Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 36: Gậy ông đập lưng ông




Doãn San San ghen ghét nhìn hai người cách đó không xa, khuôn mặt nhu mì có chút vặn vẹo, bàn tay dưới áo khoác trắng nắm thật chặt! Cô ta nhận ra bộ váy cưới mà Tô Úy đang mặc chính là bộ váy được treo bên ngoài, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Tô Úy mặc bộ váy cưới này rất hợp với khí chất cao quý thanh nhã bẩm sinh của cô!

Trong buổi lễ kỉ niệm thành lập tập đoàn Hạ thị, chính mắt cô ta nhìn thấy người đàn ông Hạ Nam lạnh lùng tuấn mỹ cầu hôn với cô, có thể nói cảnh ấy đã khiến cô ta ghen ghét đến chết đứng tại chỗ, mặc dù có khoảng nhạc đệm chen giữa, sự kiện cầu hôn kia cũng chấm dứt! Nhưng mấy ngày sau tin tức hai người kết hôn lại truyền ra, chắc hẳn Tô Úy đã nhận lời kết hôn của anh ta!

Bây giờ đứng đây nhìn bọn họ, cô ta càng hiểu rõ hơn điều này! Như vậy cũng tốt, người đàn ông kia đã thuộc về cô rồi

Chỉ mấy giây sau, cô ta liền lấy lại nụ cười ngọt ngào, thu lại tầm mắt của mình!

Cô nhìn Diệp Phong ngồi trên ghế salon, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm hai bóng người cách đó không xa, chính xác hơn mà nói thì chỉ là một bóng người.

“Phong, anh không thay lễ phục ra sao?”, cô ta chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, dịu dàng hỏi, trên mặt mang theo nụ cười kiều mị ngọt ngào!

“Anh đi thay đây!”, Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khiến anh ta thu lại tầm mắt, đứng dậy muốn đến phòng thay quần áo.

“Đó không phải là Úy Úy sao? Sao cô ấy lại ở đây vậy? Hay chúng ta qua đó chào hỏi đi!”, Doãn San San thấy người đàn ông bên cạnh nhíu nhẹ mi tâm, nhưng vẫn làm bộ như không nhìn thấy, kéo anh ta đi tới bên kia! Tuy biết rằng Úy Úy đã mất trí nhớ, không có niệm tưởng gì với người đàn ông bên cạnh, nhưng cô ta vẫn muốn cắt đứt lòng của người đàn ông bên cạnh với Tô Úy.

Tô Úy và Hạ Nam đang đùa giỡn, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói êm ái: “Úy Úy, em cũng ở đây sao?”, tấm gương khổng lồ trước mắt phản chiếu hình ảnh hai người đằng sau, Tô Úy và Hạ Nam cùng nhau quay người lại.

“Cô Doãn, Anh Diệp, chào hai người!”, Tô Úy nhàn nhạt nói, trong giọng nói lộ ra sự xa cách, không biến sắc thu lại ý cười trong mắt dưới lớp khăn che, ngay cả nụ cười trên mặt cũng dần phai đi!

“ÚY Úy, nghe nói hai người sắp kết hôn, khi nào vậy? Đến lúc đó phải gửi thiếp cưới cho chị với anh Phong đấy!”, Doãn San San không chút nào để ý đến sự xa cách của cô, nhiệt tình nói chuyện!

“Chúng tôi...”

“Nửa tháng sau chúng tôi kết hôn, đến lúc đó thiệp mời nhất định sẽ đưa đến, mong hai người sẽ đến dự”. Tô Úy còn chưa nói hết, Hạ Nam đã bước đến lịch sự mà xa cách nói.

... ........

Bốn người đứng với nhau, không khí quỷ dị đến lạ thường lan ra xung quanh.

Ngay cả mấy nhân viên phục vị bên trong cũng không nhịn được mà chú ý đến bên này!

Chứng kiến bộ áo cưới trị giá hàng nghìn vạn mặc trên một người phụ nữ có phong cách càng khiến mọi người ước ao ghen tị! Phải biết rằng món đồ đó mới được vận chuyển từ Italy về mấy ngày trước, là nhà thiết kế nổi tiếng Phàm Tư đích thân thiết kế, khó lắm mới có được món đồ này! Nghe nói anh ta rất ít khi nhận lời thiết kế cho người khác, kể cả anh ta có muốn thì cũng toàn là người cao quý! Mà họ cũng biết bộ váy cưới này có gí lên đến tám trăm vạn! Áo cưới chỉ mặc một lần trong hôn lễ, lại mang tám trăm vạn ra mua, có thể thấy được bộ váy này quý giá đến mức nào! CŨng không biết là lễ cưới của hai người đó sẽ xa hoa đến như thế nào nữa, thật là hâm mộ những kẻ có tiền quá đi!

