Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 23-4: Toàn diện bộc phát (6) Thưa nhưng khó lọt




Editor: Puck - Diễn đàn

“Chị, hu hu, hu hu…” Bên kia truyền đến tiếng khóc sướt mướt.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, “Nói tiếng người.”

“Chị.” Bên kia vẫn lê hoa đẫm mưa, “Em không biết năm đó cha mẹ mang đến cho chị bóng ma như vậy, em biết bọn họ có lỗi với chị, hiện giờ mỗi người bọn họ đều nhận được trừng phạt. Nhưng mà chị, trước kia em còn nhỏ, không thể đủ sức bảo vệ chị, nhưng bây giờ nhìn thấy vậy em cũng thật sự khó chịu, chị không cần so đo với em, về sau em đều đứng về phía chị.”

Tay cầm di động của Kiều Tịch Hoàn hơi siết chặt, hồi lâu không nói gì.

Dụ Lạc Vi ở đầu bên kia hơi không hiểu rõ hiện giờ Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ gì, thật lâu trước kia cũng không biết Kiều Tịch Hoàn đột nhiên bùng nổ rốt cuộc ẩn chứa năng lực to lớn như thế nào, cô dùng giọng nói dè dặt cẩn thận tiếp tục hỏi, “Chị, chị còn giận em sao? Hiện giờ em biết sai rồi, biết là do cha mẹ, bây giờ em cũng rất không hiểu bọn họ, chị, hiện giờ em cũng chỉ có một người thân là chị rồi…”

Nói được, rất đáng thương.

“Dụ Lạc Vi, tôi ít ra cảm thấy, cho dù là ai gặp phải chuyện này, thay đổi thái độ cũng phải sau một tháng, coi như cô khác hẳn người thường, ít ra cũng phải tốn thời gian một tuần đi, mà cô, chỉ tốn mấy giờ đã nghĩ thông suốt tất cả, tôi chắc nên bội phục cô rồi?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

“Giờ khắc này, tôi giống như không chán ghét Dụ Tĩnh như vậy, tôi đã từng hận bà ta thấu xương, hận không thể giết chết bà ta, nhưng bây giờ, bởi vì bà ta có cô con gái như cô, tôi đột nhiên lại cảm thấy, bà ta thật ra cũng vô cùng đáng buồn.” Kiều Tịch Hoàn nói lời vô cùng châm chọc.

“Em, em đều hướng về chị, bây giờ chị còn châm chọc em như vậy?” Dụ Lạc Vi định phát giận, nhưng bây giờ lại không dám phát giận.

“Là cùng đường thôi, Dụ Lạc Vi. Khi bản thân dưới tình huống không thử đi về phía trước, đã bắt đầu tìm kiếm chỗ dựa rồi hả? Chỉ có điều Dụ Lạc Vi, cô không cần thiết phải giả vờ đáng thương trước mặt tôi, không có tác dụng. Tôi không có nghĩa vụ giúp cô cái gì, cô muốn sống tốt được, thì dựa vào hai tay của mình chậm rãi phát triển đi. Mỗi người đều phải vì chuyện mình từng làm mà trả giá, cô cũng không ngoại lệ.”

Kiều Tịch Hoàn nói không nặng không nhẹ, không có tình cảm dư thừa, phảng phất giống như đang nói một chút triết lý nhân sinh với người không liên quan mấu chốt, không dậy nổi tác dụng quá lớn, có thể nghe thì nghe, không thể nghe, thì vào tai này ra tai kia.

“Kiều Tịch Hoàn, tôi không cần nghe chị giảng đạo lý lớn! Bây giờ chị hại chúng tôi thành như vậy, chị ngay cả nửa điểm áy náy cũng không có sao? Là muốn đuổi cùng giết tận sao?!” Dụ Lạc Vi không nhịn được, cuối cùng vẫn hung dữ nói ra. dfienddn lieqiudoon

“Không phải làm hại, là báo ứng các người nên có. Dụ Lạc Vi, hiện giờ tôi không có tâm tình cũng không có nghĩa vụ giúp cô cái gì, tự giải quyết cho tốt.”

