Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 167: Biến mất không dấu vết (3)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

"Lôi Thiệu Hành......" Úy Hải Lam mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống  níu chặt ga giường, tại sao anh có thể đối với cô như vậy?

Trong phòng yên tĩnh nhưng có thể nghe thấy tiếng anh nuốt xuống khiến tim cô đập rộn lên.

Đầu lưỡi anh tìm kiếm đến chỗ sâu nhất trong thân thể, làm cho nơi tiểu huyệt vốn khô khốc dần dần ướt át, cô không nhịn được run rẩy, hưng phấn đến nỗi từng tế bào cũng đều run lên, không chịu nổi anh hoan ái thân mật như vậy. Cô lo lắng muốn thoát ra, anh đè ép hai chân cô lại, một tay nâng lên một bên chân đặt lên bả vai của mình, làm cho cô hoàn toàn phô bày ra ở trước mặt anh.

Thân thể co rút một hồi, không kiềm chế nổi sự run rẩy, cô ngã xuống giường, hạ thân không ngừng co rúc lại, càng nắm tóc anh không buông.

Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng tràn ra chất lỏng trong suốt, tự đưa tay cầm tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay quấn chặt lấy nhau. Anh tiến đến gần bên tai cô, hơi thở vẩn đục thuộc về hai người, thản nhiên nhẹ nhàng gặm cắn trên da thịt cô, thì thầm hỏi "Thoải mái không?"

Úy Hải Lam đang chìm đắm trong cảm giác rung động, nhất thời không phản ứng.

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lại hôn một cái thật sâu, rốt cuộc cô cũng phục hồi tinh thần lại, nghe anh lại hỏi lần nữa, cô ấp úng gật đầu.

"Anh muốn vào, Tiểu Lam." Lôi Thiệu Hành nhịn quá lâu đã sớm cảm thấy khó chịu đến không chịu được.

Úy Hải Lam thở hổn hển, hô hấp từng ngụm không khí, tâm tư một mảnh trống không hoàn toàn không cách nào theo kịp anh, chỉ gật đầu theo quán tính. Anh vừa hôn cô, vừa thăm dò đến giải đất mềm mại mới vừa Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, được anh thuơng yêu qua, ướt át một mảnh, anh như hổ đói dựng thẳng người chợt tiến vào cô, cô la hét "A! Đau! Nhẹ một chút!"

Mặc dù thân thể cô mới vừa tiếp nhận thương yêu cũng đủ ướt át nhưng cũng không cách nào chịu được sự đột nhiên xâm nhập của anh. Anh quá lớn khiến thân thể cô lui về phía sau, trong nháy mắt lại có cảm giác bị lấp kín muốn căng ra, cảm giác đau đớn xé rách đi qua lại có cảm giác phong phú khó có thể nói ra thành lời.

Anh cũng không e dè bắt đầu hoạt động trong thân thể cô, ngang ngược ra vào làm cho hốc mắt cô hơi nóng, lực mạnh cùng lúc ra vào không quên cắn lên miệng nhỏ nhắn của cô, hôn cô day dưa không dứt.

Cứ như vậy bị nhắm thẳng tới, Úy Hải Lam lại lần nữa yếu đuối vô lực, thân thể thít chặt lấy anh liền lần nữa đạt tới đỉnh. Anh vẫn như trước không buông môi cô, cô kêu lên từng tiếng rên rỉ, tất cả khuôn mẫu bị đè nén lại để phóng thích cho sự sung sướng kia, ép cô càng lúc càng giãy dụa kịch liệt hơn "Đủ rồi, Thiệu Hành, đủ rồi......"

Đã lâu Lôi Thiệu Hành cũng chưa chạm qua phụ nữ, thể lực tốt đến dọa người, càng muốn giày vò cô "Lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi, sao lại đủ rồi?"

"Anh còn chưa thoải mái, ngoan, kiên nhẫn một chút." Anh đem chính mình lui ra một chút, lại dùng lực mạnh xông tới đi vào sâu bên trong.

