Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 41-3: Càng thông minh, càng thất bại thảm hại 3




Editor: Puck - Diễn đàn

“Em chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu anh chết, em sẽ bất an.” Kiều Tịch Hoàn nỉ non.

Người phụ nữ này, điên khùng đến không giải thích được.

Chỉ có điều…

Bất an, là có ý gì?!

Không bỏ được, hay là, đau lòng!

Cố Tử Thần mím mím môi, không nói thêm gì nữa.

Lại rơi vào, yên tĩnh trầm mặc.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hôm sau, sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn rời giường đi làm.

Khi đang chuẩn bị  ngồi vào xe con ở cửa đại viện nhà họ Cố do Vũ Đại lái, Cố Tử Tuấn đột nhiên chạy ra từ bên trong, thở hổn hển nói, “Chị dâu cả, cho quá giang đi.”

Kiều Tịch Hoàn còn chưa đồng ý, Cố Tử Tuấn đã chui vào.

Kiều Tịch Hoàn cũng không quá để ý, đi theo ngồi xuống.

Xe một đường chạy tới tòa nhà Cố thị.

Cố Tử Tuấn còn hơi buồn ngủ, ấm ức dựa vào ghế sau, trong miệng nỉ non, “Đi làm thật sự không phải chuyện người ta mong ước, hai giờ đêm qua em mới ngủ, tám giờ sáng sớm hôm nay đã phải rời giường, hoàn toàn là tiết tấu thân thể tiêu hao.”

“Ai bảo chú đi dạo hộp đêm dạo đến đêm hôm khuya khoắt.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Tuấn rất thích đi chơi hộp đêm, trên căn bản rất khuya mới có thể về nhà, vừa mới bắt đầu Tề Tuệ Phân còn nhắc nhở, sau phát hiện nhắc nhở vốn vô dụng nên không xen vào nữa, bây giờ nắm lấy chuyện Cố Tử Tuấn bắt đầu đi làm ở công ty, càng thêm không để ý tới chuyện dạy cậu ta, dù sao cũng là bình lỡ nứt thì cho bể luôn, nghĩ tới sau khi đi làm, Cố Tử Tuấn cũng sẽ không có nhiều tinh lực sa vào trong đó nữa.

Như vậy xem ra, phương thức này quả thật tạo tác dụng đối với Cố Tử Tuấn, ước chừng không được bao lâu, cậu ta cũng sẽ không dám điên cuồng ở hộp đêm như vậy nữa. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Em cũng không muốn về trễ như vậy, nhưng anh em nhiều như thế, bình thường đều trễ thế này, đột nhiên em đi trước thật có lỗi với mọi người, xem ra sau này thật sự chỉ có ít đi.” Cố Tử Tuấn hơi bất đắc dĩ cảm thán.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười một tiếng, không nói thêm gì.

Không gian yên tĩnh, rất nhanh đã tới tòa nhà Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Tuấn đi về phía phòng thị trường, Cố Tử Tuấn đi làm vị trí nhân viên của mình, Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc dành riêng cho mình, Milk tự nhiên đi theo phía sau cô, lấy ra một tập tài liệu màu xanh dương, cung kính đặt trên bàn làm việc trước mặt cô.

“Có một case mới, chỉ định phòng thị trường hoàn thành, thư ký của quản lý Tần báo lại cho em, nói quản lý Tần có ý tứ rằng, để cho chị toàn quyền phụ trách.”

“Cái gì?” Kiều Tịch Hoàn tiện tay lật lên.

“Nhận xét và đánh giá nhân viên mới.” Milk nói thẳng, “Về kế hoạch nhận xét và đánh giá bốn nhân viên mới của phòng thị trường, trong phần tài liệu trên tay chị em đã đặt phương án và phương thức nhận xét đánh giá mấy năm trước, là dựa theo phương án của bộ phận nhân sự sửa sang lại mà thành, năm nay kế hoạch nhận xét và đánh giá tài nguyên nhân lực cũng làm một ý kiến chỉ đạo đơn giản, em theo ý tứ của bộ phận nhân sự đại khái sửa sang một bản phác thảo, chị xem đi.”

“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, lật xem mấy tờ, “Nhận xét và đánh giá này cần khi nào ra kết quả?”

“Một tuần lễ?”

“Thời gian trái lại rất khẩn cấp.”

“Vâng.” Milk nói, “Bởi vì đây là các kiểm tra của chi nhánh, sau đó còn có một kiểm tra tổng hợp, cho nên thời gian trên tương đối cụ thể, chỉ có điều hàng năm đều như thế. Mặt khác, bộ phận nhân lực nói rồi, nhằ vào tình huống thực tế khác nhau của mỗi bộ phận, ý kiến chỉ đạo nhận xét và đánh giá của bọn họ đều đặc biệt sửa đổi.”

“Được, tôi biết rồi, tôi xem trước một chút lại nói.”

“Vâng.” Đúng rồi, quản lý Kiều vẫn cà phê sao?”

“Ừ, cám ơn.”

Milk cung kính rời đi.

Kiều Tịch Hoàn lật xem bên trong tài liệu.

Nhận xét và đánh giá người mới, quy trình liếc nhìn từng bản: Gặp mặt nói chuyện, biểu hiện kỳ thực tập, tính tích cực công việc, tiềm lực phát triển, cuộc thi, sau đó chấm điểm tổng hợp.

Mím mím môi, phương thức như thế không nói không tốt, nhưng luôn cảm thấy bớt chút mới mẻ. die nda nle equ ydo nn

Tròng mắt cô hơi đổi, đang suy nghĩ.

Cửa phòng bị người mở ra.