“Kiều Tịch Hoàn!” Bên kia thét chói tai.

Kiều Tịch Hoan đã cúp điện thoại, lần này trực tiếp tắt máy.

Bị quấy rầy nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, cô cũng sẽ không chịu nổi.

Đặc biệt là cú điện thoại này, thật sự khiến cho cô không có tâm trạng tốt.

Cô nghĩ, sau lần tai nạn này, Dụ Tĩnh ngược lại thật sự bị báo ứng, bà ta cũng sẽ thấy rõ ràng, cô con gái mà bà ta cưng chiều đến tận xương tủy, thật ra chẳng qua cũng chỉ đối xử với bà ta như thế, khi tai vạ chân chính đến, Dụ Lạc Vi chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng đắp chăn lên người, không hề có cảm xúc ngủ bù.



Tiệm thuốc Khang Thịnh.

Diêu Bối Địch ngồi trong phòng làm việc, nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa tan việc.

Hôm nay thật ra tâm tình của cô không tệ, bởi vì Kiều Tịch Hoàn cuối cùng “Hàm oan được rửa sạch”, cũng bởi vì, càng ngày càng xác định thân phận của Kiều Tịch Hoàn, mặc dù bây giờ nghĩ tới còn cảm thấy vô cùng dữ tợn rợn cả tóc gáy, nhưng dù thế nào, cũng không như “Người kia”, càng khiến cho cô vui mừng.

Cô vui vẻ vươn vai một cái, ngồi chờ tan việc.

Tối nay ban ngành công ty liên hoan, thật ra thì cô vẫn luôn không quá vui vẻ tham gia hoạt động như vậy. Hơn nữa dường như mình đã lâu không bên cạnh Tiếu Tiếu rồi, ngày mai chủ nhật, sợ tối nay uống say, trì hoãn thời gian rời giường ngày mai, nghĩ tới tối nay tuyệt đối không thể say, cho dù ai tới chuốc rượu, cô đều tuyệt đối không được uống.

Lời thề son sắt như vậy.

Mãi cho đến buổi tối thời điểm ăn cơm.

Địa điểm ăn cơm chọn ở đỉnh Hạo Hãn.

Nói thật ra, bữa liên hoan ban ngành bình thường này, cô thật ra không thích ở chỗ đó, nhưng người đặt chỗ không phải cô, sau khi biết đã thành chuyện đã rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều thích ăn cơm ở đó, ăn cơm xong còn có thể đến thẳng phòng bao ca hát, vô cùng dễ dàng, lại cao cấp, cô ở vị trí này quả thật cũng không tiện nhiều lời.

Bộ phận tài chính có tổng cộng mười người, cộng thêm tạm thời có hai người của ban ngành khác sáp vào náo nhiệt nói muốn tham gia, tổng cộng thành mười hai người, ngồi trong một phòng bao lớn, Diêu Bối Địch cân nhắc đến kinh phí ban ngành mời khách, có thể tiết kiệm một chút liền tiết kiệm một chút, về sau cũng có thể triển khai hoạt động vài lần, cho nên trước khi dùng cơm đi tới trước quầy lễ tân muốn một giảm giá.

Cô muốn giảm giá thật ra rất đơn giản, rất nhiều khi miễn phí cũng có thể.

Tiêu Dạ không cho cô quyền lợi đặc biệt, nhưng nhân viên làm việc ở đỉnh Hạo Hãn cũn sẽ cho cô đủ mặt mũi.

Đây chính là, cho dù ở trước mặt Tiêu Dạ chẳng đáng là gì, ít nhất ở trong mắt người khác, cô là phu nhân của ông chủ nhà hàng này.

