Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 137: Ai có thể gắn bó (3)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Giờ phút này Úy Hải Lam trong mắt Lôi Thiệu Hành lại yếu đuối như vậy.

Cô hô hấp yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phát sốt mà trở nên đỏ bừng, dù cặp mắt nhắm nhưng bởi vì bất an cho nên mí mắt một mực nhảy lên, lông mi cũng nhẹ nhàng run rẩy. Cô nắm thật chặt tấm hình kia, ngón tay dùng hết sức móc lại cho nên cũng nổi lên nếp nhăn. Một cái tay khác còn móc chiếc chìa khóa hình cá heo, liều mạng cầm chặt giống như ai đó sẽ cướp đi của cô như vậy.

Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn móc chìa khóa, ánh mắt nhìn về phía tấm hình kia.

Bỗng nhiên vật gì dần dần sáng tỏ.

Lôi Thiệu Hành lặng yên trong nháy mắt, tự tay ôm ngang người cô.

Làm như nhận thấy được có người động vào mình, Úy Hải Lam ảo não thở nhẹ, bắt đầu giãy dụa phản kháng "Tôi không đi bệnh viện...... Tôi không đi...... Tôi không đi bệnh viện......"

"Em sốt rồi, phải đi bệnh viện!" Lôi Thiệu Hành nhỏ giọng nói, cả người và chăn cũng bị ôm lấy.

Úy Hải Lam giãy dụa thân thể, khổ sở mở mắt, đầu rất hôn mê, bóng dáng trước mắt mơ hồ như vậy, cô nhìn không rõ nhưng mùi vị bạc hà quen thuộc kia khiến cho cô hiểu rõ người đến là ai, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cô cố hết sức níu lấy vạt áo anh, khổ sở nói "Em không đi bệnh viện, em không muốn đi, em không muốn đi, em không đi."

"Nhất định phải đi!" Gương mặt Lôi Thiệu Hành trầm xuống, nói như đinh chém sắt.

"Em......"

"Em câm miệng cho anh!" Rốt cuộc anh cũng không thể kiên nhẫn nữa, cắn răng quát.

"Không đi......"

"Cũng không phải do em quyết."

"Không đi......"

"Anh nói phải đi!"

"Em không đi, em không đi......" Úy Hải Lam đã hầu như mơ hồ, toàn bộ sức lực cuối cùng mới vừa rồi cũng dùng hết, giờ phút này cả người mềm nhũng vô lực. Cô bị anh một đường ôm xuống lầu, trong miệng không ngừng kêu ba từ kia, cô khổ sở nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ hết sức khổ sở.

Lôi Thiệu Hành không nói một lời, chạy vội tới lầu dưới hướng về phía Vương San quát "Xe đâu?"

"Lập tức tới ngay!" Vương San cả kinh, lập tức cho xe đến trước vườn.

Lôi Thiệu Hành ôm cô ngồi xuống.

Xe nhanh chóng lái ra khỏi Cẩn Viên, hướng về phía bệnh viện.

Vương San ngồi ở phía trước, nghiêng đầu nhìn về kính chiếu hậu, chỉ thấy anh ngồi ở ghế sau xe, vẻ lo lắng đến dọa người.

"Em không đi......" Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, yên tĩnh trong xe giống như là vật nhỏ nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.

Lôi Thiệu Hành ôm lấy cô, vững vàng vòng quanh thân thể anh, không để cô lay động bởi vì xe chạy lắc lư.

"Lôi Thiệu Hành......" Cô dựa vào lồng ngực anh, nỉ non kêu tên anh "Em không thích bệnh viện......"

Nghe được lời nói của cô, anh có loại cảm giác cười khổ không thôi. Ồn ào  không đi bệnh viện cũng bởi vì không thích? Đây coi như là lý do gì? Nhưng anh cũng không còn cố tình lớn tiếng với cô nữa, anh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lam ngoan, ngã bệnh phải đi bệnh viện, em nghe lời có được hay không?"

Úy Hải Lam lẩm bẩm mê sảng vài tiếng, dần dần bình tĩnh lại.

Nửa đường Vương San liên lạc với Mạnh Hòa Bình, chờ đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện, Mạnh Hòa Bình đều đã sớm ở đó.

Đang lúc nửa đêm, trong bệnh viện rất yên tĩnh.

Lôi Thiệu Hành ôm Úy Hải Lam đến phòng bệnh, Mạnh Hòa bình cũng lập tức lên trước kiểm tra tình trạng, rồi sau đó sai y tá treo nước truyền dịch.

