Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 132: Rất yêu rất yêu em (8)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Nhìn cô yên lặng ngồi bên cạnh mình, cô dùng đôi tay cẩn thận từng li từng tí cầm kem, sợ sẽ rớt, cô không nỡ ăn quá nhanh, sợ ăn xong cũng không có lại nên không thể làm gì khác hơn là từ từ liếm một hơi, cô nói rằng rất lâu cũng chưa từng có người nào đối xử với cô tốt như vậy, cho nên giống như không quen. Cô tựa như rất dễ dàng thỏa mãn, thế nhưng sự thỏa mãn như vậy lại khiến cho anh trong chớp mắt có cảm giác ngực chợt cứng lại.

Khuôn mặt béo mập của cô biết điều như vậy làm cho tim anh mơ hồ đập nhanh.

"Tiểu Lam." Lôi Thiệu Hành trầm trầm kêu lên tên của cô, âm thanh này lại dịu dàng đến nỗi bất khả tư  nghị (không thể tưởng tượng nổi).

Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh cũng đã ở gần cô, khuôn mặt anh tuấn lại càng gần cô hơn nữa. Bàn tay của anh đỡ lấy lưng ghế dựa, cặp mắt đen nhánh sáng ngời thâm thúy muốn đem người định trụ làm cho không người nào có thể dời tầm mắt đi. Cô giật mình, mà anh cách cô càng ngày càng gần, gần đến nỗi gần như sẽ thấy rõ ràng dấu vết mờ mờ nơi khóe mắt anh, đây là lúcdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đánh nhau lưu lại sao, hoặc giả là vật kỷ niệm của thuở thiếu thời nghịch ngợm.

Ngón tay của anh dùng sức siết chặt ngay sống ghế, hai mắt của anh nhìn chằm chằm cô như sắp cúi xuống sát vào cô, đột nhiên Lôi Thiệu Hành dừng lại.

"Em xem em kìa, ăn gì cũng không biết lau miệng sao? Lần này không phải tiểu cẩu, vậy thì giống như con mèo nhỏ rồi." Anh dùng ngón tay lau đi vết kem dính trên khóe miệng cô, động tác của anh nhẹ như vậy, ôn nhu như vậy giống như sợ quấy nhiễu đến cô, ngay cả đầu ngón tay đều quanh quẩn sự  dịu dàng, để cho cô cảm thấy một dòng điện khẽ vuốt qua toàn thân, dao động đến tận trong lòng.

"Anh mới là tiểu cẩu (con cún con), tiểu miêu (con mèo nhỏ)." Úy Hải Lam nói không nên lời vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra lau.

"Bây giờ còn không?" Cô lau miệng loạn xạ, mọi cử chỉ ưu nhã trước sau như một vào giờ khắc này chợt biến mất, cũng không biết đang khẩn trương cái gì.

"Còn."

"Hiện tại thế nào?"Cô tiếp tục lau.

"Còn."

"Làm sao lại vẫn còn?" Cô lẩm bẩm một câu, càng lau càng dùng thêm sức.

Lôi Thiệu Hành rốt cuộc chịu không nổi mà buồn cười ra tiếng, khiến cô hoài nghi liếc mắt nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra anh đang đùa cô, nhất thời có chút tức giận, tim đập cũng nhanh hơn, khuôn mặt càng nổi lên ửng đỏ. Vô ý thức lại chu cái miệng nhỏ nhắn, cô đang cầm kem, tự nhiên ăn không để ý anh nữa.

Lôi Thiệu Hành thật sâu sắc chăm chú nhìn cô liếc mắt, ánh mắt đảo qua gò má khả ái hình trái táo, di chuyển xuống phía dưới chạm đến đôi môi hồng khẽ lầu bầu, đôi mắt căng thẳng, anh đột nhiên đứng dậy, hời hợt nói một câu, tự nhiên rời đi "Anh đi hút điếu thuốc."

Úy Hải Lam không để ý, mặc dù anh không phải thuộc dạng đàn ông thuốc không rời tay nhưng chuyện này cũng bình thường.

Chỉ là lúc nãy......

Thế nhưng cô cảm thấy anh muốn hôn mình.

Cá heo lần nữa từ trong nước vui sướng nhảy lên, tiếng kêu của bọn nó vui thích êm tai như vậy, che giấu tiếng bước chân anh rời đi, che giấu tiếng tim đập đột nhiên tăng nhanh.

Trong hành lang bên ngoài toilet, Lôi Thiệu Hành châm điếu thuốc yên lặng hút.

Anh mỉm cười tuấn nhan hồi phục tĩnh lặng, nghiêm trang lộ ra vài phần thờ ơ, nghiêm khắc hít một hơi, bình phục như vậy cũng không nên có rung động.

Anh nghiêng người dựa tường, trong đầu hiện lên hình ảnh kia, vẻ mặt có chút khổ não, khóe miệng lại nâng lên đường cong.

Đây là thế nào......

