Hào Môn Quyền Quý

Chương 46: Đừng để con hận bà




Rốt cuộc cô cũng đã hiểu được ý mà Bạch Như nói lúc nãy.

Cô ta nói cô ta thiếu mình, lập tức sẽ trả ngay.

Cô ta liền dùng cách này mà trả lại, cô ta dùng một mạng đổi một mạng.

Trời ơi... cả đời này của Tô Thiên Kiều cô coi như xong rồi.

Cánh tay của cô bị Bạch Như gắt gao nắm chặt, có làm như thế nào cô ta cũng không chịu buông ra, trước mắt là biển lửa vô tận, đỏ như vậy nóng như vậy, cháy vô cùng mãnh liệt.

Sự sợ hãi hãi hoảng loạn ở trong lòng đều bị đốt sạch, trong giây phút này, khoảnh khắc hóa thành tro tàn biến mất không thấy gì...

“Sao lại có lửa?” Bên ngoài biệt thự là ánh lửa đang cháy kịch liệt, một người già ngoài sáu mươi tuổi bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, ngạc nhiên không thôi nhìn về phía biệt thự đang cháy.

Người tiếp theo bước xuống xe chính là một người đàn ông đang ôm đứa con, sắc mặt tái xanh nhìn về phía lái xe ở sau lưng: “Bạch Như đâu rồi? Kêu cô ấy đến đây gặp tôi.”

“Cậu, cậu chủ, Bạch, Bạch Như không có đi cùng với tôi.” Tài xế lắp ba lắp bắp nói.

“Không đi cùng với cậu?” Sắc mặt cậu chủ trắng bệch: “Vậy... cô ấy đâu?”

“Cô Tô nói là muốn quay lại để lấy vòng tay, cô ấy, cô ấy...”

“Gay rồi.” Trong khoảnh khắc mà cậu chủ kịp phản ứng, biểu cảm trên mặt trông cực kỳ kinh khủng, những người ở xung quanh giống như cảm nhận được nỗi thống khổ và khó chịu của anh, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cũng không dám thở mạnh.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bà cụ hỏi.

Trong nháy mắt cậu chủ liền ném đứa nhỏ trong ngực mình cho bà cụ, nói: “Chắc chắn là hai cô ấy vẫn còn ở trong nhà, xảy ra chuyện rồi.”

“Cậu chủ.”

“Cháu ngoan.”

“Nguy hiểm.”

Vô số tiếng gào thét vang lên, hai người tài xế vội vàng chạy đến kéo cậu chủ lại.

Thân thể cứng rắn của bà cụ bỗng nhiên lại tập tễnh, trong nháy mắt bước hai ba bước đi về phía trước, hung hăng tán một bàn tay lên mặt của cậu chủ: “Cháu điên rồi hả, ngọn lửa lớn như vậy mà vào đó để cứu một tên cấp dưới, cháu không muốn sống nữa hả? Cháu đây là muốn bà già này người đầu bạc tiền người đầu xanh ư?”

“Bà nội, mẹ của đứa nhỏ cũng ở bên trong.”

“Cái gì!” Thần sắc của bà cụ đã thay đổi, dưới chân lão đảo hai bước, nếu không bởi vì trong ngực đang có đứa nhỏ nên miễn cưỡng trấn định lại trạng thái, chỉ sợ là không thể chống đỡ được nữa.

Mà đứa bé ở trong ngực của bà cụ dường như giờ phút này cũng cảm ứng được cái gì đó, bỗng nhiên khóc ré lên.

“Không khóc không khóc...” Nước mắt đứa bé rơi ào ào, bà ta cố gắng an ủi đứa nhỏ trong lòng.

“Thả tôi ra, thả tôi ra đi. Tôi muốn vào đó cứu người.” Sắc mặt của cậu chủ xanh mét nhìn hai người tài xế đang liều mạng lôi kéo mình, tay chân đấm đá loạn xạ.

Hai người tài xế chết không chịu buông tay, chỉ là dùng ánh mắt nhìn về phía bà cụ.