Cô cho rằng là Milk bưng cà phê đi vào, lại không nghĩ rằng là Dụ Lạc Vi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn tách cà phê trên tay cô ta, đảo mắt nhìn Milk ngoài cửa lớn đang tỏ vẻ không thể làm gì nhìn cô.

Không cần nghĩ cũng biết, Dụ Lạc Vi cố ý nhận láy cà phê trên tay Milk đưa vào, mà Milk vì ngại thân phận của Dụ Lạc Vi, cũng quả thật không có khả năng chống lại.

Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nhìn Dụ Lạc Vi, nhìn cô ta quy củ đặt tách cà phê kia ở trước mặt cô, khóe miệng cười ngọt ngào, “Chị, cà phê của chị.”

“Ở công ty gọi tôi là quản lý Kiều.”

“A, dạ. Quản lý Kiều.” Dụ Lạc Vi hơi uất ức cắn môi.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ rất lạnh nhạt.

Đối với người phụ nữ này, cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định muốn cầu cạnh cô.

“Nghe nói sẽ lập tức nhận xét và đánh giá người mới rồi, phòng thị trường chúng ta do quản lý Kiều phụ trách chủ yếu.”

“Có vấn đề sao?”

“Không phải, tôi chính là muốn hỏi, đề thi chủ yếu là gì?”

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên, “Nói cho cô thì cô có thể bảo đảm nhất định có thể qua?”

“Tôi chỉ hỏi chút.”

“Nếu chỉ hỏi chút, tôi cũng không cần thiết nói cho cô biết. Dụ Lạc Vi, tôi đã từng nhắc nhở cô từ rất sớm, muốn phát triển tiếp ở Cố thị, thì phải dựa vào thực lực của chính bản thân cô, tôi không có nghĩa vụ giúp đỡ cô cái gì.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Dụ Lạc Vi cắn môi, giống như đang khống chế cảm xúc.

“Đừng dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu đối mặt với tôi, tôi chưa bao giờ ăn dáng vẻ này của cô, cô biết đó.” Kiều Tịch Hoàn nói, tròng mắt đặt trên tài liệu, “Không có chuyện gì thì cô đi ra đi.”

Dụ Lạc Vi dậm chân, âm thầm cắn răng.

Một ngày nào đó tôi sẽ hung hăng trả thù lại!

Bây giờ vào thời khắc mấu chốt này, cô nhịn!

Xoay người sải bước rời đi.

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn cô ta một cái.

Dụ Lạc Vi vốn không nên ở lại Cố thị, đến lúc đó, chỉ biết, gieo gió gặt bão!

Không cần phải suy nghĩ nhiều, Kiều Tịch Hoàn dồn tinh lực trên công việc của mình. d1en d4nl 3q21y d0n

Như vậy mãi cho đến chín giờ năm mươi phút sáng, đột nhiên nhận được một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Sẽ không quên cuộc hẹn cua chúng ta, đúng không?

Kiều Tịch Hoàn siết chặt điện thoại di động.

Người đàn ông này luôn khiến cho cô hận nghiến răng nghiến lợi.

Cô mím môi, cầm túi xách bên cạnh đứng lên từ trên ghế làm việc, mở cửa phòng đi ra khỏi phòng làm việc, nói thẳng với Milk ở bên ngoài, “Hai giờ rưỡi buổi chiều triệu tập tất cả quản lý phòng ban đi họp, về nhận xét và đánh giá nhân viên mới, để cho bọn họ mang theo phương án của mình, tôi không thích thái độ làm việc luôn không thay đổi.”

“Vâng.” Milk vội vàng gật đầu.

“Bây giờ tôi phải đi ra ngoài, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn sải bước rời đi.

Nhân viên văn thư Chương vừa mới đến xoay ghế một cái đến bên cạnh Milk, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tính cách quản lý Kiều mạnh mẽ vang dội, quả quyết dứt khoát không?”

“Không phải.” Milk lắc đầu.

“Không phải sao?”

“Chị ấy là nữ vương.” Milk gằn từng tiếng.

Văn thư Chương nhìn cô.

“Nữ vương, bản thân tự nghiền ngẫm.” Ném lại một câu, vùi vào trong công việc.

Tính cách cà lơ phất phơ trước kia, dưới sự dẫn đường của nữ vương, cũng biến thành đưa mắt mà nhìn, đưa về chính đạo rồi!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn đi vào tiệm cà phê Minor, đẩy phòng bao đã chỉ định kia ra.

Tề Lăng Phong đã ngồi ở bên trong, thấy cô đến, ga lăng đứng dậy, đích thân kéo ghế cho cô, mời cô ngồi xuống.

“Vẫn là cà phê đen?” Tề Lăng Phong hỏi.

“Lam Sơn, cám ơn.” Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ.

“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ lễ phép rời đi.

Kiều Tịch Hoàn không có sắc mặt tốt, bình tĩnh nói, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Giữa chúng ta cần lạnh nhạt như vậy sao?” Nói xong, tay Tề Lăng Phong đã đưa về phía mu bàn tay Kiều Tịch Hoàn đặt trên bàn.

Kiều Tịch Hoàn khẽ giật giật ngón tay, “Sao anh lại cảm thấy, giữa chúng ta không phải quen thân?”

“Không phải đã hôn môi sao? Em cũng không chống lại.” Tề Lăng Phong nói như chuyện đương nhiên.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Đàn ông hôn tôi nhiều lắm, từ khi nào Tề tổng trở nên, ngây thơ như vậy?”

“Thật sao?” Tề Lăng Phong cười, cười đến tự nhiên như thế.

“Nói vào chủ đề đi, hôm nay tôi rất bận.”

Đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Kiều Tịch Hoàn bỏ một viên đường vào, khuấy.

“Khi Sở Dĩ Huân chết có nói với tôi, trước đó cô ấy có gặp em.” Tề Lăng Phong mở miệng.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.