Anh nhấn mạnh một cái chạm đến nơi mẫn cảm nhất của cô, cô cũng không thể chịu đựng, mới vừa thích thú lại gặp ngay thế tiến công, thân thể nhạy cảm không chịu được sự cọ sát như vậy. Vì vậy, đôi tay quào loạn trên lưng anh lưu lại vô số dấu đỏ, hai chân tuyết trắng trơn nhẵn càng quấn thật chặt trên chiếc lưng gầy gò của anh, cơn choáng váng xông tới khiến cô trầm luân hãm sâu.

Bị anh gắt gao ngậm thật chặt, đôi môi nhỏ nhắn kêu từng tiếng ô ô, anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô tùy tiện sờ sọang, xoay quanh cọ xát, hưởng thụ thân thể ấm áp căng mịn của cô có thể bao dung lấy chính mình trong tư vị tuyệt vời như vậy. Hai mắt cô nửa mở nửa khép, trong bóng tối lại nhìn thấy đường cong anh tuấn trên gương mặt anh hiển hiện ra hình dáng hết sức mê người, cô không nhịn được đưa tay khẽ vuốt, anh cầm lấy tay cô nhẹ nhàng khẽ cắn, lại mạnh mẽ đứng lên.

"Sờ anh." Anh đang khích lệ cô, tay cô khẽ vuốt hướng tới sống lưng anh, theo đường vân của da thịt đi xuống. Anh cố ý chậm rãi lui ra ngoài, cố gắng không để cho dịch thể chảy ra, lại mạnh mẽ đi vào. Sau một hồi mãnh liệt tiến quân thần tốc sâu bên trong, rốt cuộc anh cũng bắn vào trong thân thể cô, tay cô cũng vô lực rũ xuống hai bên.

Sau khi phát tiết xong, Lôi Thiệu Hành cũng không muốn lui ra ngoài, cứ ôm cô thật chặt như vậy.

Mồ hôi anh nhỏ xuống, thấm ướt hai người, không phân rõ ai là ai.

Hơi thở cô rối loạn, cô có thể cảm giác được trong thân thể là hỗn hợp dịch thể của anh đang từ giữa hai chân cô chậm rãi chảy xuôi xuống,.

Nghỉ ngơi một chút, anh lại tinh lực gấp trăm lần, quay lại tiếp tục động tác. Cô có cảm giác bụng dưới cũng hơi phồng dậy, anh ngăn chặn lại đôi môi sưng đỏ nhỏ nhắn của cô, một lần xông đến cô, cô cảm giác mình sắp tan thành từng mảnh nhỏ, cả người càng thêm choáng váng. Cũng không biết là lần thứ mấy, rốt cuộc anh cũng ngã quỵ trên người cô.

"Em muốn tắm, thật khó chịu." Một hồi lâu sau cô mới thì thầm nói.

Trên người tất cả đều là mồ hôi, sền sệt quả thật rất khó chịu. Lôi Thiệu Hành từ trên người cô đứng lên, kéo chăn qua đắp lên cho cô "Em đừng di chuyển."

Trong phòng có nước nóng có khăn mặt, anh lách người cầm khăn nóng quay trở lại bên giường lau giúp cô. Cô vốn định tự mình làm nhưng anh cố tình một mực không cho, mà cô cũng không có hơi sức đẩy ra. Nếu đã như vậy còn kiểu cách cự tuyệt làm gì, vậy cũng không cần thiết. Chỉ là trong lòng khẽ động phát ra một nghi vấn.

Vào thời điểm anh và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ thì anh cũng sẽ đối với các cô ấy như vậy sao?

Lôi Thiệu Hành tự mình chạy vào phòng tắm, sau đó lại nằm trở lại bên cạnh cô. Tắm ở phòng tắm bên ngoài, đêm hôm khuya khoắt thời tiết rét lạnh, anh vừa chạy một chút, trên người đã sớm đóng băng rồi. Chui vào trong chăn, anh ôm lấy cô nói thầm một câu "Vẫn là nơi này ấm áp."

