Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 139: Ai có thể gắn bó (5)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Úy Hải Lam cầm móc chìa khóa này cũng muốn hỏi khi nào anh trở lại, thế nhưng lời vừa đến khóe miệng, đúng là vẫn nuốt trở vào.

Quên đi, người kia từ trước tới nay luôn là người tới vô ảnh đi vô tung (đến và đi đều không để lại dấu vết gì).

Vương San đem hộp trang sức để xuống, cùng Khang Lệ đồng thời rời đi.

Úy Hải Lam liền cho mọi thứ vào trong ngăn kéo khóa lại, vẫn như trước không có ý định đeo.

Mà ngoại trừ móc chìa khóa hình con cá heo nhỏ mới tinh kia được cô để trong túi xách tay khóa lại.

Ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể Úy Hải Lam hoàn toàn hồi phục.

Trải qua mấy ngày nay, cô đều không sử dụng điện thoại di động, càng không nhận điện thoại của ai, cũng không liên lạc qua người nào.

Vừa mở máy, tất cả đều là Viên Viên nhắn tin điện tới.

Úy Hải Lam gọi điện thoại lại, Viên Viên vội vàng hỏi cô gần đây đi đâu nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn để cho cô ấy lo lắng, liền đem chuyện mình bị bệnh giấu đi. Hai người trò chuyện được một lát, Viên Viên nói cho cô biết mình muốn đi phỏng vấn. Cô nói cô ấy cố gắng lên, chúc cô phỏng vấn thành công. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Cúp điện thoại, Úy Hải Lam nghĩ lại cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại, trong lòng thật vui mừng.

Chỉ là không biết, Viên Viên mặt ngoài miễn cưỡng vui vẻ nhưng sau lưng vết thương bị che đậy lúc nào sẽ kết vảy.

Tâm tư Viên Viên bị nội thương làm sao có lúc nào bình tĩnh an bình?

Mà điều khiến Úy Hải Lam cảm thấy kỳ lạ chính là luật sư Chu cũng không điện thoại lại. Nhìn mã số điện thoại của Triệu Nhàn, cô chần chừ do dự nhưng không gọi nữa. Nếu vẫn như cũ ở trạng thái tắt máy, việc này sẽ khiến cô càng thêm khổ sở. Lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, tâm tư cũng không hề suy nghĩ nữa.

Khang Lệ vội vàng gõ cửa vào, mở miệng nói, "Tiểu thư Úy, phu nhân trở về."

"Bà ở nơi nào?" Úy Hải Lam đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

"Phu nhân dẫn theo rất nhiều người đang hướng đi về phía hầm băng."

Úy Hải Lam hồ nghi không dứt, nghĩ đây là chuyện gì. Vì vậy liền đi về phía hầm băng trước để xem kết quả. Vốn là sân sau vắng lạnh tịch liêu nhưng bởi vì lúc này đột nhiên đã có nhiều người xâm nhập mà náo nhiệt lên. Xa xa, Úy Hải Lam liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhớ nhung kia đứng ở phía trước, bước chân của cô lập tức tăng nhanh chút, hai bước làm thành một chạy bộ đến.

Úy Hải Lam vội vàng chạy vội tới bên cạnh bà, nhẹ giọng gọi "Mẹ, mẹ đã trở về."

Triệu Nhàn cũng không để ý gì tới cô, khoác chiếc áo bông chống lạnh thật dày vào người đi vào hầm băng.

Úy Hải Lam theo bản năng cũng đi theo bà muốn đi vào nhưng cũng quên mất bà luôn luôn không thích cô vào bên trong.

Triệu Nhàn dừng lại bước chân lạnh lùng quát "Không cho phép vào!"

Thân thể Úy Hải Lam lập tức cứng đờ, chỉ như vậy nhìn bà đi vào hầm băng.

"Tiểu thư, nơi này khí lạnh quá nhiều, đứng dựa bên này chút, cô mới vừa bớt bệnh, sẽ không chịu được gió thổi mạnh như vậy." Khang Lệ dám can đảm kéo cô đứng sang bên cạnh một chút.

"Sao lại không trang bị ở đây?"

"Nhất thiết phải cẩn thận."

"Nhấc cái rương lên phải cực kỳ chú ý, nơi này là tượng băng! Đừng làm vỡ!"

"Biết!"

Tổ trưởng chỉ huy công nhân nhóm bốc vác, Úy Hải Lam nhìn thấy từng cái rương lớn được mang vào, rồi sau đó lại bị mang ra ngoài. Cả một buổi chiều, cô cứ như vậy nhìn mọi người cố gắng hết sức nhưng không biết nên làm cái gì mới phải, cô cũng không thể lên trước cùng Triệu Nhàn nói chuyện, trong lòng rất khủng hoảng, cho là bà tới đây mang đồ rời đi khỏi nơi này.

Cho đến một cái rương cuối cùng cũng bị mang đi, Triệu Nhàn từ trong hầm băng đi ra.

Trên mặt của bà, che kín một tầng sương lạnh, da thịt bị đông cứng trắng bệch.

