Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 89-1: Tôi không muốn chết (1)




Nhà họ Đường.

Đường phu nhân như người giúp việc bưng hai ly trà đi lên, sau đó lui ra ngoài.

Giang Gia Kiệt giật mình nhìn Đường phu nhân đi vào lại đi ra: "Chị, đây không phải là mẹ của anh Hạo Thiên sao?"

"Có vấn đề gì không?"

"Sao chị lại bảo mẹ của anh Hạo Thiên bưng trà cho chúng ta chứ? Bà ấy là mẹ chồng của chị mà!" Giang Gia Kiệt ngạc nhiên nói.

"Bưng trà cho khách chứng tỏ bà ấy rất hiếu khách, sao em lại kinh ngạc giống như chưa từng trải qua việc đời như vậy chứ." Giang Mỹ Kỳ bĩu môi nói.

"Ý của em không phải như vậy, có thể sai một người giúp việc nào đó bưng trà lên là được, tại sao có thể để mẹ anh Hạo Thiên bưng trà lên?"

"Gia Kiệt, em không biết đó thôi, hiện tại, sau khi cha chồng của chị cũng chính là cha của Hạo Thiên qua đời, cả Tập Đoàn Đường Thị lảo đảo muốn ngã, trong nhà đã không còn đồ dư thừa để nuôi những người ăn không ngồi rồi, không thể làm gì khác hơn là sa thải tất cả người giúp việc. Chị cũng rất thương mẹ chồng, nhưng hiện tại trong nhà chỉ có chị và bà ấy, mẹ chồng chị lại rất hiếu khách, vì thế mới chủ động bưng trà lên cho em." Giang Mỹ Kỳ nói hết sức hợp tình hợp lý, giống như thật sự rất thương mẹ chồng vậy.

Nếu là trước kia, Giang Gia Kiệt nhất định tin tưởng lời Giang Mỹ Kỳ nói, nhưng bây giờ anh ta lại hoàn toàn không thể tin tưởng người chị chỉ biết có bản thân này nữa.

"Gia Kiệt, em không biết bây giờ chị sống vất vả thế nào đâu, đầu tiên là cha chồng bị mẹ thuê người bắn chết, tiếp đó Hạo Thiên lại phạm phải tội cưỡng dâm, hiện tại cả nhà họ Đường đều phải dựa hết vào một mình chị, bây giờ chị phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để cứu Hạo Thiên, nếu hôm nay em không đến, chị cũng đang định trở về tìm cha, cầu xin cha nghĩ cách cứu Hạo Thiên."

Giang Gia Kiệt tới đây vốn là muốn xin cô ta nghĩ cách cứu mẹ, còn chưa kịp mở miệng, thì ngược lại cô ta lại nói muốn xin cha cứu chồng mình.

"Cha làm gì có cách nào? Hôm nay là cha bảo em tới đây tìm chị xem có cách gì cứu mẹ hay không?"

"Gia Kiệt, em cũng thấy hoàn cảnh của chị bây giờ rồi đó, Hạo Thiên cũng đang gặp rắc rối, hiện tại chị phải tiết kiệm để nghĩ cách cứu Hạo Thiên ra, hơn nữa người mẹ thuê người bắn chết chính là cha chồng chị, giết người là tội chết, bây giờ chị thân ốc còn không mang nổi mình ốc, thì sao có cách nào cứu mẹ được?"

"Chị, mẹ chỉ có hai chúng ta, nếu chúng ta không cứu mẹ, thì mẹ thật sự sẽ không xong rồi." Giang Gia Kiệt nói.

"Không phải là chị không cứu, mà chị đang nghĩ cách. Gia Kiệt, em yên tâm, chị nhất định sẽ nghĩ cách cứu mẹ." Giang Mỹ Kỳ bảo đảm đi bảo đảm lại.

"Chị, mấy ngày trước em có đi thăm mẹ, mẹ nói chúng ta thuê cho mẹ vị luật sư giỏi nhất nước để biện hộ cho mẹ vô tội."

