Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 37




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

------------

Mạt Lị đứng ở cửa, nhìn hai người có chút không biết làm sao.

Đường Nhiễm Mặc rất nhanh đẩy người phụ nữ vừa mới nhào tới, sau khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Mạt Lị, trong lòng anh bỗng nhiên bắt đầu bối rối, "Mạt Lị, đừng suy đoán lung tung."

Cô cẩn thận hỏi: "Cháu có... Làm phiền chú không?"

"Là Mạt Lị  tan học về nhà nha, lần trước gặp mặt còn chưa tự giới thiệu, xin chào, chị là Cao Châu Nhi." Người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy màu đỏ, bắt mắt làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển của mình.

Mạt Lị  còn nhớ rõ cô, cô là người phụ nữ ngày đó Đường Nhiễm Mặc xem mắt, Mạt Lị  nhìn Cao Châu Nhi, lại nhìn Đường Nhiễm Mặc, không nói gì.

"Nghe này, Tiêu Mạt Lị" Đường Nhiễm Mặc nắm lấy cổ tay cô, bất giác dùng khí lực lớn hơn bình thường, "Tôi và cô ấy không có gì, cháu không cần suy nghĩ lung tung."

"Nhưng mà... Các người vừa rồi thân mật như vậy..."

"Đó là bởi vì ta không chú ý cô ta sẽ đột nhiên nhào tới."

Hắn vừa mới hạ lệnh trục khách, lại không nghĩ tới Cao Châu Nhi không đi ngược lại lại đột nhiên ở phía sau ôm lấy hắn, trong nháy mắt đó tính tình của hắn kém đến cực điểm, mà sau khi nhìn thấy Mạt Lị, trong lòng hắn căng thẳng.

Sắc mặt Cao Châu Nhi khó coi, "Đường tiên sinh, không phải anh gọi em tới sao? Trả lại chìa khóa cho anh..."

Cô ta vốn tưởng rằng Đường Nhiễm Mặc giống như rất nhiều nam nhân, bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại cuồng nhiệt, nam nhân giả đứng đắn cũng không ít, nhưng từ lời nói của hắn, cô ta là một danh môn tiểu thư, lại biến thành nữ tử phong trần.

"Cháu sẽ không quấy rầy hai người." Mạt Lị  hất tay Đường Nhiễm Mặc ra, đi về phòng mình khóa cửa lại.

Ngay sau đó Cao Châu Nhi liền cảm nhận được mình bị một đạo ánh mắt âm lãnh nhìn tới.

Đường Nhiễm Mặc hơi thở giống như sông băng tuyết bay, làm người thấu xương phát lạnh, "Là ai cho cô tới, cô làm sao vào được nhà của tôi?"

Mỗi một chữ của hắn, đều giống như rót sương giá, giống như tử thần, đang phán xét tội nhân cuối cùng.

Cao Châu Nhi sợ hãi lùi về phía sau một bước, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra kinh hoảng thất thố, "Tôi, Tôi nhận được tin nhắn của anh, nói rằng... Nói là muốn gặp tôi, còn có một người đem chìa khóa cho tôi..."

Một khắc nhận được tin tức, cô liền cảm thấy mình nắm lấy cơ hội, sau khi đi tới căn hộ nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc, cho dù anh vẫn lạnh mặt với mình, cũng để cho cô rời đi, có lẽ là bị người đàn ông trước mắt mê hoặc, cô cũng không muốn rời đi, ngược lại làm ra một phen cố gắng, nhưng hiện tại xem ra, nỗ lực của cô hình như là sai rồi.

"Cao tiểu thư, tôi không hy vọng sẽ gặp cô ở trong nước nữa."

Thanh âm lạnh lùng của hắn giống như ngàn năm hàn băng, không mang theo một chút sinh cơ, đôi mắt u ám thâm sâu, phảng phất như đang nhìn một người chết.

Cao Châu Nhi chính là vì tiếp kế và phát triển sự nghiệp gia tộc mới về nước, hiện tại anh nói không muốn ở trong nước nhìn thấy cô, điều này đại biểu cho cái gì? Vị trí người thừa kế nhà họ Cao không còn duyên với cô.