Biểu cảm của bà cụ kiên định: “Cháu không thể vào đó được, mau báo cảnh sát đi, hai người các cậu không dùng được cách gì thì cứ đánh ngất xỉu cũng được, kéo cậu chủ vào trong xe.”

“Bà nội, mau để cho bọn họ buông con ra đi, bà nội...” Cậu chủ khàn giọng gầm rú, gân xanh trên trán cũng nổi lên, trong mắt toàn là tơ máu đỏ ngầu: “Bà nội, để cho con đi cứu người đi, đừng để con phải hận bà, bà nội...”

“Nhanh lên, kéo cậu chủ lên xe đi.” Bà cụ vẫn rất kiên định, liếc mắt nhìn ngọn lửa đang cháy ở sau lưng: “Nhân viên cứu hỏa lập tức sẽ đến đây ngay, cháu ngoan, lúc này cháu vào cũng vô dụng thôi, chỉ khiến mình mất mạng thôi. Lửa lớn như vậy, nếu như cháu đi vào mà có thể cứu được người thì tốt, nếu như cứu không được thì sao? Cho dù sau này cháu có oán hận bà nội, bà nội cũng không có cách nào khác.”

“Bà nội, bà nội, bà có biết hay không... cô ấy, cô ấy là...” Giọng nói của cậu chủ bỗng nhiên im bặt lại, thân thể không ngừng vùng vẫy cũng đã dừng lại.

“Làm tốt lắm.” Đầu tiên là bà cụ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu với người tài xế đánh cậu chủ ngất xỉu: “Sau này sẽ thưởng tiền công cho cậu.”

“Cảm ơn bà.” Đó là người lái xe của bà cụ, nghe lời của bà cụ, mặt không thay đổi mà nói.

Bà cụ nhìn thoáng qua cậu chủ đã hôn mê ở một bên, thở dài một tiếng nói: “Chẳng lẽ thật sự là do tôi nghĩ nhiều rồi, nhìn thấy dáng vẻ của đứa nhỏ này, có lẽ thật sự là tôi đã hiểu lầm nó rồi.”

Bà ta bỗng nhiên dịu dàng nhìn về phía đứa nhỏ có gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc ở trong ngực, ngũ quan rất rõ ràng, liền cười nói: “Bà cố sẽ nhận cháu, từ nay trở về sau, cháu và ba của cháu chính là người thừa kế duy nhất của bà.”

Dùng lời nói nhỏ nhẹ lẩm bẩm giống như đang trấn an đứa nhỏ mà thì thầm, vẻ mặt của bà ta rất dịu dàng, sự dịu dàng đó đã che đậy suy nghĩ rét lạnh bên trong đôi mắt, nhìn giống như là một người bà bình thường nhất.

Lời nói của bà ta cũng chỉ có đứa nhỏ không biết nói chuyện ở trong ngực nghe được, ngay lập tức bị bao phủ bởi âm thanh lửa cháy.

Kỳ quái là tiếng khóc của đứa nhỏ kia đã dừng lại, ngón trỏ nhét vào miệng mút mút, nước mắt chưa khô, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng thâm thúy như một người lớn đang lặng nhìn hết tất cả...

Liền quay đầu nhìn theo ánh mắt của bà cụ nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đang nằm mê man ở bên kia, đó là ba của cậu nhóc!

Cậu chủ, nỗi đau của cậu là giả đúng không? Trên người của cậu đang gánh vác nợ tình với Tô Thiên Kiều, và tính mạng của cô ấy?

“Bà cụ, lửa đã được dập rồi thi thể cũng đã bị đốt thành tro bụi, chỉ còn chút di vật còn sót lại, theo lời nói của mọi người thì có lẽ đây chính là Tô Thiên Kiều và Bạch Như, xin nén bi thương.” Một người cảnh sát trung niên đi đến đến trước mặt bà cụ đang ôm đứa nhỏ.

Bà cụ thở dài một tiếng: “Sớm cũng đã đoán được rồi, ai nha...” Bà cụ lại thở dài, người cảnh sát nói: “Sáng sớm ngày mai đến cục cảnh sát để xử lý và thủ tục, lấy khẩu cung là được rồi.”