Úy Hải Lam nhìn bà cởi áo khoác bông xuống, động tác kia thật ưu nhã, rồi sau đó bà từ bên người cô từ từ đi qua.

Cô lập tức vọt tới trước mặt Triệu Nhàn, ngăn cản đường đi của bà.

Lúc này Triệu Nhàn mới liếc mắt nhìn cô, chỉ thấy bà nguyên bản cũng không quá gầy gò, rõ ràng khuôn mặt ôm lấy chiếc cằm thon nhọn, trán cũng vừa nhíu lại. Mà cử động bà hơi nhỏ nhẹ lại làm cho lòng Úy Hải Lam như bị níu chặt, còn chưa kịp nói thêm gì nữa, liền bị lời nói lạnh lùng của bà một phen làm đau nhói "Tôi đã không có bất cứ quan hệ gì với cô nữa."

Một tiếng quát lớn này khiến trong lòng cô lạnh lẽo.

Khang Lệ cả kinh, không ngờ rằng phu nhân lại nói như vậy. Cô lặng lẽ nhìn về phía tiểu thư, lại thấy khuôn mặt cô không chút thay đổi, chỉ có cặp mắt kia hồng đến không thể tưởng tượng nổi.

Úy Hải Lam cho là mình sẽ khóc nhưng đột nhiên phát hiện hoàn toàn không có cảm giác gì.

Cảm giác đau đã chết lặng thôi.

Úy Hải Lam không nói nửa câu, mặc cho bà từ bên cạnh mình đi tới.

Cô cũng không quay đầu lại nhìn quanh, chỉ là nghe tiếng bước chân của bà dần dần cách xa biến mất.

Gió lạnh thổi phất qua, Khang Lệ lên tiếng gọi "Tiểu thư, nơi này gió lớn, hay là nên trở về phòng thôi."

Từ sân sau trở lại phòng ngủ Tường Vi uyển. 

Úy Hải Lam một mình ở trong phòng trầm tư ngẩn người.

Cô chưa từng quên lời nói hôm đó.

Tại sao tôi có thể có người con gái này, tôi không có đứa con gái như vậy, tôi không có đứa con gái này, sớm biết cũng không nên sinh hạ ra cô......

Trên thế giới này, có cái gì thuộc về cô?

Vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi, vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Ánh mắt Úy Hải Lam cực kỳ mờ mịt vô phương ứng đối, không khỏi cảm thấy một hồi lạnh lẽo, cô bọc chăn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chỗ ngồi này trong vườn ngày mùa đông.

Hình như chỉ có chỗ ngồi này mới được trong vườn trăm năm, cả cuộc đời sẽ không bao giờ ruồng bỏ cô.

Chỉ là qua năm sau, cô vẫn còn ở đây hay không?

Khoảng cách đến lễ Giáng Sinh chỉ còn có chút thời gian, Úy Hải Lam rốt cuộc nhận được điện thoại công ty.

Giám đốc mời cô nàng xem xét buổi trình diễn thời trang cuối cùng một mùa năm nay.

Buổi họp báo cùng ngày đó, Úy Hải Lam đến đúng giờ.

Thảm đỏ một đường, từ cửa chính mãi cho đến trong hội trường, hết sức nguy nga. Úy Hải Lam cũng chưa hề được mặc trang phục chính thức, chỉ tùy ý ăn mặc, tạm thời làm việc với thân phận dự họp. Mới vừa ký tên xong, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào truyền đến từ sau lưng, cô không khỏi quay đầu lại nhìn chăm chú.

Cuối thảm đỏ, tuấn nam mỹ nữ(*) dắt tay thoáng xuất hiện.

(*) Tuấn nam: người đàn ông đẹp trai 

(*) Mỹ nữ: người phụ nữ xinh đẹp

Người đàn ông một thân âu phục, tính chất cầu kỳ, khi giơ tay nhấc chân đều hiện lên vẻ lịch lãm tuyệt vời dịu dàng, trên mặt anh thong dong mỉm cười, giống như hướng về phía ai cũng sẽ không tức giận. Mà người phụ nữ bên cạnh anh, vòng vèo búi tóc thật cao, gương mặt xinh đẹp, lễ phục quấn lấy ngực rõ ràng làm hiện ra hai ngọn núi, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, eo nhỏ đùi đẹp, vóc người cùng tướng mạo đều là mỹ nhân trong những nhân tài kiệt xuất.

"Tiểu thư Hinh Ninh, có tin tức truyền ra rằng cô muốn cùng ông chủ điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ hủy bỏ kết hôn, đây rốt cuộc là thật hay giả?"

"Nghe nói cô nhận diễn vở kịch cổ trang mới, điều này có phải cũng biểu thị cô chính thức thoát khỏi Hoàn Mỹ?"

"Tiểu thư Hinh Ninh, cô và tiên sinh Lôi có quan hệ như thế nào?"

"Tiên sinh Lôi, hai người là người yêu sao?"

"Tiểu thư Hinh Ninh, Lôi tiên sinh, xin trả lời được không?"