Úy Hải Lam bị anh ôm chặt chẽ, thể lực tiêu hao, cảm thấy vô cùng uể oải, nghi vấn kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, cô lại không còn hơi sức để nói chuyện.

Anh giúp cô sắp xếp chăn đệm, dịu dàng nói "Ngủ đi."

Cô nghe lời gật đầu, rốt cuộc không chống cự nổi mỏi mệt, ngủ thật say.

Lôi Thiệu Hành cũng chưa ngủ liền, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của cô một hồi, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

Đêm xuống càng sâu.

"Chít Tức tức phục tức tức, mộc lan đương hộ chức. Bất văn cơ trữ thanh, duy văn nữ thán tức. Vấn nữ hà sở tư, vấn nữ hà sở ức. Nữ diệc vô sở tư, nữ diệc vô sở ức......" (1) Ngoài cửa sổ lại văng vẳng truyền đến tiếng đọc sách làm cho anh đang từ trong giấc mộng yếu ớt tỉnh lại.

(1) Mộc Lan từ 木蘭詞 • Bài ca về nàng Mộc Lan

Dịch nghĩa:

Lách cách trong khung cửa

Mộc Lan ngồi dệt lụa

Không nghe tiếng thoi đưa

Chỉ nghe nàng than thở

Hỏi nàng đang mong gì

Hỏi nàng đang nhớ chi

Nàng thưa chẳng mong gì

Nàng thưa chẳng nhớ chi.

(Xem thêm tại https://www.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/M%E1%BB%99c-Lan-t%E1%BB%AB/poem-6sfuvKunKe6MYqxIDetwJA?Sort=Update&SortOrder=desc)

Cặp mắt Lôi Thiệu Hành hỗn độn, chỉ thấy mặt trời đã lên cao chót vót rồi. Tay anh mơn trớn bên cạnh, lại không tìm thấy bóng dáng của cô. Không biết là từ khi nào, cô sớm đã thức dậy, lặng lẽ rời đi. Anh chợp mắt lại híp mắt một lát, rồi lại nghe một chuỗi tiếng cười của những đứa trẻ, còn có tiếng cười của cô.

Chính là ngày nghỉ, từ bốn phía trong sân, bọn nhỏ một bên đọc thuộc lòng một bên chơi đùa.

Đó là 《 bài thơ Mộc Lan 》.

"Tạc dạ kiến quân thiếp, khả hãn đại điểm binh. Quân thư thập nhị quyển, quyển quyển hữu gia danh, a gia vô đại nhi, mộc lan vô trường huynh, nguyện vi thị yên mã, tòng thử thế gia chinh." (2)

(2)Mộc Lan từ 木蘭詞 • Bài ca về nàng Mộc Lan

Dịch nghĩa:

Đêm qua đọc quân thiếp

Khả hãn đang điểm binh

Quân thư mười hai quyển

Tên cha viết rành rành

Cha không có trai lớn

Mộc Lan thiếu trưởng huynh

Nguyện sắm sửa yên mã

Thay cha đi tòng chinh.

(Xem thêm tại https://www.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/M%E1%BB%99c-Lan-t%E1%BB%AB/poem-6sfuvKunKe6MYqxIDetwJA?Sort=Update&SortOrder=desc)

Úy Hải Lam đứng riêng một chỗ trong sân, cùng tụ tập vui chơi cười đùa với một đám trẻ con. Nụ cười của cô rất ngây thơ rực rỡ, linh động giống như một đứa trẻ. Cô dắt tay bọn nhỏ cùng bọn chúng xoay quanh khiêu vũ, chuông đồng trên tay cô thoáng vụt qua vụt lại đụng chạm phát ra tiếng vang leng keng, nghe rất êm tai.

"Chú, chú đã tỉnh rồi." Đại Mao nhìn thấy anh sung sướng hô to.