"Gia Kiệt, em cứ về trước, chị sẽ đi hỏi thăm vị luật sư giỏi nhất nước ngay bây giờ, đến lúc đó chị sẽ đưa số điện thoại của luật sư cho em...em và cha tự mình nói chuyện với luật sư. Hiện tại chị thật sự không thể giúp gì được, còn phải nghĩ cách cứu Hạo Thiên nữa."

Khi Giang Gia Kiệt rời khỏi nhà họ Đường lập tức gọi điện cho Giang Triển Bằng, nói rõ tình hình bên này, Giang Triển Bằng cũng hết đường xoay sở, trong lòng chợt nguội lạnh.

Hiện tại cảnh sát đã đưa vụ án này lên trên, tất cả chứng cớ đều rõ ràng, cho dù Thiệu Thiến không nhận tội cũng không được.

Bà ấy thuê sát thủ bắn chết Đường Chấn, đoạn ghi âm của điện thoại là chứng cứ vô cùng xác đáng, Thiệu Thiến lại muốn mời luật sư giỏi nhất nước biện hộ cho mình vô tội. Nhưng mời luật sư giỏi nhất nước, thì thù lao không hề thấp, nhà họ Giang đã sớm bị ăn hết sạch, chỉ còn sót lại cái vỏ trống không, mà con gái thì chỉ nói nếu hỏi thăm được số điện thoại của luật sư sẽ để cho bọn họ tự đi liên hệ, chính là không muốn bỏ tiền của mình ra mướn luật sư.

Giang Triển Bằng cảm thấy có chút thất vọng đối với đứa con gái này, tốt xấu gì thì người bị bắt cũng là mẹ ruột của nó.

Giang Dĩ Mạch đang sửa sang lại quần áo của mình ở trong phòng, dọn dẹp xong xuôi, thì mở cửa đi ra ngoài, gương mặt của Mộ Thiên Thần tràn đầy ý cười ôm lấy cô: "Bà xã, hôm nay anh muốn dẫn em đi tới một nơi."

"Anh muốn đưa em đi đâu vậy?" Giang Dĩ Mạch tò mò liếc anh một cái, không biết anh lại có ý định gì đây.

Mộ Thiên Thần cười bí hiểm.

Giang Triển Bằng thấy con gái và con rể đi ra ngoài, khó khăn gọi một tiếng: "Mạch Mạch."

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch bình thản, không hề để ý tới người cha này.

Có mấy lời nhưng không tiện nói ở trước mặt Mộ Thiên Thần, Giang Triển Bằng hơi khó xử, Mộ Thiên Thần thấy như vậy, liền nói với Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, anh ra ngoài chờ em." Hôn Giang Dĩ Mạch một cái, rồi mới đi.

Chờ Mộ Thiên Thần đi ra ngoài, Giang Triển Bằng mới nói: "Mạch Mạch, cha biết cha rất có lỗi với con và mẹ con, nhưng bây giờ Thiệu Thiến cũng đã bị bắt, cha không thể bỏ mặc bà ấy, cho nên. . . . . ."

"Ông mặc kệ bà ấy hay không là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi hết."

"Mạch Mạch, ba cầu xin con hãy cứu Thiệu Thiến. . . . . ."

Giang Dĩ Mạch tức giận nói: "Cha, cha biết cha đang nói gì hay không? Cha muốn tôi cứu hung thủ đã giết chết mẹ tôi sao? Đầu óc tôi bị nước vào hả?"

"Mạch Mạch, hại chết mẹ con không phải là Thiệu Thiến, người đó là Kiệt Sâm." Giang Triển Bằng giải thích.

"Đến lúc này mà ông còn nói những lời như thế sao? Cha, tôi rất thất vọng về ông. Tôi sẽ tuyệt đối không cứu người đàn bà họ Thiệu kia, muốn cứu thì ông tự mình nghĩ cách đi!" Giang Dĩ Mạch sải bước rời đi.

"Mạch Mạch. . . . . ."

Giang Dĩ Mạch thở phì phò đi ra, trái tim đã hoàn toàn nguội lạnh đối với người cha này rồi.

Đột nhiên một đôi tay thon dài như ngọc nâng cằm của cô lên, không đợi Giang Dĩ Mạch phản ứng, đã bị người ta hôn xuống.