Hút xong một điếu thuốc, anh mới quay trở lại nhìn về chỗ ngồi của mình.

Màn biểu diễn cá heo đã kết thúc, nhân viên làm việc đang cho hai chú cá heo ăn cá nhỏ.

Kem trong tay cô cũng ăn xong rồi, dùng giấy lau tay đem gấp thành một con ếch nhỏ.

Úy Hải Lam quá mức chuyên tâm gấp giấy, cho nên cũng không nhìn thấy có người tới.

Cô lấy con ếch nhỏ kia đặt trong lòng bàn tay mình, nhàm chán đùa nghịch.

Đột nhiên, có người cầm một một cái bắt được nó.

Úy Hải Lam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay Lôi Thiệu Hành cầm con ếch bằng giấy, kéo hai cái đùi bên trái phải làm lại nhiều lần như vậy.

"Sao lại gấp món đồ chơi này?"

"Không nói cho anh."

"Ơ? Còn sĩ diện? Nói cho anh biết thôi."

"Anh làm sao? Anh muốn học?"

"Gấp chút cho vui, không phải thật sự có ý gì chứ?"

"Em còn lâu mới dạy anh."

"Anh không thể làm gì khác hơn là đem con ếch này mở ra."

"......"

Úy Hải Lam cứ như vậy trơ mắt nhìn anh đem con ếch mở ra, anh nghiêm túc nghiên cứu phương pháp gấp giấy nhưng không biết, anh nhíu mày, một người đàn ông cao lớn lại đẹp trai như vậy, lúc này cũng có tính trẻ con có chút buồn cười, cô thật sự không nhịn được, che miệng nở nụ cười "Ha ha, bộ dạng này của anh rất buồn cười, khiến cho em nghĩ đến hoàng tử ếch......"

"Hả?" Anh hoài nghi lên tiếng, tờ giấy kia còn nắm trong tay "Thì ra anh là hoàng tử?"

Úy Hải Lam quay mặt qua chỗ khác, lần nữa nói không nên lời đứng lên tức giận nói: "Anh mới không phải hoàng tử, nhiều nhất chỉ là con ếch."

"Ai? Vậy có phải là một câu chuyện xưa hay không?"

"Đúng vậy."

"Chưa từng nghe qua."

"Câu chuyện này anh chưa từng nghe qua?"

"Không ai kể chuyện xưa cho anh nghe, em hãy kể cho anh." Lôi Thiệu Hành đem tờ giấy kia nhét trở về cho cô, tiện thể mặt dầy nói "Lại nữa rồi."

"Em còn lâu mới kể." Úy Hải Lam cầm tờ giấy nói.

"Thật không kể?"

"Không......" Úy Hải Lam mới vừa phun ra một chữ, cả người đã bị anh ôm ngang lên, cô sợ hãi kêu lên "A! Anh làm gì nữa? Á! Thả em xuống!"

"Nếu em không kể, anh sẽ ném em vào trong nước."

"Anh dám!"

"Anh có gì không dám!" Anh quả nhiên hướng hồ nước đi tới, không hề có ý đùa giỡn.

Úy Hải Lam cũng không muốn ở chỗ này bị làm ướt sũng, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng "Em nói, em nói, anh thả em xuống."

"Xem kìa, em nói sớm có phải tốt hơn không? Chính là yêu hạt chiết đằng (ý là thích bị người khác hành hạ, giày vò)." Lôi Thiệu Hành cười nói, lại đi trở về chỗ ngồi thả cô xuống.

Úy Hải Lam mím mím môi, chỉ cảm thấy anh điển hình được tiện nghi còn ra vẻ.

Cô khẽ sắp xếp lại mạch suy nghĩ, rồi sau đó yếu ớt nói "Gần cung điện của quốc vương nọ có một mảnh rừng rậm cực kỳ u ám. Dưới tàng cây có một đầm nước, đầm nước rất sâu. Vào thời điểm trời nóng, tiểu công chúa thường thường đi tới nơi cánh rừng này, một mình chơi bóng, cầu rơi vào trong đầm nước, cô gặp một con ếch......"

Cô nói xong tập trung tinh thần, mà anh lẳng lặng lắng nghe, chỉ là nghe đến đoạn đó, khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười lại hiện ra mấy phần ngưng trọng (đột nhiên cứng lại).

Tình hình như vậy, như thế nào cô đã từng gặp qua mấy lần.

"Thật ra thì con ếch nhỏ này bị một mụ phù thủy ác độc làm ma pháp, ngoại trừ tiểu công chúa ra thì ai cũng không thể giải cứu anh ta ra khỏi đầm nước."

"Ngoại trừ tiểu công chúa thì ai cũng không thể?" Anh trầm giọng hỏi.

"Ừm." Cô nhàn rỗi buồn chán, lần nữa lấy giấy xếp thành con ếch.

"Thật?"

"Thật." Úy Hải Lam kiên quyết gật đầu, trong chuyện xưa đúng là nói như vậy.

"Như vậy sau đó thì thế nào?"