Mạch máu Úy Hải Lam rất nhỏ, hơn nữa không dễ dàng tìm, lúc trước đã treo dịch thuốc dinh dưỡng ở mu bàn tay, tìm mãi cũng không tìm thấy nơi nào có thể ghim kim, y tá chỉ có thể thử nơi lúc trước đã từng ghim qua, liên tục ghim hai cái, lúc này mới thuận lợi treo được bình truyền dịch. Người ngã bệnh luôn yếu ớt nhất nhưng cô can đảm không kêu đau, mím chặt môi, ngay cả tiềm thức đều quật cường mạnh mẽ như vậy.

Khi thấy bình nước truyền được treo lên, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Úy Hải Lam nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi.

Ở bên ngoài, ngay hành lang uốn khúc, Lôi Thiệu Hành đang muốn hút thuốc lá, Mạnh Hòa Bình nói: "Nơi này là khu vực cấm hút thuốc."

Hai người không thể làm gì khác hơn là đi tới khu hút thuốc.

Lôi Thiệu Hành lấy điếu thuốc, Mạnh Hòa Bình đốt mồi lửa. Anh hút một hơi, trầm giọng hỏi "Bệnh tình của cô ấy có nghiêm trọng không?"

"Chỉ là phát sốt, tâm tư có chút uất ức giận dữ, những thứ khác thì không có gì." Mạnh Hòa Bình cẩn thận cất cái bật lửa, mình cũng không hút nữa.

Lôi Thiệu Hành lặng lẽ hút, dặn dò một câu: "Được rồi, cậu đi về nghỉ trước đi."

"Được." Mạnh Hòa Bình làm bộ dáng muốn đi, dừng bước chân lại, quay đầu nói "Mấy ngày nay, Tinh Tinh vẫn gọi điện thoại hỏi tôi, có phải cậu rất bận hay không, nói cậu thật lâu cũng chưa từng liên lạc với cô ấy." Anh dừng một chút, lại nói: "Đại ca, có rãnh rỗi thì hãy đi xem cô ấy một chút thôi."

Lôi Thiệu Hành chỉ "Ừm" một tiếng.

Hôn mê ngủ cả đêm, Úy Hải Lam yếu ớt tỉnh lại.

Rửa mặt đơn giản, Vương San đưa tới cháo nóng thanh đạm cho cô ăn.

Trong miệng đắng chát, Úy Hải Lam không đói bụng, làm sao ăn cũng không trôi. Chỉ mới ăn vài ngụm, cô liền buông muỗng xuống "Tôi không muốn ăn."

"Bác sĩ nói chén cháo này nhất định phải ăn hết." Vương San nhẹ giọng nói.

Úy Hải Lam cau lại chân mày, cố nén lại ăn hai ngụm, đẩy chén sang một bên, thật sự là không muốn đụng đến.

Vương San hơi lúng túng một chút, việc này nên phải làm gì đây.

"Tiên sinh Lôi." Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra, Khang Lệ đứng bên ngoài, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy người tới.

Đã nhiều ngày mưa dầm không ngừng, không khí lạnh lẽo nhanh chóng ập tới, cho nên nhiệt độ thấp rất nhiều người mặc áo jacket chống lạnh. Một buổi sáng tinh mơ, Lôi Thiệu Hành liền chạy đến. Anh mặc áo sơ mi sạch sẽ, âu phục thật mỏng, rất lịch sự, tóc đen buông xuống, Úy Hải Lam ghé mắt vừa nhìn có cảm giác anh cao lớn khác thường.

Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô, quét mắt về phía chén cháo hầu như chỉ ăn vài hớp, mỉm cười nói "Ăn nhanh đi."

Lặng lẽ không lên tiếng, Úy Hải Lam mới nói "Em không ăn được."

"Được, anh đút em ăn, em giống như một đứa trẻ con." Lôi Thiệu Hành bất đắc dĩ nói, trực tiếp cởi âu phục, rồi sau đó bưng chén ngồi ở mép giường. Anh cầm thìa, kín đáo cầm lên một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô.

Trong phòng bệnh còn có người đang ở đây, Úy Hải Lam có chút xấu hổ, bực dọc một hồi lâu, bất đắc dĩ nói "Em không ăn cháo trắng."

"Thì ra là ngại không có mùi vị à? Được, thư ký Vương, nhanh đi lấy chút đường trắng." Lôi Thiệu Hành nở nụ cười, lập tức phân phó.

Vương San sửng sốt một chút, vội vã đi lấy đường trắng quay trở lại.

Lôi Thiệu Hành múc chút đường trắng khuấy cháo, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,tỉ mỉ hòa đều, lại múc muỗng cháo đầu tiên đưa đến bên miệng cô "Lần này có thể ăn không?"

"Tự em ăn." Úy Hải Lam phụng phịu nói.

Nhưng anh cố tình một mực không cho, cố chấp muốn tự mình làm "Nào, há miệng, ăn."

Giọng điệu này thật sự giống như đang dỗ con.

Vương San sừng sững đứng bên cạnh bất động, Khang Lệ đã sợ ngây người.