“Giảm ba phần là được rồi, dựa theo giảm giá Vip.” Diêu Bối Địch nói với nhân viên lễ tân. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, “Giảm ba phần sao? Được, tôi lập tức ghi chép lại. Có cần chọn điểm tâm không? Gần đây chúng tôi mới nghiên cứu một điểm tâm mới, đã một thời gian rất dài cô không tới, còn chưa nếm thử.”

Nhân viên lễ tân vẫn rất cung kính với Diêu Bối Địch.

Hơn nữa quả thật có cảm tình với Diêu Bối Địch hơn Lôi Lôi hiện tại nhiều.

Dù thế nào đi nữa Diêu Bối Địch luôn khách khí với bọn họ, nào giống như người phụ nữ kia…

Xem đi.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Tiểu thư sảnh chính đưa tầm mắt ra sau lưng Diêu Bối Địch, cả người cũng biến thành cung kính, “Lôi tiểu thư.”

Diêu Bối Địch nghe xong, mím mím môi, không quay đầu lại, giống như bình tĩnh nói với tiểu thư sảnh chính, “Ừ, nếu mới nghiên cứu, vậy đưa vài phần vào.”

“Đưa thứ gì vậy?” Lôi Lôi đi tới, nhìn qua dáng vẻ không chút để ý, lại hình như mang theo vẻ, vẻ ông chủ.

Tiểu thư sảnh chính vội vàng nói, “Lôi tiểu thư, mấy ngày nay phòng bếp mới nghiên cứu một loại điểm tâm, từ nước Pháp, tôi đưa một chút cho Tiêu phu nhân thưởng thức…”

Tiêu phu nhân, Lôi tiểu thư?!

Cách xưng hô này, trong nháy mắt đã khiến cho Lôi Lôi dựng lông.

“Ai cho cô tùy tiện tặng người vậy! Cô là ông chủ nhà hàng này sao? Có tư cách đưa như vậy! Cô chính là muốn đưa cả nhà hàng này sao? Lấy tiền đưa cô đi làm, cô chính là làm như thế?!” Lời Lôi Lôi nói, không hề có tình cảm và thể diện, thẳng thắn mà bén nhọn, thậm chí là người gây sự.

Tiểu thư sảnh chính cắn môi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn qua hình như muốn khóc, cũng không dám nói một chữ.

Diêu Bối Địch vỗ nhẹ tay tiểu thư sảnh chính, nhìn như đang an ủi, miệng cũng nói, “Hạch toán theo giá tiền, không cần đưa.”

Cô thật sự không muốn nói thêm gì với người phụ nữ trước mặt này, cũng không muốn làm khó dễ nhân viên lễ tân.

“Vâng.” Tiểu thư sảnh chính uất ức gật đầu.

Nhà hàng này, rốt cuộc ai là nữ chủ nhân?!

Cô cảm thấy uất ức, thậm chí cô còn cảm thấy uất ức thay Tiêu phu nhân.

“Cứ bố trí như vậy đi. Kêu phòng bếp nắm chặt thời gian lên thức ăn.” Diêu Bối Địch phân phó. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Vâng.” Tiểu thư sảnh chính vội vàng đồng ý.

Diêu Bối Địch xoay người định đi.

“Đợi chút.” Lôi Lôi đi tới, nhìn lên máy tính của tiểu thư sảnh chính, nhìn thực đơn và giảm giá trên màn hình, giọng nói the thé lại vang lên lần nữa, “Có thẻ hội viện không? Giảm giá lớn như vậy.”

Tiểu thư sảnh chính hung hăng cắn môi, không biết trả lời như thế nào, chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ thừa nhận Lôi Lôi cố ý bới móc.

“Cô câm rồi hả?!” Khí thế của Lôi Lôi càng lúc càng thêm mãnh liệt.

Giờ ăn cơm này, người đến người đi không ít, rất nhiều người khi đi qua đều ném tới ánh mắt khác thường.

Diêu Bối Địch nhíu chặt mày, quay đầu lại đối diện với Lôi Lôi, nói từng câu từng chữ, “Tôi muốn giảm giá như thế nào, còn cần cô tới quơ tay múa chân?!”