"Sau đó, Quốc vương sẽ để cho hoàng tử dẫn theo tiểu công chúa ngồi xe ngựa trở về tòa thành." Cô nheo mắt lại, giống như là một đôi ánh trăng khả ái sáng long lanh, óng ánh sáng trong.

"Cuộc sống hạnh phúc ở cùng một chỗ?" Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm con ếch bằng giấy trong tay cô, thờ ơ hỏi.

"Đúng vậy."

Anh đưa con ếch bằng giấy kia qua, ánh mắt cực kỳ quanh co thâm thúy, mỉm cười nói "Anh đoán, chiếc xe ngựa kia nhất định rớt xuống vách đá."

"Nói bậy, bình an đi tới nơi." Cô dựa vào lý lẽ biện luận, nhíu đôi mi thanh tú lên.

Lôi Thiệu Hành cầm con ếch bằng giấy bỏ vào trong túi, đứng dậy nói "Đi thôi, dẫn em đi ăn một chút gì, còn phải đuổi kịp máy bay."

Thời điểm rời khỏi Aquarium đã là bốn giờ rưỡi chiều.

Không có quá nhiều thời gian, cuối cùng đi đến bờ sông ngắm phong cảnh.

Bọn họ ở nhà hàng bờ sông dùng bữa tối cho hai die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..người, còn lại đi bộ tới một khoảng sân rộng ở phía đông.

Phía đông là nước sông cuồn cuộn mênh mông, còn phía tây lại là một tòa nhà có phong cách khác nhau. Nước sông rộng lớn mênh mông chảy gấp rút, chạng vạng tối gió thổi hiu hiu đến, mang theo mùi vị ẩm ướt của nước sông. Cô ngắm nhìn thủy triều nước sông, mà anh quay người đứng dựa vào lan can nhìn đối diện tòa nhà có kiến trúc to lớn nguy nga.

Úy Hải Lam nhìn thuyền bè một hồi lui tới, xoay người lại, chỉ thấy anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào những kiến trúc kia, cô nhàm chán ngắm nhìn, thuận miệng nói "Bên kia là kiến trúc thời Gothic phải không?"

"Ừm, vậy bên cạnh em biết không?"

"Thời La Mã?" Cô cũng không rõ lắm, hồ nghi đáp.

"Thời Baroque." Anh nặng nề nói, không mang theo một chút do dự.

Úy Hải Lam có chút ngạc nhiên, anh làm sao biết chứ?

"Cái này?"

"Âu châu thời Trung Cổ."

"Cái kia?"

"Thời Louie 15."

Úy Hải Lam giật mình không thôi "Làm sao anh biết?"

"Kiến trúc Gothic toàn thân có phong cách cao vút gầy gò, tiêu chuẩn hơn người cùng những món trang sức rườm rà hình thành nhịp điệu nhất quán. Kiến trúc Baroque có ngoại hình tự do, theo đuổi động thái, yêu thích trang sức cùng điêu khắc lộng lẫy, sắc thái mãnh liệt thường dùng xen kẽ với không gian mặt cong cùng không gian hình bầu dục. Nó hầu như chú ý đến sự hoa lệ, một loại kiến trúc trang sức......" Giọng nam anh nồng đậm theo gió bay tới, đáy mắt anh có ánh sáng rực rỡ, vô cùng hoa mắt.

Đợi khi anh nói từng cái một, Úy Hải Lam nhìn anh nói "Anh không phải học kiến trúc chứ?"

Nếu không, làm sao sẽ rõ ràng như vậy đây?

Nhưng anh không phải luật sư sao?

Lúc này tiếng chuông trùng hợp vang lên, Lôi Thiệu Hành nhận điện thoại, đáp một tiếng, rồi sau đó bước chân đi về phía trước "Xe tới."

Úy Hải Lam đi theo, chậm rãi theo phía sau anh từ từ đi tới.

Quả nhiên, nhìn thấy chiếc xe hơi kia có rèm che đứng ở cách đó không xa ven đường.

Vì sao anh không sớm sai tài xế đưa đón, mà không cần phải chen lấn lên xe điện ngầm, rõ ràng như vậy đơn giản hơn không phải sao?

Tạm biệt Aquarium, tạm biệt bờ sông, từ đường sân rộng thẳng tắp lái về phía phi trường.

Lên máy bay vào khoang thuyền, bầu không khí lại bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Bảy giờ tới mười giờ, ba giờ sau bình an tới nơi.

Vừa ra cửa chính phi trường, Xuân Thành cũng mưa rền gió dữ tia chớp giật nảy liên tục.

Vương San đến đón, hai chiếc xe đậu ở đó hiển nhiên là muốn mỗi người một chiếc.

Lúc tạm biệt, bước chân Úy Hải Lam cứng lại, gọi anh lại "Lôi Thiệu Hành."

Anh quả nhiên ghé mắt, cô mấp máy môi nói "Xe ngựa không có rớt xuống vách núi, không tin anh đọc sách đi."