Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 3: Tổng giám đốc thế nhiệm




Trên ghế băng ngoài trời của bệnh viện, Tô Úy và Lâm Nguyệt ngồi sóng vai bên nhau!

“Chị dâu, chị cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần anh trai tỉnh lại là được!” Giọng nói kiên định của Tô Úy giống như vừa nói với Lâm Nguyệt vừa như là nói với chính mình!

Lâm Nguyệt gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn Tô Úy bên cạnh, chỉ thấy nụ cười mờ nhạt của cô, trong ánh mắt thoáng qua sự kiên định, sau đó lại trở về lạnh nhạt như ban đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Úy như vậy, ánh mắt trong suốt không nhìn ra một tia cảm xúc dư thừa, trừ sự lạnh nhạt chỉ còn là lạnh nhạt, không còn gì khác! Rốt cuộc con người ta phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể trở nên như vậy, đến hơi thở xung quanh người cũng lạnh lẽo thấu xương!

“Chị dâu, em định rời công ty Minh Nguyệt đến thành phố A, chị thấy thế nào?” Chuyện này cô cũng nên hỏi chị dâu một tiếng.

“Những chuyện thế này chị không hiểu được, tự em quyết định đi!” Hình như không ngờ đến cô sẽ nói chuyện này, Lâm Nguyệt hơi kinh ngạc sau đó lập tức trả lời.

“Vậy phòng tranh của chị sẽ chuyển đến đây sao?” Tô Úy nhàn nhạt nói xong, đôi mắt trong suốt nhìn lên bầu trời xanh thẳm thoáng qua vẻ đau thương.

“Không cần, chị định sẽ bán phòng tranh sau đó dành thời gian chăm sóc anh trai em!”

“Ngày mai em phải đến Bắc Kinh một chuyến, chị có muốn đi không?” Tô Úy hỏi, chỉ thấy Lam Nguyệt lắc đầu một cái!

Tô Úy nhìn dáng vẻ kiên quyết của Lâm Nguyệt, thì không nói gì nữa!

Lúc này, trong đáy lòng hai người phụ nữ đều mong người đàn ông rất quan trọng với mình đang nằm trong kia có thể tỉnh lại!

Ngay sáng hôm sau Tô Úy đã đến Bắc Kinh, ở lại nhà hai ngày rồi đến thành phố C! Dĩ nhiên trong hai ngày ở nhà, Tô Chí và Thẩm Khiết cũng hỏi không ít về Tô Minh Hiên, nói một tháng nay anh không có gọi điện về nhà, cô đều dùng kinh nghiệm nói dối của mình mà vượt qua trót lọt.

Sân bay thành phố C.

Tô Úy mặc một áo khoác màu đen vừa mới ra khỏi phòng chờ thì một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, lịch sự đi đến hỏi cô, “Xin hỏi, cô có phải là Tô tiểu thư?

Đôi mắt dưới gọng kính râm nhàn nhạt nhìn vài lần đoàn người trong sân bay, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Tôi là Giang Hạo, là trợ lý của Tô tổng đến đây để đón cô!” Giang Hạo cung kính nói xong, phẩy tay ra phía sau, liền có một người đàn ông chạy đến nhận hành lí từ trong tay Tô Úy!

Trong chiếc xe thể thao sang trọng, Giang Hạo ngồi bên cạnh ghế tài xế không dấu vết quan sát người phụ nữ ngồi phía sau thông qua kính chiếu hậu, mái tóc đen hơi xoăn dài đến ngang vai, chiếc kính râm to đã che hơn phân nửa khuôn mặt cô, môi anh đào nhấp nhẹ, từ cô toát ra một dáng vẻ kiều mị không nói thành lời! Chiếc áo khoác đen bao lấy vóc người nhỏ nhắn, đôi tay vòng trước ngực bình thản ngồi trên ghế cũng khiến người ta cảm thấy một khí chất ưu nhã cao quý không ai sánh kịp!

Tô Úy nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, môi anh đào khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt vang lên trong chiếc xe đang chạy, “Đến công ty luôn đi, anh giúp tôi triệu tập mọi người, tôi cần mở một hội nghị cao cấp!”

“Được!” Giang Hạo nhẹ nhàng trả lời!

“Anh cũng biết tôi tới đây lần này là vì chuyện rời công ty đến thành phố A” Đôi mắt dưới gọng kính đen nhàn nhạt nhìn Giang Hạo, ngay sau đó liền chuyển ánh mắt ra ngoài cửa xe!

