Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 100-3: Đừng bao giờ tự làm dơ mình (3)




Editor: heisall

“Dật Sâm!” Lúc này có một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng vội vã chạy tới: “Thuốc của anh tôi đã lấy rồi.”

Đối phương thấy Giang Mỹ Kỳ thì sửng sốt một chút: “Dật Sâm, anh và Đường thiếu phu nhân biết nhau sao?”

“Đưa thuốc cho tôi. Cảm ơn!” Phương Dật Sâm không trả lời vấn đề này, cầm lấy thuốc nói cảm ơn rồi chuyển động xe lăn rời đi.

“Dật Sâm, anh đi một mình rất bất tiện, tôi đưa anh ra ngoài.” Bác sĩ nam trẻ tuổi đẩy anh ta rời đi.

Lúc Giang Mỹ Kỳ nghe tên của anh ta thì biết mình đã nhận lầm.

Phương Dật Hiên, Phương Dật Sâm?

Tên của hai người chỉ chênh lệch một chữ, bộ dạng lại giống nhau như đúc, chứng tỏ hai người này là anh em sinh đôi.

Chỉ là lần đó nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú làm việc của anh ta ở trên máy bay tỏa ra hơi thở của một người đàn ông thành công, đặc biệt rất quyết đoán, cảm giác anh ta có là người có chút thân phận, vậy mà sao chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Phương Dật Sâm này vậy?

“Chị, chị có đi khám thai nữa hay không hả?” Giang Gia Kiệt thấy Giang Mỹ Kỳ đứng im ở đó, không biết đang suy nghĩ gì, liền thúc giục.

Không biết vì sao, kể từ khi biết được bản tính của Giang Mỹ Kỳ, anh ta càng ngày càng cảm thấy thất vọng về người chị này, có lúc thậm chí cũng không muốn để ý tới chị ta nữa.

Nhưng trong điện thoại vừa nghe chị ta khóc lóc kể lể nói không ai quan tâm đến chị ta, thì lại không cách nào không quan tâm tới chị ta.

Sau khi người bác sĩ trẻ tuổi ấy đẩy Phương Dật Sâm ra ngoài, mới nói cho anh ta biết: “Dật Sâm, người phụ nữ vừa rồi là thiếu phu nhân nhà họ Đường, Giang Mỹ Kỳ, đứa bé trong bụng của cô ta đã hơn bốn tháng rồi, nhưng chồng của cô ta là Đường Hạo Thiên thì đã vào tù hơn nửa năm rồi, cách đây không lâu, giới truyền thông khắp thành phố đều đăng tin cô ta hối lộ giám đốc nhà tù để giết chết chồng của cô ta, bây giờ cô ta đã có tiếng xấu trong giới nhà giàu rồi. Nếu như không phải nể mặt chị của cô ta, đoán chừng không người nào nguyện ý có bất kỳ quan hệ nào với cô ta nữa, mà sao anh lại quen biết cô ta vậy? Anh mới vừa trở về nước sao có thể biết được những chuyện này, cách xa cô ta một chút, đừng bao giờ tự làm dơ mình!”

Phương Dật Sâm nhìn bạn tốt một cái: “Anh giống phụ nữ từ lúc nào vậy!”

“Là do tôi tốt bụng, không muốn anh gặp phải rắc rối, đến lúc đó tôi phải giải thích với bác trai thế nào đây?”

Hai người nói với nhau mấy câu, Phương Dật Sâm liền mở cửa xe, từ chối sự trợ giúp của bạn tốt, cố gắng tự chống thân thể của mình ngồi vào chỗ tài xế, sau đó gấp xe lăn lại đặt ở vị trí kế bên ghế lái, đóng cửa rồi lái xe rời đi.

*

Sau khi khám thai xong, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, chị em nhà họ Giang mới cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về Giang Gia Kiệt không nhịn được hỏi: “Chị, chị thật sự định sinh đứa bé này ra hả? Đứa bé này không phải là của anh Hạo Thiên, chị làm như vậy không phải để cho mọi người biết là chị phản bội anh Hạo Thiên sao?”

“Không phải mọi người đều đã biết rồi sao?” Giang Mỹ Kỳ nói.

“Chị, đứa bé trong bụng chị rốt cuộc là của người nào? Vì một đứa bé mà đến cả danh tiếng cũng không cần, đây không giống như tác phong của chị.” Giang Gia Kiệt vừa lái xe vừa nói.

Giang Mỹ Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình: “Đứa bé này......” Như muốn nói lại thôi.

Giang Gia Kiệt chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Giang Mỹ Kỳ: “Thế nào? Chị.”

“Không có gì, Gia Kiệt, em đừng hỏi, có một số việc em không biết thì tốt hơn.” Vẻ mặt của Giang Mỹ Kỳ đau thương.