Ông trời ơi, đây là Lôi Thiệu Hành sao? Làm sao có thể? Lại còn đút người khác húp cháo?

Chiếc muỗng kia treo bên miệng cô thật lâu, ánh mắt anh dịu dàng đến bất khả tư nghị (khó mà tin nổi), mọi người ở đây đều cho rằng cô sẽ luôn luôn làm căng như vậy nhưng Úy Hải Lam lại đột nhiên có hành động, há miệng ăn cháo.

Ai cũng không nói gì, hai người cứ một người đút cho một người ăn như vậy.

Mãi cho đến tận khi thấy đáy bát cháo, Lôi Thiệu Hành tiện tay đem chén đặt xuống, hài lòng mỉm cười "Lúc này mới nghe lời."

Úy Hải Lam xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, trong dạ dày một dòng nước ấm ngọt dịu chảy qua, cả người hình như có chút hơi sức.

Nhìn ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, cô mở miệng nói "Em muốn ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời."

Úy Hải Lam vừa muốn xuống đất, Lôi Thiệu Hành lại ngăn cô lại "Thư ký Vương, tìm một chiếc xe lăn tới đây."

"Không cần......" Cô ngạc nhiên không dứt, cô cũng không phải bệnh nặng đến bán thân bất toại mà.

Nhưng người đàn ông kia luôn luôn đều là nói một không hai, không cho người khác thương lượng.

Vì vậy, Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe lăn, cứ như vậy bị anh đẩy xuống lầu.

Bên ngoài sân cỏ tòa cao ốc bệnh viện, không khí vô cùng tươi mát, mặt trời vừa lên cao, nhiệt độ tăng trở lại đôi chút. Cô đắp mền, đi tới một nơi yên tĩnh thì dừng lại. Phía trước một cô bé đi tới dắt tay cha mình, vừa khóc vừa lau nước mắt "Ba, lần sau con nhất định đạt được 100 điểm."

"Được, chúng ta cố gắng thi 100 điểm." Cha cô lộ ra vẻ mặt thương yêu, dẫn cô gái nhỏ từ bên cạnh đi qua bọn họ.

"Thi 100 điểm, con sẽ cầm bài thi cho mẹ xem, mẹ xem xong nhất định sẽ vui mừng, như vậy bệnh sẽ nhanh khỏe lên một chút."

Úy Hải Lam nhìn hai cha con đi qua mình, đột nhiên thì thào nói "99 điểm cùng 0 điểm cũng không khác nhau."

Lôi Thiệu Hành thờ ơ nhìn về phía cô, trong giây lát trí nhớ cực nhanh quay trở lại tới một ngày cách đây rất nhiều năm trước.

Trong góc vườn, một bóng dáng nho nhỏ ngồi chồm hổm ở góc tường khóc thút thít. Trái phải hai bên đều là bụi cỏ, cây đại thụ màu xanh lục che trời thành bóng mát, tiếng khóc cô mơ hồ truyền đến đánh thức anh. Anh cũng không lập tức xuống cây mà đang mạnh mẽ nằm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,trên nhánh cây.

Anh cũng giống như bây giờ cúi đầu nhìn xuống như vậy.

Chỉ thấy cô đang cầm một tờ bài thi, khóc đến hai mắt đẫm lệ, tự nhủ bảo đảm lần sau nhất định phải thi max điểm.

Anh nhìn rõ ràng chữ số màu đỏ trên bài thi, 99 điểm.

Mặc dù không phải là max điểm nhưng đã rất tốt. Không phải mỗi lần kiểm tra đều được max điểm, có đứa trẻ nào không có một hai lần thất bại đâu. Huống chi điểm tốt như vậy thì tại sao cô lại khóc. Anh nhịn chốc lát, cô vẫn không có ý dừng khóc.

Khi đó, anh nghĩ: cô bé này khóc thực sự.

Rốt cuộc anh không nhịn được nhảy xuống khỏi cây, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cô bị cái nhảy làm cho phát hoảng, lập tức lau nước mắt, khôi phục vẻ mặt cao ngạo trước sau như một.

Anh nói: khóc cái gì, ai có thể mỗi lần đều 100 điểm, em không phải là thần cũng không phải là Thượng Đế.

Cô nhỏ nhắn trước mặt chậm rãi lớn lên, Úy Hải Lam đột nhiên nói: "Em muốn vào trong."

Lôi Thiệu Hành mặt không biến sắc nhưng cũng không hề đưa cô vào.

Khang Lệ đẩy cô dần dần đi xa, bóng lưng của cô có chút phờ phạc rã rượi.

Lôi Thiệu Hành thu hồi tầm mắt, ném cho Vương San một câu "Thông báo cho các luật sư, không có sự chấp thuận của tôi thì không cho phép thụ lý vụ án của Triệu Nhàn."