“Tôi biết rõ, tôi nhất định sẽ theo công ty, công ty ở đâu thì ở đó là nhà của tôi!” Giạng Hạo kiên định trả lời.

“Vậy thì tốt, bắt đầu từ bây giờ, anh tạm thời làm trợ lý của tôi đi!” Tô Úy nghe lời của anh ta, khóe môi khẽ nâng lên!

Hội nghị cao cấp công ty quảng cáo Minh Nguyệt.

Tô Úy mặc bộ quần áo công sở đơn giản ngồi trên ghế chủ tịch, tư thái lạnh nhạt bình thàn, con người trong suốt quan sát bốn phía, tay phải không biết vô tình hay cố ý đập một tập tài liệu rất dày xuống bàn!

Trong phòng họp đầy những người có chức vụ cao này kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngồi chính giữa, nhìn qua thì có vẻ chỉ hơn hai mươi, mặc một bộ đồ công sở đơn giản, khuôn mặt tinh xảo cơ hồ đến hoàn mỹ, miệng nhếch lên một đường cong mờ nhạt, ánh mắt lạnh lùng không thấy được một tia cảm xúc dư thừa!

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là người thay thế chức vụ Tổng giám đốc!” Giọng nói lạnh nhạt của Tô Úy vang lên trong phòng họp rộng lớn, trong giọng nói thể hiện rõ khí phách của cô!

“Sao cô có thể thế nhiệm chức vụ Tổng giám đốc?” Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn vang lên, những người khác liền quay lại nhìn chủ nhân của câu nói kia!

Tô Úy cúi đầu nhìn tập tài liệu Giang Hạo vừa chuẩn bị cho cô, lúc ngẩng đầu lên nhìn người vừa phát ra âm thanh kia, đôi mắt híp lại, âm thanh lạnh lùng truyền ra từ trong miệng cô, “Phó tổng Vương, chỉ bằng chuyện tôi là Tô Úy, có đủ không? Chỉ bằng chuyện Tô Úy tôi là em gái của Tô Minh Hiên có đủ hay không?” Trong giọng nói mang theo mười phần kiên quyết!

Tô Úy? Là Tô Úy ở thành phố A sao? Nếu như là cô, tài năng thật sự không thể coi thường! Nhưng tài năng thiết kế thì có thể quản lý sao? Chuyện này chưa chắc đã được!

Người đàn ông được gọi là Phó tổng Vương nghe âm thanh lạnh lùng của cô, trong lòng không khỏi rùng mình một cái! Người trước mặt không phải chỉ là một cô gái nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống sao? Nhưng sao nhìn qua không có chút nào giống như vậy, ngược lại còn giống như một vị vương giả có khí phách!

Tô Úy chờ mọi người trong phòng họp im lặng mời chậm rãi mở miệng, “Tôi không đến đây để hỏi ý kiến của các vị, tôi chỉ muốn thông báo cho mọi người biết! Thuận tiện đây tôi cũng muốn nói, tới đây tôi sẽ chuyển công ty đến thành phố A”

“Sao có thể như vậy?”

“Như vậy làm sao được?”

“Đúng vậy đấy!”

... ....

Tô Úy vừa dứt lời, tiếng bàn tán ồn ào lại vang lên!

Dù sao đám người kia đều có nhà cửa con cái ở đây, không thể nói chuyển là chuyển được, nhưng bọn họ đều rất vất vả mới có thể leo lên vị trí như bây giờ, cho nên lại càng không cam tâm thất nghiệp!

Tô Úy không để ý sự phản đối của mọi người, nói tiếp, “Nếu như mọi người đồng ý ở lại công ty, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho mọi người, nhưng nếu ai không muốn bây giờ có thể đến phòng tài vụ nhận bốn tháng tiền lương!”

Những lời này của cô vừa nói ra, mọi người bên trong đều sững sờ, cô nói gấp đôi tiền lương, đây chính là lời đề nghị rất hấp dẫn! Dù sao tiền lương của họ so với công ty bình thường đã là cao rồi, bây giờ lại còn gấp đôi! Cho nên bọn họ động lòng! Những người vừa lúc nãy xì xào phản đối bây giờ đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đồng loạt nhìn người phụ nữ trên ghế chủ tịch, chỉ thấy cô không nói một lời đứng dậy đi ra bên ngoài phòng họp, mà Giang Hao ngồi bên phải cô cũng đứng dậy đuổi theo!

Giang Hạo nhìn bóng dáng ưu nhã của người phụ nữ trước mặt, lo lắng đang tồn tại trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói, quả nhiên là em gái của Tô tổng, khí thế không thua kém Tô tổng chút nào!