“Được...” Bà cụ gật đầu.

Bên trong biệt thự xa hoa đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo bình thường.

Chỉ còn lại sự oán hận không hiểu và âm thanh cháy khét.

Trong không khí tràn ngập mùi khét gay mũi như vậy cùng với hương thơm trên xe sang trọng của bọn họ không giống nhau.

Bọn họ chỉ là giới thượng lưu ở tầng cao nhất, mà nơi này chính là đau khổ của người nghèo...

Cuối cùng ngọn lửa cuối cùng cũng đã được dập tắt, mọi nơi đều đã được xử lý...

Biệt thự này đã hoàn toàn bị thiêu hủy không còn một miếng gì, tất cả trang trí trong phòng đều bị thiêu hủy, không còn sót lại bất cứ thứ gì...

Xe cứu hỏa đi khỏi, nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng đi khỏi, chỉ còn lại hai chiếc xe sang trọng cũng quay đầu rời khỏi...

Người hối hận, Mặc dù có hối hận đến cỡ nào đi nữa cũng không kịp vãn hồi hết tất cả những thứ này...

Người phàn nàn, mặc dù có không cam lòng như thế nào cũng không thể nào thay đổi được kết cục này...

Thanh Sơn lại khôi phục sự yên tĩnh, đến lúc cuối cùng, bởi vì xe chạy đi mà mang theo gió bụi, trong bụi cỏ bỗng nhiên lại xuất hiện hai cặp mắt trong trẻo lanh lợi...

“Anh họ, ở đây thật sự có đồ tốt để nhặt hả?” Một giọng nói non nớt của con gái vang lên.

“Đương nhiên là có rồi, mau đến đây với anh đi.” Một giọng nói mang theo vẻ đặc thù của thiếu niên: “Mẹ đã nói với anh, chủ nhân của căn biệt thự này là chủ của cửa hàng châu báu lớn nhất nước, em tìm thử xem, nhất định có thể tìm được “Ngôi sao sa mạc” mà em thích nhất đó, em nhỏ giọng một chút nha.”

“Dạ, em sẽ nhỏ tiếng lại, nếu như tìm được được thì anh đừng có tranh giành với em nha, biết chưa?” Giọng nói non nớt cẩn thận nói: “Cái vòng tay kia em đã muốn từ năm lên năm rồi, nhưng em lại mua không nổi, Nếu như em có thể tìm được nó, mấy bạn nữ trong lớp của em nhất định sẽ ghen tị muốn chết đi được.”

“Được rồi được rồi, đừng có dài dòng nữa, em có phiền hay không hả, nói nữa thì anh đi đó, để một mình em ở đây mà tìm.” Giọng nói của cậu con trai không kiên nhẫn vang lên.

“Anh họ, đừng mà mà... có một mình em rất sợ.” Quả nhiên là cô gái nhỏ bị hù dọa: “Hình như lúc nãy em nghe được cảnh sát nói thiêu chết người, em, em sợ có ma... Anh tuyệt đối đừng đi, anh đừng đi mà, em... em sẽ không tìm được đâu, em sai rồi...”

Cậu trai trẻ thấy đe dọa của mình đã đạt, được khóe môi kéo ra một nụ cười, lôi kéo bàn tay nhỏ mềm mềm của cô gái nhỏ tiếp tục đi theo bụi cỏ về phía trước.

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

Một người thì ăn mặc sạch sẽ, một người thì quần áo bẩn thỉu xuất hiện trong đám tro khét lẹt.

Cô gái nhỏ có lẽ chỉ mới mười một mười hai tuổi, một mặt thất bại đi đến bụi cỏ khô, quẹt mồm nói: “Anh họ, nơi này cũng không có bảo bối gì, có phải là tin tức của anh sai rồi không?”