... .......

Diệp Phong nhìn cô mặc váy cưới ở khoảng cách gần như vậy, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc! NHìn đến người đàn ông bên cạnh cô thì ánh mắt hơi trầm xuống!

Hạ Nam không biến sắc quan sát người đàn ông đối diện, ngay sau đó thu hồi tầm mắt! Hơi cúi đầu, đôi mắt đen như mực thoáng qua suy nghĩ sâu xa! Hình như người đàn ông kia có ý với người phụ nữ của anh....

Đúng lúc ấy, điện thoại của Hạ Nam đổ chuông, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy số liền nhận máy, nghe tin tức bên kia truyền tới, lông mày khẽ nheo lại!

Sau khi nhận điện thoại xong, quay lại nhìn cô thì đã không thấy hai người kia đâu rồi!

“Không cần nhìn, bọn họ đều đi rồi!”

“Anh có chút việc cần làm, để anh đưa em về trước”. Hạ Nam ngồi xuống bên cạnh cô, khoác vai cô dịu dàng nói.

“Không cần đâu, anh đi trước đi! Em muốn ra ngoài đi dạo một chút!”

... .......

Cuối cùng dưới sự thuyết phục của cô, Hạ Nam rốt cuộc cũng đi làm chuyện của anh!

Nhìn bộ áo cưới trên người mình, cô lấy điện thoại chụp lại, sau đó đăng lên blog!

Ngồi trên ghế salon, định nghỉ ngơi một chút rồi đi thay áo cưới.

“Úy Úy, sao Nam lại về trước vậy?”

“Anh Tề, anh ấy có chuyện nên đi trước rồi!”, thấy Tề Minh Đông, Tô Úy lễ phép trả lời: “Cái đó....”

“Em muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”, thấy Tô Úy như muốn nói xong lại thôi, Tề Minh Đông trực tiếp hỏi luôn.

“Bộ váy cưới vừa rồi không phải do anh thiết kế, đúng không?”

“Chắc chắn không phải anh rồi. Chẳng lẽ em không biết, bộ váy cưới này là do nhà thiết kế đại sự Phàm Tư thiết kế, hai ngày trước mới được chuyển về bằng đường hàng không”. Đối với chuyện này, anh ta còn hơi kinh ngạc, nhưng khi nhớ đến tính cách trầm kín của Hạ Nam, thì cũng không cảm thấy kì quái nữa.

Nhưng ý nghĩ này ngàn vạn lần không thể nói cho Tô Úy biết, nếu không cô ấy nhất định sẽ thật lực phản đối.

“Nhà thiết kế nổi tiếng Phàm Tư?”, tất nhiên cô biết nhà thiết kế Phàm Tư, nhưng chẳng phải mọi người đều nói anh ta không dễ nhận thiết kế cho người khác sao?

... ......

Thay quần áo xong, cô đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, gió đông thổi về mang theo hơi lạnh khiến cô không khỏi rụt cổ một cái.

Tô Úy chậm rãi đi trên con đường nhựa rộng thênh thang, một chiếc xe thể thao màu đỏ chợt dừng lại trước mặt khiến cô dừng bước, cô hơi kinh ngạc nhìn chiếc xe trước mặt, chỉ thấy cửa xe chợt mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

“Anh Khiếu Nhiên, sao anh lại ở đây?”

“Anh có chút việc nên đi ngang qua đây, sao em lại đến chỗ này?”. Anh ta đương nhiên biết nguyên nhân cô ở đây, vừa rồi ngồi trong xe anh ta đã thấy Hạ Nam bước ra từ cửa hàng áo cưới. Mặc dù không nhìn được bên trong, nhưng anh ta vẫn có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân hai người đó đến đây! Huống chi mấy ngày nay anh ta còn nghe được tin tức hai người sẽ kết hôn.

“A, em có chút việc cần làm ở đây, bây giờ đang định đi về!”, Tô Úy tránh nặng tìm nhẹ trả lời! Nếu cô nói với anh mình vừa cùng Hạ Nam đi thử áo cưới, hình như có hơi khó để mở miệng! Không biết vì sao cô cứ cảm thấy là lạ!