"Được rồi, Tôi lập tức rời đi..." Cô cầm túi xách dùng sức trắng bệch, cung kính cúi đầu, dùng tốc độ cực nhanh đi ra khỏi căn hộ.

Cao Châu Nhi cũng không tính là quá ngu xuẩn, cho dù không cam lòng, cô cũng biết nếu cô ở lại lâu hơn, nàng sẽ mất nhiều hơn

Đường Nhiễm Mặc gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Thu, chỉ có một câu: "Quán rượu của Minh gia, nuốt cho tôi"

"Ai, tổng giám đốc, Minh thiếu làm sao đắc tội..."

Thẩm Thiên Thu còn chưa dứt lời, Đường Nhiễm Mặc liền cúp điện thoại.

Giả mượn danh nghĩa của hắn nhắn tin, còn có thể đưa chìa khóa căn hộ cho Cao Châu Nhi, không làm hắn nghĩ, ngoại trừ Minh Lại là người sợ thiên hạ không loạn, còn có ai có thể lớn mật chơi trò chơi trên người hắn như vậy?

Hắn có thể đem Minh Lại, Cao Châu Nhi đều hung hăng giáo huấn một trận, duy chỉ có người hiện tại nhốt mình trong phòng, để cho hắn vô kế khả thi.

"Mạt Lị, mở cửa!"

Những người trong cửa không phản ứng.

"Tiêu Mạt Lị, cháu còn chưa ăn cơm, mở cửa." Qua hồi lâu, hắn lại bổ sung một câu, "Chúng ta có thể hảo hảo tán gẫu, khụ.. cháu tức giận ta sao?"

Câu cuối cùng hắncòn mang theo kỳ vọng ẩn giấu, ừm, đối với hắn tức giận chờ mong.

Mạt Lị cho rằng hắn đưa phụ nữ trở về, liền tức giận nhốt mình trong phòng, điều này chứng tỏ cô không thích hắn và những người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, ý tứ đó không phải là cô ghen sao?

Hiện tại chỉ cần ngẫm lại Mạt Lị  vì hắn mà ghen, trong lòng hắn liền có một cỗ hưng phấn khó có thể diễn tả thành lời.

Nhưng không có âm thanh bên trong cánh cửa.

Đường Nhiễm Mặc nhíu mày, hắn luôn rất kiên nhẫn với Mạt Lị , bất quá chỉ nhằm vào tình huống hắn có thể nhìn thấy được, dưới phạm vi hắn không thể nhìn thấy, hắn sẽ nhịn không được muốn đem tiểu nha đầu này khóa ở bên cạnh mình mới tốt.

"Mạt Lị, Tiêu Mạt Lị". Cuối cùng hắn lớn giọng lên một lần nữa.

Đột nhiên "bang" vang lên một tiếng, cửa bị đá văng ra, không sai, là đá.

Có thể dùng bạo lực giải quyết, cũng không cần mài giũa, đây là nguyên tắc nhân sinh của Đường Nhiễm Mặc.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu cô nương nằm trên giường, nàng chỉ cởi giày, ngay cả đồng phục học sinh cũng không thay, cả người cuộn mình, khom người ngủ say, một loại tư thế ngủ không có cảm giác an toàn.

Đường Nhiễm Mặc thật muốn nâng tay đỡ trán, cảm thấy mình thật đúng là suy nghĩ quá nhiều, tiểu nha đầu nào có tức giận ghen tuông, bất quá chỉ là ngủ mà thôi.

Anh đi tới trước giường, lại nhìn thấy khuôn mặt ngủ của cô, dường như chỗ mềm mại nhất trong lòng bị đụng chạm, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt cô, xúc cảm mềm mại này không khỏi làm cho đầu ngón tay anh lưu luyến.

Đêm qua cô vì đọc lời thoại ngủ quá muộn, hôm nay mới có thể làm cho anh có cơ hội thừa cơ.

Cảm giác ngứa ngáy trên mặt làm cho người trong mộng theo bản năng bắt lấy bàn tay làm loạn của hắn, không còn quấy rầy, cô ngọt ngào phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Ánh mắt Đường Nhiễm Mặc tối sầm lại, sau đó khom lưng hôn lên trán của cô, "Tiểu công chúa, đây chính là em cố tình cho ta lưu lại."

....