Người được gọi là anh họ nhìn qua chừng mười lăm mười sáu tuổi, trừng mắt liếc nhìn bé gái ở bên cạnh: “Sao tin tức của anh có thể sai được, em cứ tiếp tục tìm đi, nếu như tìm không thấy, nói không chừng đã bị mấy tên cảnh sát tham lam kia lấy đi rồi... Hoặc là bị đốt cháy rồi nhỉ?”

“Chỉ cần anh nói tin tức đáng tin thì tuyệt đối không có khả năng bị thiêu hủy, đây chính là kim cương mà, là viên kim cương xinh đẹp và lớn nhất trên thế giới, lửa có cháy mạnh như thế nào cũng không thể thiêu hủy được. Anh cho rằng “Ngôi sao sa mạc” có tên mà không có tiếng à? Chỉ là không biết anh nói có thật không thôi.” Bé gái nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu trai biến thành màu đen, nín cười làm bộ nghiêm trang hỏi.

Cậu trai nói: “Em không tin thì em có thể đi mà, có điều anh nói cho em biết, nếu như anh tìm được thì anh cũng không cho em xem đâu. Chậc chậc, nghe nói “Ngôi sao sa mạc” kia là một cái vòng tay rất xinh đẹp...”

“Được rồi được rồi, em tìm, em tìm còn không được hay sao.” Bé gái trợn mắt nhìn cậu trai, trong tay cầm một cái cây gỗ, tay bên kia lại cầm một cái đèn pin màu hồng phấn, tiếp tục tìm kiếm cẩn thận...

Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bé gái rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà kêu lên, đặt mông ngồi trên đồng cỏ được coi là sạch sẽ: “Em thật sự không tìm nữa đâu, anh họ, căn bản là tìm không thấy, hình như là không có vật kia mà...”

“Vậy em về đi, em về là được rồi, để tự anh tìm, em đi đi, em về đi...” Cậu trai không kiên nhẫn phất tay với bé gái, giống như đuổi ruồi mà xua đuổi cô bé này.

“Không đúng nhỉ, anh họ...” Bé gái vừa đứng lên muốn đi khỏi liền hất chiếc cằm thon lên, nghi ngờ nhìn về phía cậu trai: “Anh cũng không tốt với em như vậy, thứ này rõ ràng là thứ mà em muốn, sao anh còn có thể nhiệt tình hơn em vậy chứ, cái này không giống như phong cách của anh. Anh họ, anh ruột, nói cho em biết đi, tại sao?”

Nụ cười trên mặt của bé gái giống như một tên trộm, từng bước từng bước ép sát về phía cậu trai.

“Cái này... cái này à... Là chính do em không biết tốt xấu, anh vẫn luôn, vẫn luôn đối tốt với em như vậy, em... em...” Cậu trai từ trước đến nay không biết nói láo mà sắc mặt lại đỏ bừng, ấp a ấp úng, dưới ánh mắt tò mò của bé gái chột dạ lùi về sau từng bước: “Thật ra, anh cũng bởi vì cái kia... bỗng nhiên lương tâm phát hiện muốn... muốn đối tốt với em, tốt một chút...”

“Anh, anh họ, ở phía sau lưng của anh, anh...” Gương mặt tràn đầy nụ cười của bé gái bỗng nhiên cứng lại, thay vào đó là một sự sợ hãi từ tận xương tủy.

Chỉ thấy sắc mặt của cô bé tái nhợt, biểu cảm đáng sợ nhìn về phía sau lưng của cậu trai, ngón tay đen nhánh bởi vì lục tìm đồ đạc đang duỗi ra, run rẩy chỉ vào sau lưng của cậu trai: “Anh anh anh anh...”

“Nghiêu Ngiêu, em làm sao vậy hả?” Lông mày của cậu trai nhăn lại gọi ra tên của cô bé: “Mặc dù anh đối tốt với em như vậy, em cũng không cần phải cảm động thành cái dạng này đâu. Cứ như vậy đi, anh là người lớn, em đi về trước đi, để anh tìm tiếp được rồi. Được rồi, đừng có giả bộ nữa, không cần phải cảm động thành như vậy đâu, đi đi, em đi về trước đi, về nhà đi...”