“Lên xe đi, anh đưa về!”, Đối với câu trả lời như cho qua chuyện của cô, Sở Khiếu Nhiên cũng không vạch trần, chỉ cười cười nói qua.

Tô Úy trầm tư vài giây rồi mở cửa xe ngồi vào!

Chờ Tô Úy thắt dây an toàn xong, Sở Khiếu Nhiên khởi động động cơ đi về phía trước.

“Nghe nói hai người sắp tổ chức hôn lế?”, Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói không có chút ý hỏi nào, mà ngược lại giống như một câu trần thuật vậy!

“À... ừm!”, Đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô khẽ gật đầu, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, biểu hiện tâm tình của cô đang rất tốt!

Xuyên qua kính chiếu hậu, Sở Khiếu Nhiên nhìn nụ cười nhàn nhàn thoáng hiện trên khuôn mặt cô, tay cầm vô lăng nắm chặt lại rất nhanh, đầu ngón tay có chút trắng bệch, gân xanh nổi rõ! Anh ta đã sớm ngờ đến chuyện này, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô trả lời, anh ta chợt phát hiện mình khó có thể tiếp nhận, sự không cam lòng và căm phẫn dần hiện lên, hận ý với người đàn ông kia càng trở nên mãnh liệt!

“Bây giờ em có rảnh không? Có thời gian thì đến bệnh viện thăm anh em với anh!”, Thật ra thì anh ta và Tô Minh Hiên trước kia không quen gì lắm, điểm chung duy nhất chỉ có người phụ nữ này! Anh ta biết Tô Minh Hiên rất cưng chiều Tô Úy, thậm chí có thể nói là sủng nịch, chỉ cần Tô Úy muốn, mặc kệ là cái gì, Tô Minh Hiên nhất định sẽ làm cho bằng được, cho nên tình cảm giữa hai người rất sâu nặng! Anh ta cũng không biết, nếu Tô Úy phát hiện ra chuyện phát súng kia là do anh bắn, thì liệu cô ấy có kích động đến mức muốn giết anh ta không?

Tô Úy thoáng sững sờ, rồi nhàn nhạt gật đầu! Sau đó nghiêng đầu sang cửa sổ xe không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt lạnh nhạt thoáng qua sự mất hồn, đôi mắt nhuốm đầy sự tối tăm và đau thương!

Bệnh viện Nhân Ái.

Tô Úy ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thất thần nhìn vào bên trong qua tấm kính thủy tinh, đôi tay nắm chặt đặt ở trên đùi!

“Sao em không vào xem anh ấy một chút!”, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi.

“Em...”, đang muốn nói gì, thì đột nhiên điện thoại của Lâm Nguyệt đổ chuông.

Thấy chị dâu nhận điện thoại xong, vẻ mặt khó xử, cô nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”

“Có người gọi điện đến bảo chị đến lấy báo cáo, nhưng bây giờ chị đi...!”

“Em có thời gian, để em đi lấy giúp chị!”

“Vậy có được không?”

“Là báo cáo gì?”

“Chị cũng không biết rõ lắm, nhưng hình như trước kia Minh Hiên muốn lấy!”

“Được, em biết rồi!”

... ......

Ban đêm yên lặng tĩnh mịch,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại trên lối di bộ.

Đột nhiên, người phụ nữ trong xe nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen lao ra từ trong màn đêm, trong giây phút hai xe sắp đụng nhau, tiếng phanh xe vang lên chói tai! Khi cô ta còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trên như bị ai đạp vào gáy rồi lập tức mất đi ý thức.

Trong bóng tối tỏa ra mùi khó ngửi của kho hàng cũ nát, khắp nơi bao phủ bởi không khí lạnh lẽo, đè nén khiến người ta không thở nổi!

Người phụ nữ bên trong dần tỉnh lại, cô ta cảm thấy hai tay hai chân của mình đang bị trói chặt, nằm nghiêng trên mặt đất tối tăm, lạnh đến thấu xương, trong hơi thở đầu là mùi hương khó ngửi, cô ta không khỏi mắng nhỏ! Lúc nào Quý Thiên Nhu phải chịu khổ như thế, hơn nữa cô ta cảm thấy người mình càng lúc càng lạnh!

Trong bóng tôi, cô ta hơi ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn lạnh lẽo, cố hết sức đề áp chế thân mình không run rẩy, cố đè nén sự sợ hãi xuống! Cô ta biết mình đã bị bắt cóc rồi, nhưng tại sao, rốt cuộc là ai làm?