Cô đưa tay muốn đẩy Mộ Thiên Thần ra, nhưng lại bị anh thuận thế đè ở trên thân xe.

Nụ hôn mạnh mẽ triền miên khiến Giang Dĩ Mạch sắp nghẹt thở, cả người đều mềm nhũn nằm xụi lơ giữa ngực anh và thân xe.

Mộ Thiên Thần ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt dài đào hoa hàm chứa ý trêu tức: "Còn tức giận sao?"

Giang Dĩ Mạch thẹn thùng tựa trên thân xe, muốn tức giận cũng không được rồi.

Xe nhanh chóng khởi hành, Giang Dĩ Mạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn ra ngoài cửa xe: "Anh muốn đưa em đi đâu vậy?"

"Đến rồi sẽ biết."

Giang Dĩ Mạch nhìn trung tâm thành phố phồn hoa ngoài cửa xe, trong lòng tò mò không biết anh sẽ đưa mình đến nơi nào.

Khu vui chơi ở trung tâm thành phố náo nhiệt khác thường, cáp treo giữa không trung xoay như chong chóng cuốn theo từng tiếng thét chói tai, còn có các loại trò chơi mạo hiểm khác nữa, Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ Thiên Thần: "Nơi anh nói chính là chỗ này sao?"

Mộ Thiên Thần kéo cô đi về phía vòng quay khổng lồ: "Em đã từng nói muốn chơi trò này."

"Em có nói sao?" Chính Giang Dĩ Mạch cũng không nhớ rõ.

Mộ Thiên Thần lại nhớ rõ, khi vòng quay này vừa mới xây xong, cô ngồi trong xe ánh mắt nhìn về phía vòng quay giữa không trung ở phía xa.

Vòng quay ở giữa không trung xoay tròn, cách một lớp kính thủy tinh, Giang Dĩ Mạch nhìn xuống phía dưới, lập tức choáng váng nằm xụi lơ trên ghế, Mộ Thiên Thần thuận thế ôm cô vào trong ngực, cầm tay của cô, có cảm giác cô đang toát mồ hôi lạnh.

Thì ra cô lại sợ độ cao đến như vậy.

Thật vất vả mới xuống khỏi vòng quay, Giang Dĩ Mạch có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, Mộ Thiên Thần chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc ở nơi xa: "Bà xã, chúng ta chơi trò kia đi."

Giang Dĩ Mạch vừa nhìn thấy tàu lượn giữa không trung, liền bị sợ đến đứng không vững: "Mình anh chơi đi, em tìm chỗ ngồi nghỉ một lát."

Bên trong tiệm bánh ngọt, Mộ Thiên Thần gọi cho Giang Dĩ Mạch một ly nước trái cây và ngồi với cô một lát.

"Anh tự mình đi chơi đi, không cần phải để ý đến em."

"Không có em, một mình anh chơi cũng không còn ý nghĩa gì." Mộ Thiên Thần cười nói: "Có thấy khá hơn chút nào không?" Ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới bụng của cô, đưa tay ra sờ tới sờ lui, liền bị Giang Dĩ Mạch đẩy ra.

"Anh làm gì đấy?"

"Anh đang nghĩ không biết bảo bối của chúng ta có cảm thấy mẹ của nó đang khó chịu hay không, ở trong bụng mẹ có nghe lời có nghịch ngợm hay không." Mộ Thiên Thần Từ nói rất dịu dàng.

Giang Dĩ Mạch đột nhiên đứng lên: "Em chợt nhớ ra em có một tác phẩm mấy ngày nữa khách sẽ lấy, em phải về nhà trước."

"Anh trở về cùng em."

Giang Dĩ Mạch vội vã đi về phía trước, không cẩn thận đâm đầu vào người vừa đi tới, lập tức nói xin lỗi rồi rời đi.

Mộ Thiên Thần nhìn cô gái Giang Dĩ Mạch không cẩn thận đụng vào, nhưng bước chân cũng không dừng lại, lập tức rời khỏi đó cùng Giang Dĩ Mạch.

Mà cô gái trẻ tuổi ấy cũng nhìn Mộ Thiên Thần, nhìn mãi cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất.