa chính, theo bản năng mở tủ giày, tròng mắt dừng lại thật lâu, nhưng không tìm được đôi giày mình đang đi, nhíu chặt chân mày, đảo mắt trong chốc lát, thấy giày da anh định đi để trên nệm. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đột nhiên, trầm mặc hai giây.

Anh ngồi xổm xuống thay giày, mở cửa chính rời đi.

Cả quá trình, mặt không chút thay đổi.

...

Diêu Bối Địch xách theo quà tặng trở lại biệt thự nhà họ Diêu.

Cô điều chỉnh cảm xúc của mình đến vị trí tốt nhất, đẩy cửa chính biệt thự ra, người giúp việc giúp cô xách quà tặng, đi vào phòng khách.

Cha Diêu mẹ Diêu cùng với Tiếu Tiếu đều đang ở phòng khách đợi cô, thấy cô trở lại, Tiếu Tiếu kích động nhất, lập tức nhào vào trong lòng cô, “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

“Mẹ cũng thế.” Diêu Bối Địch ôm Tiếu Tiếu vào trong ngực, sau đó đi về phía cha Diêu mẹ Diêu, cung kính gọi, “Cha, mẹ.”

“Lần này đi Tứ Xuyên như thế nào?” Cha Diêu rất nghiêm túc.

“Vô cùng tốt.” Diêu Bối Địch cười nói.

“Về sau có thể tham dự nhiều xã giao như vậy, rất tốt cho sự phát triển của con.”

“Vâng.” Diêu Bối Địch đầy miệng đồng ý, vội vàng nói tiếp, “Cha, con mang một hộp trúc diệp thanh trên Nga Mi Tứ Xuyên, nghe nói dính tiên khí, thím Vương, phiền thím lấy quà tặng của tôi cho cha tới đây.”

“Vâng, đại tiểu thư.” Thím Vương lấy quà tặng Diêu Bối Địch mang tới ra.

Diêu Bối Địch nói tiếp, “Áo choàng kia cho mẹ, con gấu trúc bằng bông lớn đó cho Tiếu Tiếu.”

Tiếu Tiếu đã lui ra khỏi lồng ngực của Diêu Bối Địch, chạy tới kích động ôm con gấu trúc bằng bông, “Mẹ, con rất thích.”

“Con thích là tốt rồi.” Diêu Bối Địch nhẹ nhàng sờ mắt Tiếu Tiếu.

Mẹ Diêu cũng bắt đầu mặc thử áo choàng rồi, biểu hiện trên mặt cũng thật thỏa mãn, chỉ có cha Diêu hình như không có hứng thú gì.

Diêu Bối Địch cắn cắn môi, “Cha, có muốn con pha cho cha một tách nếm thử trước không.”

“Không cần. Những lá trà này có bán ở những khu du lịch, thật ra thì ở Thượng Hải, có gì không mua được, lãng phí tiền.” Cha Diêu nói thẳng.

Diêu Bối Địch uất ức nhìn mẹ Diêu.

Mẹ Diêu đẩy cha Diêu một cái, “Lão già, đây là tấm lòng thành của con gái, ông vẫn tính toán chi li như thế. Đừng giả bộ, trong lòng vui vẻ thì biểu hiện ra, xem con gái ông gấp thành dáng vẻ gì.”

“Tôi vui mừng cái gì mà vui mừng, người trẻ tuổi chính là không tính toán cẩn thận như vậy, tiền bạc cũng không trù tính tốt.”

“Phải trù tính tốt như vậy làm gì? Nhà chúng ta không thiếu thứ kia.”

“...” Cha Diêu nhìn chằm chằm mẹ Diêu.

Diêu Bối Địch cười thầm trong bụng.

Ở trong nhà mặc dù cha hung dữ, hơn nữa là chủ một nhà, chuyện lớn gần như đều do cha quyết định! Nhưng mỗi lần chỉ cần mẹ phản bác ý kiến của cha thì cha coi như mất hứng, cũng vẫn nghe theo, cho nên hai vợ chồng nhiều năm như vậy, vẫn hạnh phúc  như thế.

Mỗi lần cô đều rất hâm mộ.