“Anh là ai?”, bởi vì sợ mà giọng nói cũng trở nên run rẩy!

“Cô vẫn chưa biết tôi là ai sao?”, Âm thanh lạnh lùng truyền đến giống như tử thần đến từ địa ngục.

“Vậy vì sao anh bắt tôi đến đây?”, nghe âm thanh lạnh lùng ấy, sự sợ hãi đè nén lại dần dần dâng lên, nước mắt không ngừng chảy ra, trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng “bộp bộp”: “Còn không nhanh thả tôi đi, tôi chính là con gái của tập đoàn Quý Thị, nếu ba tôi phát hiện ra thì ông ấy sẽ nhanh đến đây thôi!”

“Tập đoàn Quý Thị? Ha ha, cô cho rằng tôi sẽ sợ ba cô sao? Đừng có coi thường tôi như thế!”, người đàn ông bí ẩn lạnh lùng cười, trong âm thanh tràn đầy cuồng ngạo không ai bì nổi.

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?” Quý Thiên Nhu hoảng sợ kêu to.

“Có ai nói cho cô biết, nếu động vào người của tôi thì sẽ có hậu quả gì chưa?”

Người phụ nữ ngồi trên đất từ từ trấn định lại, gần đây cô ta đâu có đắc tội với ai đâu? Trừ khi là.....

“Là người phụ nữ đó bảo anh đến bắt tôi phải không? Gọi cô ta ra đây, tôi muốn thấy cô ta!”. Quý Thiên Nhu tức giận hét to, giùng giằng muốn đứng dậy nhìn rõ người đàn ông đang quay lưng, nhưng vì tay chân đều bị trói, còn chưa đứng dậy đã nặng nề ngã lại về mặt đất lạnh lẽo.

“Ha ha ha......”, tiếng cười trầm thấp vang lên càng khiến không gian trở nên lạnh lẽo: “Đã có ai nói cho biết thực ra cô rất ngu xuẩn không?”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Tô Úy không phải là người cô có thể đụng đến!”, Người đàn ông đột nhiên xoay lưng lại, nhìn người phụ nữ chật vật nằm trên mặt đất, lạnh lùng trần thuật lại câu nói, đôi mắt âm trầm kia trong bóng tối càng trở nên đáng sợ!

“Anh quả nhiên là...”, nhìn thấy người đàn ông kia đã quay đầu lại, cô ta cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn lại cô ta chính là khuôn mặt với chiếc mắt nạ và đôi mắt lạnh lẽo băng giá, quả nhiên giọng nói của anh ta lạnh đến thấu xương, tầm mắt nhìn từ trên cao xuống càng khiến cô ta có cảm giác ngột ngạt đến vô lực!

Người đàn ông đeo mặt nạ vỗ tay mấy cái, vài giây sau, mấy người đàn ông cao lớn liền bước vào!

“Phục vụ cô Quý đây cho tốt, rồi đưa hình chụp đến cho tôi”, giọng nói lạnh lùng truyền đến tai Quý Thiên Nhu, cô ta kêu to: “Tên ma quỷ kia, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu như cô không muốn ảnh khiêu dâm của mình phát tán như báo lá cải ngoài kia!”. Thoáng ngừng lại, anh ta tiếp tục mở miệng: “Chỉ là, nếu như cô vẫn tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ như vậy, thì không chỉ ảnh khiêu dâm, mà tập đoàn Quý thị cũng sẽ chôn vùi theo việc làm của cô đấy!”

Cô ta mở to đôi mắt đẫm nước nhìn anh ta, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu, chỉ tiếc rằng người đàn ông kia chẳng nhúc nhích chút nào!

“Tại sao anh lại làm như vậy?”

“Đây chính là cái gọi mà gậy ông đập lưng ông, cô nên biết điều này!”

“Nhưng không phải cuối cùng cô ta đã không xảy ra chuyện gì rồi sao? Làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy...ô ô...”

“Ha ha, chỉ cần có người đến cứu cô, không phải là không xảy ra chuyện gì sao?”

“Nhưng làm sao tôi biết được có ai đến cứu tôi không đây?”

“Cô biết sợ, vậy cô có từng nghĩ rằng Úy Úy cũng biết sợ không?”, trong âm thanh mang theo sự run rẩy, cặp mắt nóng lên, toàn thân càng trở nên lạnh lẽo! Trong bóng tối, hình như anh còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Úy, cô đang đau khổ cầu xin....cảm ơn trời đất, có người đến cứu cô, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào.