Cô càng cố ý giấu giếm thì Giang Gia Kiệt càng tò mò muốn biết.

“Chị, chị đang giấu em chuyện gì?”

Trong mắt Giang Mỹ Kỳ rưng rưng: “Gia Kiệt, đừng hỏi.”

Đây rõ ràng là có chuyện, Giang Gia Kiệt vừa lái xe vừa lo lắng hỏi: “Chị, chị mau nói cho em biết, đừng giấu em.”

Giang Mỹ Kỳ cúi đầu, tựa hồ đang khóc.

Giang Gia Kiệt lo lắng dừng xe ở ven đường: “Chị, sao chị lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đứa bé này là của ai? Không lẻ thật sự là của chồng Giang Dĩ Mạch, Mộ Thiên Thần?”

Giang Mỹ Kỳ cúi đầu gật một cái.

Giang Gia Kiệt giật mình: “Chị, chị đừng nói giỡn, lần đó trong phòng bệnh ở bệnh viện, không phải ngay trước mặt cha và chị ấy chị đã nói đứa bé này không phải của Mộ Thiên Thần, chị và anh ta không phát sinh chuyện gì sao?”

“Không phải như thế.” Giang Mỹ Kỳ vừa khóc vừa lắc đầu: “Chị nói như vậy là vì muốn chị ấy cứu chị, Mộ Thiên Thần nói chị ấy không sinh được đứa bé, nhưng anh ta lại cần một đứa bé để thừa kế sản nghiệp của nhà họ Mộ, cho nên mới muốn chị sinh cho anh ta một người thừa kế. Chị thật lòng thương anh ta, nên nguyện ý sinh con cho anh ta, chị cũng đồng ý với anh ta là sẽ không phá hỏng cuộc sống của anh ta và chị ấy, nhưng trên thực tế chị lại muốn lợi dụng đứa nhỏ trong bụng để ép buộc bọn họ phải ly hôn, muốn cho chị và đứa bé một danh phận. Nhưng bây giờ chị đã quyết định buông tha suy nghĩ đó, chỉ muốn bình an sinh đứa bé này ra, bởi vì chị thật lòng thương anh ta, cho nên lựa chọn tác thành cho anh ta cùng chị ấy.”

Giang Gia Kiệt không biết có nên tin hay không, nhưng khi nhìn thấy chị ấy khóc đến đau lòng như vậy, thì không tin cũng phải tin.

Anh ta cũng không dám đi tìm Mộ Thiên Thần để phân xử đúng sai, hiện tại tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang đều ở trong tay Giang Dĩ Mạch, khách sạn của tập đoàn Giang Thị là do một tay Giang Dĩ Mạch thuê người tới quản lý, còn anh ta vẫn đang làm việc trong khách sạn của tập đoàn Giang Thị, cho nên càng không thể nào đi đắc tội Giang Dĩ Mạch.

“Gia Kiệt, những chuyện này em đừng bao giờ nói cho chị ấy, chị ấy không hề biết chuyện gì cả.” Giang Mỹ Kỳ khẩn cầu.

“Đứa bé trong bụng chị thật sự là của Mộ Thiên Thần sao? Chị, chị đừng gạt em.”

“Mấy tháng nữa, đứa bé sẽ được sinh ra, đến lúc đó sẽ cho làm giám định ADN là có thể biết được lời nói của chị là đúng hay sai, chuyện như vậy sao chị dám tùy tiện nói lung tung được chứ?”

Giang Mỹ Kỳ nói tiếp: “Gia Kiệt, em nhất định phải hứa với chị, tuyệt đối không được nói ra.”

“Em biết!” Giang Gia Kiệt gật đầu.

Giang Mỹ Kỳ cúi thấp đầu: “Gia Kiệt, hiện tại tất cả tài sản của nhà họ Giang đều nằm trong tay chị ấy, vốn dĩ tất cả những thứ ấy đều thuộc về em, nhưng bây giờ muốn làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của chị ấy, thật là khó khăn cho em, chị cũng cảm thấy rất áy náy.”

“Chị, sao đột nhiên chị lại nói chuyện này?” Trong lòng Giang Gia Kiệt ít hay nhiều cũng có chút không cam lòng.

“Chị cũng không biết chị ta nghĩ như thế nào nữa, chị ta đã có nhà họ Mộ rồi, tài sản trong tay Mộ Thiên Thần cũng đủ cho chị ta ăn tiêu mấy đời không hết, nhưng chị ta còn chạy theo cướp tài sản của nhà họ Giang trong tay em để làm cái gì chứ?” Giang Mỹ Kỳ cố làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tuy nói tập đoàn Giang Thị là do mẹ của chị ta tự tay lập nên, nhưng nếu như không phải nhờ mẹ của chúng ta, thì nhà họ Giang đã sớm phá sản rồi, làm gì còn đến bây giờ để chị ta lấy đi tất cả tài sản của nhà họ Giang như vậy được, còn không để lại chút nào cho em trai ruột của mình nữa chứ. Đó vốn là của em, nếu như mẹ không ngồi tù, nhất định sẽ không để cho chị ta lấy hết tài sản của nhà họ Giang như vậy đâu.”

