Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 253: Bắt đầu từ sự tôn trọng




Editor: Airy Nguyễn

Thấy Giản Mạt mỗi ngày đều bị Giản Kiệt soi mói gắt gao như vậy, Lý Tiểu Nguyệt đột nhiên chống cằm lên tiếng: "Nói xem nào... Kiệt thiếu nhìn cậu như vậy là có mục đích gì sao?"

Giản Mạt liếc mắt một cái: "Cậu đi mà hỏi thằng bé ấy!"

Cô hoàn toàn không thể đoán ra tâm tư của bánh bao... nếu nói là vì Tô Quân Ly thì giữa cậu bé và Tô Quân Ly tuy khá thân thiết, nhưng vẫn còn thiếu điều gì đó.

Có đôi lúc Giản Mạt còn hoài nghi không lẽ bánh bao của cô bẩm sinh từ  trong bụng mẹ đã có ký ức rõ ràng, biết rõ ba mình là ai!?

"Bởi chưa biết daddy bí ẩn có vượt qua thử thách hay không, nên thời gian này con sẽ giúp mommy đánh giá daddy bí ẩn, cũng sẽ giúp daddy bí ẩn trông chừng mommy..." Giản Kiệt nói chuyện cực kỳ nghiêm túc: "Không thiên vị ai hết!"

"Daddy bí ẩn?" Lý Tiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn nhìn Giản Kiệt, lại quay sang nhìn Giản Mạt: "Là ai vậy?"

Giản Mạt đỡ trán thở dài một tiếng: "Còn có thể là ai?"

"..." Lý Tiểu Nguyệt trố mắt: "Hai người họ biết nhau?"

Giản Mạt bất đắc dĩ gật gật đầu rồi kể lại mọi chuyện...

Lý Tiểu Nguyệt nghe xong thì cười cười: "Trời ạ, vì sao mà tôi lại cảm thấy... con đường này của cậu không hề dễ đi chút nào nha?"

Có một cậu quý tử chuyên môn ghẹo mommy thế này, còn làm bộ dáng thích xem náo nhiệt...

Lý Tiểu Nguyệt cười cười, sau đó liền hướng về Giản Kiệt và đưa ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi. Thật ra thì cô vẫn đánh giá cao Cố Bắc Thần, dù sao thì Giản Kiệt vẫn là con trai của anh, nếu anh và Giản Mạt có thể ở bên nhau cũng là một kết cuộc viên mãn. Chỉ mong sự tái hợp giữa hai người không phải vì đứa con, nếu không thì cô thà để Giản Mạt làm người mẹ đơn thân.

Trong lúc Lý Tiểu Nguyệt còn đang suy nghĩ thì di động của Giản Mạt bíp một tiếng báo tin nhắn mới.

Cố tổng: Đừng làm việc quá sức mà quên ăn cơm, tối nay anh có việc nên không quay về, nói xin lỗi với Tiểu Kiệt giúp anh.

Giản Mạt nhìn tin nhắn và đáy lòng rối rắm phức tạp... vừa có cảm giác ấm áp, vừa có cảm giác bài xích... tâm tình của cô ngưng trọng...

Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn trả lời tin nhắn: Cảm ơn đã quan tâm!

Năm chữ, lễ phép mà lại xa cách, chính là Cố Bắc Thần dường như nhận ra được sự rối rắm trong lòng Giản Mạt.

Cố Bắc Thần tắt màn hình động, sau đó nói với Tiêu Cảnh: "Cậu cứ dưỡng thương đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."

"Thần thiếu, chuyện này liệu có phải do nhị gia làm?" Tiêu Cảnh nghi hoặc hỏi.

Đôi mắt chim ưng hơi rũ xuống, môi mỏng chậm rãi nói: "Có thể phải, cũng có thể không phải, nhưng bây giờ thì không phải!"

Một câu đầy huyền cơ, nhưng Tiêu Cảnh chỉ mới nghe đã hiểu!

Hiện tại chuyện này Thần thiếu cũng chỉ có thể làm cho đối phương cảm thấy bọn họ đang đi sai hướng!

Tất cả sẽ chuẩn bị cho một màn náo nhiệt sau bốn năm... không, không phải là bốn năm!

Ánh mắt Tiêu Cảnh trầm lại, lần này cũng đến lúc nên giải quyết chuyện của bốn năm trước... và còn nhiều việc khác còn đang bị ẩn giấu!

Trong vòng hai ngày, Cố Bắc Thần đều không trở về Nhuận Trạch Viên, nhưng mỗi ngày đều sẽ gửi hoa đến Tường Vũ, bất kể buổi sáng, trưa hay giờ trà chiều! Và tấm thiệp kèm theo đều không phải là in máy, mà đều do Cố Bắc Thần đích thân viết tay...

Đôi khi lời nhắn nhủ trong tấm thiệp là tâm sự chuyện nhà, lời cổ vũ động viên, và luôn luôn kết thúc bằng một câu "Nhớ em"!

Giản Mạt nhận được một tin nhắn mới, mở ra là tin nhắn hình ảnh chụp bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ tài liệu của Cố Bắc Thần...

Nội dung tin nhắn: Giữa lúc bận rộn thế này đột nhiên nhớ đến em, mà giờ phút này thì em... có phải cũng nhớ đến tôi một chút, đúng không?

Khoé miệng Giản Mạt bất giác nhếch lên, nở rộ một nụ cười vô thức!

Bỗng dưng di động reo lên tiếng chuông, Giản Mạt nhìn màn hình hiện "Cố tổng" thì liền nhận điện thoại: "Alô?"