Tất cả bọn trẻ đều ngừng lại, nhìn về phía người mới vừa tỉnh ngủ, vẫn là người đàn ông đẹp trai ung dung như trước.

Áo khoác ngoài chỉ khoác lên đầu vai, cũng không mặc vào, Lôi Thiệu Hành nghiêng người dựa cửa đứng đó, cứ trầm mặc mỉm cười như vậy. Ánh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mắt anh quét qua từng khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, cuối cùng rơi trên khuôn mặt của cô. Cô cũng hơi thận trọng, mới sáng sớm đã gặp mặt, so với trước kia có chỗ khác biệt.

Úy Hải Lam lặng yên, đôi mi thanh tú nhướng lên, mở miệng hỏi "Tỉnh chưa? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"

Lôi Thiệu Hành cứ nhìn cô như vậy thật lâu, lại cũng ra lệnh "Thu dọn đồ đạc thôi."

Úy Hải Lam lập tức kinh ngạc, cũng không ngờ anh sẽ đột nhiên nói như vậy. Cô chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy anh quát một tiếng "Anh nói em đi thu dọn đồ đạc, không nghe thấy sao?"

Tất cả bọn trẻ đều im lặng, lời nói nghiêm nghị hù sợ bọn chúng.

Đáy mắt Úy Hải Lam thoáng hiện qua tia bi thương, rất nhỏ không thể thấy, cô "Ừm" một tiếng.

Trong nháy mắt Lôi Thiệu Hành thu hồi ánh mắt, lại nhanh chóng biến mất.

"Chú thật hung dữ nha." Nhị Nữu khiếp đảm nói.

Úy Hải Lam khẽ mỉm cười, quay về phía bọn nhỏ trấn an nói "Chú có việc gấp phải đi về, cho nên mới lớn tiếng như vậy, cũng không phải cố ý, các em đừng sợ."

Bọn nhỏ gật đầu một cái, Úy Hải Lam lại nói "Dì đi thu xếp đồ đạc, các em ở đây học thuộc lòng tiếp được không?"

"Dạ được."

Úy Hải Lam buông tay ra, bước chân tăng nhanh đi thong thả vào trong nhà thu dọn một ít đồ vật, đeo túi xách lên muốn rời đi. Trước khi đi, cô lên tiếng chào thím. Thím vô cùng kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại đi nhanh như vậy, chỉ nói với bọn họ lần sau nhất định tới chơi, cô cười gật đầu đồng ý lại đáp vài câu.

Cuối cùng, Úy Hải Lam đi vào sân chào tạm biệt bọn nhỏ.

"Dì, hẹn gặp lại."

Úy Hải Lam phất tay, xuay người rời đi "Hẹn gặp lại."

"... Hùng thỏ cước phốc sóc, thư thỏ nhãn mê ly. Song thỏ bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị hùng thư."(3) Phía sau truyền đến lanh lảnh tiếng đọc thuộc lòng một tiếng, cô đạp ánh nắng mặt trời đi ra khỏi gia đình người nông dân kia.

(3) Mộc Lan từ 木蘭詞 • Bài ca về nàng Mộc Lan

Dịch nghĩa:

Thỏ đực chân nhảy nhót

Thỏ cái mắt mơ màng

Cùng chạy trên mặt đất

Không rõ ta là nữ hay nam?

(Xem thêm tại https://www.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/M%E1%BB%99c-Lan-t%E1%BB%AB/poem-6sfuvKunKe6MYqxIDetwJA?Sort=Update&SortOrder=desc)

Trên con đường nhỏ bên ngoài, Vương San mỉm cười chờ đợi đã lâu.

"Tiểu thư Úy, tiên sinh Lôi có việc nên đi trước, xe dừng ở bên kia."

Úy Hải Lam lại trở về nụ cười tươi tắn, đi về hướng cuối ngõ hẻm.

Con đường này đột nhiên trở nên xa lạ, trở nên kéo dài hơn.

Xa xa khói bếp bốc lên, gió mát thổi qua, trong nháy mắt tiêu tán không dấu vết.