Giang Gia Kiệt suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Giang Mỹ Kỳ nói rất có lý, tất cả vốn thuộc về anh, nhưng bây giờ tất cả đều thành của Giang Dĩ Mạch rồi.

“Hình như chị lại nói những lời không nên nói nữa rồi.” Giang Mỹ Kỳ làm ra vẻ đột nhiên tỉnh táo lại: “Gia Kiệt, em đừng bao giờ suy nghĩ bậy bạ, ba đã nói chúng ta phải chung sống hòa thuận với chị ta, chị ta muốn tài sản của nhà họ Giang thì cứ cho chị ta đi, chị ta không thể sinh được con, thì tương lai khi chị ta không còn nữa, thì tất cả tài sản của nhà họ Giang ở trong tay của chị ta sẽ là của em. Trước lúc ấy, chúng ta nhất định phải chung sống với chị ta thật hòa thuận, đừng chọc giận chị ta, Gia Kiệt, đặc biệt là em, tính khí nóng nảy, đừng bao giờ làm chuyện thiếu suy nghĩ.”

Giang Gia Kiệt bất mãn nói: “Tập đoàn Giang Thị là do mẹ chúng ta khổ cực kinh doanh, tại sao phải cho Giang Dĩ Mạch hết tất cả chứ?”

“Gia Kiệt, em đừng kích động, đều là do chị nói những chuyện không nên nói.” Giang Mỹ Kỳ tự trách: “Gia Kiệt, em phải kiềm chế lại, hiện tại tài sản đang ở trong tay của người khác, chúng ta ngoại trừ nhẫn nhịn, thì không còn biện pháp nào khác.”

“Vậy phải nhịn tới khi nào?” Giang Gia Kiệt bướng bỉnh hỏi: “Chị, chẳng lẽ chị cũng muốn nhịn xuống sao? Đứa bé trong bụng chị là của Mộ Thiên Thần, chẳng lẽ chị định chờ sau khi sinh đứa bé thì phải giao lại cho nhà họ Mộ nuôi nấng rồi gọi Giang Dĩ Mạch là mẹ sao?”

Giang Mỹ Kỳ giống như là bị nói trúng chỗ đau, khổ sở khóc: “Chị đã đồng ý với Thiên Thần sẽ không phá hỏng tình cảm giữa anh ấy và chị ta, cũng đã đồng ý với chị ta là sẽ không gây khó dễ cho chị ta nữa.”

Giang Gia Kiệt tức không nhịn nổi, cảm thấy việc làm của Giang Dĩ Mạch rất quá đáng.

Từ nhỏ đã bắt nạt bọn họ, bây giờ còn không chịu bỏ qua cho bọn họ.

Tập đoàn Giang Thị là do mẹ mình khổ cực kinh doanh, không có mẹ mình thì đã sớm phá sản rồi, làm gì có tập đoàn Giang Thị bây giờ.

Chị ta thì hay rồi, nói lấy là lấy.

Bản thân mình không thể sinh con, còn muốn cướp đứa bé của chị mình, thật là quá đáng.

*

Tại nhà họ Mộ.

Giang Dĩ Mạch hắt hơi liên tiếp mấy cái, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là đầu thu rồi, cô lo lắng không biết có phải mình bị cảm hay không, vội vàng ra khỏi thư phòng đi lấy thêm áo mặc vào.

Lúc này quản gia vừa đi tới: “Thiếu phu nhân, bên ngoài có một vị tiên sinh muốn tìm cô.”

“Tìm tôi?” Giang Dĩ Mạch tò mò.

“Đúng vậy, thiếu phu nhân, vị tiên sinh kia ngồi xe lăn tới, muốn gặp cô.”

Giang Dĩ Mạch tò mò không biết người đàn ông ngồi xe là người nào, tìm mình có chuyện gì, nên nói quản gia mời người đó vào.

Phương Dật Sâm ngồi xe lăn bằng điện đi vào, lễ phép nói: “Xin chào, Mộ phu nhân, tôi tên là Phương Dật Sâm.”

“Xin chào, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Giang Dĩ Mạch cũng không nhận ra người đàn ông này.

“Tôi tới tìm Tô Tuyết.” Phương Dật Sâm nói.

“Anh là gì của Tô Tuyết......?”

“Người nhà.” Phương Dật Sâm khách khí dùng từ này.

Giang Dĩ Mạch cho người làm đi mời Tô Tuyết ra, lúc này Ninh Tử mới nói: “Hơn hai giờ trước Tô tiểu thư đã đi đưa tài liệu cho thiếu gia rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.”