"Em có nhớ cuối tuần này cùng đi thăm bà nội không?" Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng vang lên.

Giản Mạt đáp một tiếng.

Cố Bắc Thần cười nhạt: "Lúc nào có thời gian nói, anh sẽ gọi báo trước với bà nội."

Giản Mạt nghĩ nghĩ, cuối tuần này cô còn lời hẹn với Tô Quân Ly, đành chần chừ nói: "Em còn phải xem lại lịch trình mới biết được."

"Còn hẹn hò với ai?" Cố Bắc Thần thấp giọng hỏi.

Giản Mạt cười cười: "Hiện giờ em rất là đắt sô, khó hẹn lắm..."

"Quả là nguy cơ tứ phía!" Cố Bắc Thần phảng phất có chút rầu rĩ: "Xem ra anh chỉ có thể nỗ lực hơn!"

Khoé môi Giản Mạt bỗng dưng nở nụ cười, đột nhiên phản ứng buột miệng nói: "Ông nội của Quân Ly đã hẹn em đến nhà dùng cơm. Bốn năm qua cũng nhờ anh ấy chăm sóc hai mẹ con em, dù sao cũng không thể từ chối được."

Làn môi mỏng của Cố Bắc Thần cũng dần dần nhếch lên ý cười: "Anh có thể coi đây là lời giải thích em dành cho anh không?"

"..." Giản Mạt định phản bác thì tức khắc nghĩ lại, quả thật là cô giống như đang giải thích về mối quan hệ của cô và Tô Quân Ly, cuối cùng đành vô ngữ im lặng.

Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm trầm, anh đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ra sắc trời thoáng đãng bên ngoài: "Đi một chuyến cũng là điều nên làm... chỉ đáng tiếc tôi không thể đi cùng em, tôi cũng muốn nói lời cảm ơn."

Cảm ơn Tô Quân Ly hơn bốn năm qua đã không chiếm lấy trái tim Mạt nhi của anh...

Giản Mạt cảm thấy từng lời của Cố Bắc Thần đều quá dỗi dịu dàng, làm cô thật sự không quen, nhưng mà lại cảm giác thích thích.

"Lúc đi thăm bà nội thì em có định dẫn theo Tiểu Kiệt không?" Cố Bắc Thần lập tức đổi đề tài, anh không muốn khiến Giản Mạt quá quẫn bách.

Giản Mạt trầm mặc, rốt cuộc hiện tại quan hệ của hai người thật khó hình dung, cô cũng không muốn Giản Kiệt liên quan quá nhiều, bất đắc dĩ hỏi: "Tạm thời có thể khoan dẫn thằng bé theo được không?"

"Được!" Cố Bắc Thần cười nhẹ.

Câu trả lời này của anh làm Giản Mạt ngạc nhiên: "Anh không hỏi vì sao?"

Ánh mắt Cố Bắc Thần phút chốc trở nên thâm thuý: "Mạt nhi... để ý quan tâm một người, là phải bắt đầu từ sự tôn trọng."

Một lời này của anh đã khiến tâm Giản Mạt mềm mại tràn đầy nhu tình... cảm giác ấm áp được lấp đầy không bằng tiền tài vật chất, mà chỉ vì một câu "bắt đầu từ sự tôn trọng", tức thì đã khiến cô miên man suy nghĩ không dứt.

Giản Mạt cười: "Cảm ơn anh!"

Cố Bắc Thần cười đáp lại: "Anh chỉ hy vọng em vui vẻ..."

Những lời nói và hành động đơn giản nhất có thể khiến em cảm nhận được sự tồn tại của anh ở bên cạnh, không cần bất kỳ thói quen gượng ép nào khác...

Giản Mạt cúp điện thoại, sau đó gọi cho Tô Quân Ly chọn ngày hẹn là thứ sau, rồi quyết định sẽ cùng Cố Bắc Thần đến thăm Cố lão phu nhân vào thứ bảy.

Cả một lịch trình cuối tuần đều kín mít, dù là Tô lão gia hay Cố lão phu nhân thì đều rất nhiệt tình nồng hậu đón tiếp Giản Mạt. Tựa như một người thì không biết Giản Mạt có con với Cố Bắc Thần, còn người kia thì không biết Giản Mạt đã ly hôn với Cố Bắc Thần.

Sau bữa cơm thì Giản Mạt phụ giúp dì Lan dọn dẹp chén bát, còn Cố Bắc Thần dìu Cố lão phu nhân đi tản bộ ngoài vườn hoa.

"Đã nghĩ kỹ chưa?" Cố lão phu nhân mỉm cười hỏi: "Là con bé sao?"

Khoé miệng Cố Bắc Thần mỉm cười: "Dạ, là cô ấy..."

Cố lão phu nhân nhìn thấy ý cười hạnh phúc của cháu trai, thì đành than nhẹ một tiếng: "Tiểu Thần, con có nghĩ đến... nếu hai đứa con ở bên nhau thì sẽ đối mặt với những vấn đề gì không?"

Từ lúc bắt đầu thì không ai có thể ngờ Giản Mạt lại là con gái của Giản Triển Phong... càng không biết đây là duyên phận hay nghiệt duyên?

Sắc mặt Cố lão phu nhân hơi thâm trầm, những nếp nhăn từng trải của năm tháng bỗng ngưng trọng: "Bà rất vui vì con đã nghiêm túc, nhưng... con có chắc chắn mình có thể đi đến cuối cuộc đời cùng với Giản Mạt sao?"