Rất nhiều ký giả vây quanh, Lôi Thiệu Hành gần đây bị công kích xôn xao vì công khai xuất hiện với ngôi sao nổi tiếng Đỗ Hinh Ninh.

"Ha ha, hôm nay tôi chỉ đến xem buổi họp báo, về phương diện công việc tôi cũng không muốn trò chuyện nhiều, xin mọi người bỏ qua cho tôi đi. Về phần quan hệ giữa tôi và tiên sinh Lôi, các người thấy thế nào?" Đỗ Hinh Ninh rúc vào bên cạnh Lôi Thiệu Hành, một bộ dáng thẹn thùng làm người khác hài lòng. Mà thái độ cô mập mờ như thế không thể nghi ngờ rằng ngày mai sẽ trở thành tin tức giải trí đầu trang trên các tờ báo lớn.

Lôi Thiệu Hành vẫn như cũ mỉm cười, từ đầu đến cuối không nói thêm gì dắt Đỗ Hinh Ninh đi tới chỗ ngồi ký tên.

Hai người cùng nhau ký tên, lại dắt tay đi vào hội trường.

Dòng người bắt đầu tuôn ra, tất cả người từ hai phía đều hướng ra bên tường chật chội.

Úy Hải Lam không có cách nào bị biển người đẩy ra mép ngoài, cả người cơ hồ dán vào trên tường, căn bản không có cách nào nhúc nhích.

"Tiên sinh Lôi, tiểu thư Hinh Ninh......"

Tiếng kêu gào không ngừng, lối vào hội trường khó đi dù chỉ nửa bước.

Các nhân viên an ninh ở phía trước duy trì trật tự, rốt cuộc cũng mở ra một con đường để hai người bọn họ thuận lợi đi về phía trước.

Đỗ Hinh Ninh bị chen chật cứng bước chân rã rời, đơn giản hướng gần tới lồng ngực của Lôi Thiệu Hành.

Cô mềm mại đáng yêu như vậy khẽ dựa sát vào anh, chỉ nghe không dứt tiếng lách cách cùng với đèn flash chói mắt.

Lôi Thiệu Hành hướng về phía ống kính mỉm cười, nụ cười kia quá mức mê người, phụ nữ quanh anh còn có chút choáng váng. Mà anh từ từ đi qua đám người, ánh mắt liếc nhìn góc nhà dán lên một bóng người, chợt tròng mắt căng thẳng, hai mắt lộ ý cười gom lại vài phần ánh sáng, mặt không chút biến sắc quan sát cô.

Giờ phút này tình hình của Úy Hải Lam có chút chật vật, bị chen chật cứng đến sắp hít thở không thông.

Úy Hải Lam cũng nhìn thấy anh, mà anh đang đi qua bên cạnh cô, cô không tránh né, cứ như vậy nhìn thẳng đối diện cùng anh, lại gặp anhthoáng qua.

Một cuộc trình diễn thời trang long trọng, náo nhiệt mở màn, lại kết thúc mỹ mãn.

Úy Hải Lam ngồi ở chỗ ngồi tân khách, mà phía trước ngay chỗ ngồi khách quý của bữa tiệc loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia sóng vai đang ngồi bên nhau.

Vào thời điểm tấm màn buổi họp báo rơi xuống, có người đi tới bên cạnh cô nhẹ giọng nói "Giám đốc mời cô qua."

Úy Hải Lam cầm túi xách đứng dậy, trong lúc lơ đãng tìm thấy cái móc chìa khóa tròn này, cô dừng lại đưa tay lấy nó xuống, lúc này mới theo người nọ đi.

Đó là một văn phòng trên lầu.

Úy Hải Lam đi vào liền nhìn thấy giám đốc đang ngồi bên trong cười với cô một cách hết sức nịnh nọt.

Không đợi cô mở miệng, đối phương vội vàng nói "Hải Lam, buổi sáng ngày mai  chín giờ, cô đi đến phòng nhân sự công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ báo cáo, nói là công ty thời trang Elain phái đến. Đây chính là một cơ hội tốt, cô sẽ được tiếp xúc với rất nhiều minh tinh, cũng có thể đề bạt cô nổi tiếng."

Úy Hải Lam không nói thêm gì, chỉ cho là công việc thôi.

Đi ra khỏi hội trường cao ốc, trước mặt lại chạm mặt bọn họ.

Đỗ Hinh Ninh ôm cánh tay anh khẽ cười nói gì đó.

Lôi Thiệu Hành thỉnh thoảng lên tiếng, cũng nhìn thấy người đối diện đi tới là cô. Ánh mắt anh ở trên người cô thăm dò, làm như đang tìm cái gì.

Có lẽ là bởi vì không tìm được thứ đồ mà mình mong đợi, cho nên lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô một cái.

Úy Hải Lam hờ hững nhìn hai người thân mật rời đi.

Cuối cùng, móc chìa khóa màu xanh dương này lại lần nữa bị thả vào lại trong hộp trang sức.

Chần chờ trong nháy mắt, rốt cuộc cũng khóa lại.

Thì ra là có rất nhiều thứ, cho dù là giống nhau như đúc nhưng vẫn không phải thuộc về mình.