“Van cầu anh hãy bỏ qua cho tôi....tôi đảm bảo sẽ không đến quấy rầy cô ta nữa, xin anh đấy!”.

“Các cậu phục vụ cô ta cho tốt!”, nói xong không để ý đến cô ta mà quay đầu đi thẳng ra khỏi kho hàng cũ.

“Cầu xin các anh hãy tha cho tôi.....không cần...”, tiếng cầu khẩn đau khổ hòa lẫn với âm thanh của quần áo bị xé rách.

“A.......”, ngay sau đó là tiếng hét vang xa cả mấy dặm.

... ...... .....

Hai tiếng sau, Quý Thiên Nhu khó nhọc bước ra từ kho hàng cũ nát bốc mùi, trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, quần áo trên người rách tơi tả còn không đủ để che thân, cả người chỉ có thể dùng một từ để hình dung: chật vật không chịu nổi!

Cô ta vòng tay ôm chặt lấy người mình, cố gắng làm ấm cơ thể một chút, thân thể lảo đảo như muốn ngã, trong đôi mắt chứa đựng ánh sáng tàn độc.

Tô Úy, tất cả là tại mày, nếu như không vì mày, tao sẽ không chật vật khổ sở đến mức này! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu, một ngày nào đó tao thề sẽ đem trả cho mày tất cả những nỗi nhục nhã ngày hôm nay tao phải chịu đựng!

Có lẽ bây giờ cô ta không thể ngờ, không lâu về sau, những chuyện cô ta làm ra mang đến không biết bao nhiêu tai nạn và phiền toái cho ba cô ta!

“Cô muốn báo thù sao?”, nghe được giọng nói trong bóng tối, cô ta dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đứng cách cô ta một mét, không biết vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, nhưng đôi mắt kia bao phủ sự lạnh lẽo không khỏi làm cô ta run rẩy!

“Muốn!”, từ trong mắt người đàn ông đối diện, cô ta cảm thấy khí thế mạnh mẽ và hơi thở âm lạnh! Cô ta biết người đàn ông này nhất định rất nguy hiểm, nhưng cũng vì anh ta nguy hiểm, nên cô ta mới tin tưởng anh ta sẽ là đồng minh của mình, cô ta có thể nhìn thấy hận ý trong ánh mắt người đàn ông ấy, mặc dù không biết sự hận thù ấy từ đâu mà đến nhưng anh ta hỏi như vậy, thì nhất định bọn họ cùng hận một người!

Có lẽ người đàn ông kia đã nói đúng, Quý Thiên Nhu là người đàn bà ngu xuẩn!

Đồng minh? Anh ta và Quý Thiên Nhu sẽ trở thành đồng minh sao? Dường như cô ta chỉ là một quân cờ trong tay của anh ta! Hơn nữa cô ta muốn xuống tay với Tô Úy, quả thực là đã tìm đến con đường chết! Người đàn ông trước mặt này không thể tha thứ cho hành động ấy!

Cô ta không biết rằng, người đàn ông kia đứng trong bóng tối suốt hai giờ, nói cách khác, anh ta hoàn toàn có thể cứu cô ta, nhưng lại hoàn toàn không có ý định đó.

“Được, để tôi đưa cô về!”, Người kia không nói thêm gì nữa, đi đến chỗ chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa! Anh ta chờ bên ngoài, tất nhiên là biết cô ta đã gặp chuyện gì bên trong! Anh ta không cứu, bởi vì cô ta không xứng để cho anh ta ra tay, người nào muốn làm tổn thương đến Úy Úy đều không thể tha thứ!

Không nghĩ rằng Hạ Nam lại là đối thủ mạnh như vậy, chuyện có người đứng sau sai khiến mấy người đàn ông xâm phạm đến Tô Úy đã bị anh ta dấu đi, nhưng không ngờ vẫn để anh ta đi trước một bước tra ra được ai là người đứng sau, cũng ra tay trước chiếm được ưu thế, không chút do dự mà xử lý một người phụ nữ yếu ớt!

Đối với phương pháp giải quyết này, hai người ngược lại không mưu mà hợp*!

Nếu như biết trước, anh ta chắc chắn sẽ xử lý giống hệt như này!

*Không mưu mà hợp: Không bàn bạc trước mà có cùng ý kiến.